Tạ Kiều vào bếp cất bát đũa lên kệ đã được lau chùi sạch sẽ, khi quay lại thấy người quay phim đi theo đang lo lắng nhìn Linlin xách ngang tủ lạnh, cậu mới nhận ra mình bình thản quá rồi.

Cậu đến cạnh Linlin, ân cần căn dặn: "Em thả nhẹ chút nhé, đừng đập vỡ tủ lạnh."

[giọng nói dịu dàng quá đi, nhưng cứ thấy sai sai chỗ nào]

[sai sai + 1]

[đã bảo mà, em gái khỏe dã man, không quay cận cảnh thì tôi còn tưởng tủ lạnh chỉ là đạo cụ thôi ấy ch]

Linlin ưm một tiếng, đoạn thả sợi dây cột tủ lạnh ra một cách rất nhẹ nhàng, tủ lạnh hẫng cái rơi uỳnh xuống đất.

Tạ Kiều: .... Không phải nhẹ thế này

Cậu vội ngồi xuống kiểm tra tủ lạnh, may là không có vấn đề gì to tát, cậu cố gắng dựng tủ lạnh đứng thẳng lên, nhọc đến mức trán lấm tấm mồ hôi.

[??! Hay làm bản cuộc sống thường ngày của cặp anh em được hong, anh em nhà này dễ thương lắm ấy]

[em gái còn ngậm bát kìa, huhuhu cưng quá]

[hồi bé anh trai kén ăn chứ gì, không khỏe bằng em gái luôn kìa]

Tạ Kiều không biết đạn mạc đang thảo luận về bọn cậu, chỉ biết với sự hỗ trợ của Linlin, chẳng mấy chốc thiết bị lớn trong phòng khách đã được dọn hết, còn lại mỗi mấy đồ lặt vặt nên hoàn thành nhiệm vụ rất dễ dàng, tốc độ nhanh hơn nhóm Lam Mông một chút.

Quét dọn biệt thự xong xuôi, đạo diễn Thẩm rút ra một tấm thẻ nhiệm vụ khác: "Chúc mừng mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất hôm nay, chỉ còn nửa tiếng là đến nửa đêm, mời các vị chia nhóm đi tìm nguyên liệu nấu ăn thất lạc trong căn phòng dưới đất, để kịp thời chào mừng vị khách đầu tiên."

"Căn phòng dưới đất?"

Đàm Đàm hoài nghi hỏi, cậu ta không thấy có lối đi bí mật nào.

Nhân viên xê dời tấm thảm, một chiếc cầu thang đen dẫn xuống dưới lộ ra, sâu hun hút, mới nhìn thôi mà cũng đã giật mình.

[Ủa khoan, đây không phải show ẩm thực à! Mị ở nhà một mình và bắt đầu ngay ngáy rồi đấy nhé]

[sao giờ mọi người yếu tim vậy? Căn phòng đó chỉ không có đèn thôi]

[+1, sợ thì bật đèn lên]

"Chỉ có nửa tiếng đồng hồ, chúng ta chia nhóm thôi." Lam Mông bình tĩnh nói.

Diệp Trần Tiêu bắt đầu suy tính, Lam Mông có nhiều người hâm mộ nhất ở đây, dĩ nhiên cậu ta muốn ghép đội với hắn: "Tiền bối Lam-----"

Nhưng lời còn chưa dứt, Lam Mông đã thoải mái kéo Tạ Kiều qua: "Mình một nhóm đi."

Diệp Trần Tiêu nín bặt.

Không sao, còn có Liễu Thiến Văn cơ mà.

Dù Liễu Thiến Văn không nhiều người hâm mộ bằng các nghệ sĩ trẻ, nhưng cũng là ca hậu thứ thiệt, tổ chương trình sẽ ưu ái nhiều ống kính cho cô.

Ai ngờ lúc nhìn sang phía Liễu Thiến Văn, người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng ai ai cũng biết ấy lại ngồi xuống hỏi bé gái bên cạnh Tạ Kiều: "Vào nhóm với chị nhé? Chị có sô cô la này, thạch này, có cả cá khô nữa đấy."

Linlin gặm bát núp sau lưng Tạ Kiều, nghe đến chữ cá khô là hai cái tai dựng đứng cả lên.

[Ui chị Thiến Văn thích trẻ con vậy ]

[cười ngất có mình mình để ý Diệp Trần Tiêu à, mặt xanh mét luôn rồi]

[xem ra cậu ta đành phải chung nhóm với Đàm Đàm thôi]

Tạ Kiều để ý tới nguyện vọng của Linlin, liền xoa đầu cô bé: "Em thích thì cứ đi, nhưng mà hãy nhớ cẩn thận."

Liễu Thiến Văn gật đầu: "Cậu yên tâm, chị nhất định sẽ chăm sóc cô bé chu đáo."

Thực ra Tạ Kiều cũng không lo lắng chuyện này, cậu chỉ lo Linlin bất cẩn dùng nhiều sức quá, chung quy cũng vì loài người yếu ớt hơn so với người cá dũng mãnh rất nhiều.

Linlin không cưỡng lại được cám dỗ từ những chú cá khô, cô bé gật đầu với Tạ Kiều đầy dứt khoát.

Thấy bốn người đã quyết định ghép nhóm, Diệp Trần Tiêu đành phải quay qua nói với Đàm Đàm: "Vậy thì chúng ta một nhóm."

Không ngờ Đàm Đàm còn thở dài thườn thượt, nói một cách đầy tiếc nuối: "Thì thế vậy."

Diệp Trần Tiêu: ..

[hahahahahaha Diệp Trần Tiêu quá thảm]

[tớ cười bò trên giường ký túc luôn đây này]

[không biết Đàm Đàm muốn chung đội với ai, chắc là thầy Lam nhỉ]

Kỳ thực Đàm Đàm muốn đi chung với Tạ Kiều, sau lần kinh hồn bạt vía ở nhà ma lần trước, cậu ta cảm thấy ở cạnh Tạ Kiều đặc biệt an toàn, nhất là khi chuẩn bị phải xuống hầm ngầm không ánh sáng.

Nhà kho trong biệt thự chỉ có ba chiếc đèn pin, chia nhóm xong rồi thì Tạ Kiều và Diệp Trần Tiêu mỗi nhóm cầm một đèn pin bước xuống tầng.

Sở dĩ không nhắc tới nhóm còn lại, là vì Linlin ngoạm đèn pin trong miệng.

[mời học hỏi phương pháp cầm đồ của trùm cuối]

[đính chính là ngoạm nhé]

[aaaaaaa rõ ràng là một cô bé mà sao mị cứ tưởng tượng ra một con thú khổng lồ nào í nhỉ]

[tại bác là đồ không phải người! Mà sao em cứ lo cô bé sẽ cắn nát đèn pin]

Căn phòng dưới lòng đất rất lớn, gần như bao trùm toàn bộ diện tích căn biệt thự, nơi này cũng chất đống đồ đạc linh tinh như tầng trên, muốn tìm đồ trong bóng tối thì thật sự không dễ.

Tạ Kiều là người cầm đèn pin, khi nhóm cậu đi qua chiếc ghế sofa cũ nát, cậu cúi đầu nhìn cái bóng đổ ra: "Thầy Lam, thầy có thấy là lạ chỗ nào không."

"Là lạ chỗ nào?"

Lam Mông không phát hiện ra gì cả.

"Có thể là em tưởng tượng nhiều."

Tạ Kiều chiếu đèn tiếp tục đi về phía trước.

Chẳng qua người xem lại thấy có điều kỳ dị.

[ê cái bóng vừa rồi sao ấy, hai người bốn tay, lòi đâu ra cái nữa]

[hay là bóng của đèn treo, đừng dọa tui]

[tua lại rồi, bóng có cả ngón tay cơ mà, đèn treo thế nào đcư

[ôi cái đệt các bác đừng dọa em, bảo là show ẩm thực cơ mà]

Tạ Kiều luôn tin tưởng trực giác của mình, cậu đã lặng lẽ triệu hồi hồn ma.

Sau đó hồn ma trong suốt im lặng theo sát cậu, đầu hơi cúi xuống.

"Kia có cái hộp kìa!"

Tạ Kiều chĩa đèn về phía trước.

"Là nguyên liệu nấu ăn."

Lam Mông tiến lên nâng chiếc hộp.

Đúng lúc này, một tiếng thét truyền ra trong bóng tối: "Cứu với!"

Lam Mông căng thẳng, nhìn sang phía Tạ Kiều.

"Lại xem xem."

Tạ Kiều trấn tĩnh nói.

Hai người lần trở về theo đường đi cũ, đụng mặt Diệp Trần Tiêu và Đàm Đàm cũng đang chạy về phía bọn họ.

"Có thi trành!"

Đàm Đàm hổn hển kêu lên.

Hai mắt Tạ Kiều phát sáng, vừa lúc cậu đang cần kiếm thi trành.

Thấy Tạ Kiều bình tĩnh, Đàm Đàm và Lam Mông cũng nhẹ nhõm hơn, Diệp Trần Tiêu nhìn bọn họ bằng ánh nhìn khó hiểu: "Sao mọi người không chạy?"

Hồn ma bên cạnh Tạ Kiều vung tay, nhẹ nhàng xé toạc thi trành.

Cậu nhìn sang phía Linlin, bên này vẫn còn một con thi trành khác, chẳng qua là đã bị Linlin cắn đứt cái roẹt, cô bé định ăn luôn thì Liễu Thiến Văn kinh hãi la lên: "Bé Lin, đừng ăn đạo cụ!"

Mà sách sưu tầm trong ba lô Tạ Kiều đang lặng lẽ hấp thụ sương xám do thi trành tan biến mà ra, con số ngoài bìa cũng thay đổi theo đó.

1500/5000.

Cậu bình tĩnh nói với Diệp Trần Tiêu còn đang kinh hãi: "Đừng sợ, đạo cụ ấy mà."

Diệp Trần Tiêu: ???! Cậu ta chắc cú đây không phải đạo cụ

Chẳng qua đạn mạc đã bắt đầu chế giễu cậu ta.

[Diệp Trần Tiêu sao mà gan thỏ thế, không nói đến làm được như Tạ Kiều, chỉ cần học tập thầy Lam đứng im lặng một bên là đã đủ rồi]

[nếu là thi trành thật thì Đàm Đàm với thầy Lam ngu gì mà thấy Tạ Kiều cái đã dừng, không buồn chạy tiếp]

[xin phỏng vấn cảm nghĩ của fans Diệp Trần Tiêu]

[... đấy là chuyện riêng của idol, không liên quan đến fans nha]

Lúc này tổ chương trình đều đang rất khó hiểu, ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ soạn đạo cụ thi trành lúc nào cơ nhỉ.

Nhưng chương trình vẫn đang phát trực tiếp, đạo diễn Thẩm đành tạm thời cho qua.

Một phút trước nửa đêm, khách mời tìm đủ tất cả hộp nguyên liệu rồi trở lại tầng một sáng bừng.

"Tiếp theo xin mời mọi người nấu cơm theo nhóm, khách quý của chúng ta hôm nay mong muốn nếm thử cơm niêu thịt muối, nhóm nào làm hài lòng khách quý thì sẽ nhận được một phần quà đặc biệt."

May là bếp của biệt thự rất lớn, thuận lợi cho ba nhóm cùng nấu cơm.

Ờmm, hoặc là hai nhóm.

Bởi Liễu Thiến Văn đang tỉ mỉ bón Linlin ăn thịt muối.

Đạo diễn Thẩm lên tiếng nhắc: "Mỗi nhóm chỉ có một phần nguyên liệu thôi, ăn hết là sẽ hết thật đấy."

Liễu Thiến Văn trả lời thoải mái: "Em biết chứ."

Thế rồi lại tiếp tục bón cho người cá ăn.

[cười xỉu, đấy là thịt lợn muối đặc sản Lương Châu nhỉ, một hộp không rẻ đâu, phen này đạo diễn đau cứa lòng mề rồi]

[biết làm sao đây, ai bảo đó là Liễu Thiến Văn cơ chứ]

[lần sau khỏi chia nhóm nữa nha haha]

Tạ Kiều nấu cơm rất nghiêm túc, thịt muối chảy nhiều mỡ, cậu hay xào chung với măng, cho kèm ớt xanh thái nhỏ, xong xuôi sẽ đổ hỗn hợp thịt vào cơm, xèo một tiếng, hạt cơm dẻo mềm đan vào thịt muối, hương thơm nức mũi tản ra ngạt ngào.

Linlin tức thời lạch bạch chạy tới.

Tạ Kiều bất đắc dĩ, đành phải xới một bát cho Linlin.

Linlin ngoan ngoãn chìa tay nhận lấy.

Nhưng Tạ Kiều không dám đưa ra, vì lần nào cô bé cũng gặm luôn cả bát.

Cậu kiên nhẫn bón cho cô từng thìa, từng thìa một.

[xỉu, Kiều Kiều dịu dàng chết mị rồi! Mị cũng muốn có anh trai như vậy]

[cách màn hình cũng thấy thơm luôn nữa, cầm dịch dinh dưỡng trong tay, tui nhớ những ngày còn được ăn mì gói]

[đói quá, sao lại livestream giữa đêm vậy]

Không bao lâu sau, nhóm của Diệp Trần Tiêu cũng hoàn thành.

Hai nhóm bưng niêu cơm thịt muối lên bàn, chờ đợi vị khách mời bí ẩn.

[không biết là ai nhỉ]

[chắc minh tinh nào đó, nhưng gần đây không có ai mới nổi hẳn lên nên chắc là không hot lắm?]

[cũng có thể là người bên đại học Liễu Âm, tại chương trình hợp tác với đại học Liễu Âm mà]

Đạo diễn Thẩm giới thiệu: "Khách quý đến với chương trình của chúng ta hôm nay là một người lính từng chiến đấu tại phòng tuyến phương nam, quê anh ở Lương Châu, mà đây quả thực là một vùng đất tuyệt vời với núi rừng mênh mang và sản vật phong phú, anh rất muốn ăn lại một niêu cơm thịt muối quê hương, chúng ta cùng chào mừng anh đến với chương trình."

Bất ngờ là, không có tiếng vỗ tay.

Chỉ thấy các khách mời tham gia chương trình đồng loạt cúi người.

Đạn mạc cũng im lặng một phút.

[phòng tuyến phương nam là chốn cửu tử nhất sinh, chú ấy từng xông pha tiền tuyến chiến đấu với thi trành, là một vị anh hùng đích thực]

[Cúi chào]

[haiz, thật ra bình thường mình không dám lên tiếng, nhưng mình sợ sẽ không giữ được phòng tuyến phương nam, khi ấy An thành sẽ trở thành vùng chiến kế tiếp]

[nhất định là phòng thủ được!]

Đèn trong biệt thự đột ngột tối đi như để hợp với tình hình, chỉ còn duy nhất ngọn đèn treo yếu ớt phía trên bàn ăn, ánh đèn lặng lẽ lan ra thành một vòng trăng sắp lặn.

Cửa biệt thự bật mở, một người đàn ông tuổi ngoài bốn mươi tay chống gậy khập khiễng bước lại gần, bước chân anh rất nhẹ, như sợ quấy rầy một người nào đó, hầu như không phát ra dù chỉ một chút ít âm thanh.

Những bước chân chậm rãi.

Nhưng không ai thúc giục.

Anh ngồi xuống trước bàn ăn, ánh đèn nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt tái nhợt và đôi môi bầm tím của người lính.

"Chào anh, đây là cơm niêu thịt muối chúng tôi dành cho ăn, mong anh sẽ hài lòng về bữa ăn này." Lam Mông đưa đũa cho người lính.

Người lính nhận đũa, bắt đầu thưởng thức.

Niêu cơm đầu là của nhóm Diệp Trần Tiêu, anh thử một miếng rồi lắc đầu một cái.

[lửa chưa đúng lắm, cảm giác thịt còn hơi sống]

[may là Tạ Kiều biết nấu cơm]

[mau để chú ấy thử cơm Kiều Kiều nấu, chắc chắn sẽ rất ngon]

Người lính nâng niêu cơm của Tạ Kiều.

Tạ Kiều bắt đầu hồi hộp, cậu nhìn người lính ăn một miếng, rồi lại ăn miếng tiếp theo, lúc này mới dám thả lỏng đôi chút, nhưng không nghĩ sau khi ăn nửa niêu cơm người lính lại gác đũa: "Không phải mùi vị ấy."

[thế là vị gì cơ? Không phải ngon là được hở]

[huhuhu cho em nửa bát cuối với, em thề em ăn sạch]

[chắc ý chú ấy là vị của Lương Châu, nhưng mà Lương Châu cách xa đây lắm]

Người lính buồn bã đứng dậy.

Tạ Kiều bước lên mấy bước: "Thưa anh, tôi có thể hỏi về mùi vị anh cần gợi lại được không ạ, tôi sẽ làm cho anh một phần khác."

Người lính nghe vậy, ánh mắt mê man: "Tôi cũng không còn nhớ rõ."

[chắc là vì có tuổi rồi, mọi người khoan dung chút]

[sao Diệp Trần Tiêu bên cạnh lại cười cợt xấu tính thế]

[dân mạng chẳng bao giờ thiếu mấy em vô văn hóa]

''Vậy thì phải xin lỗi anh rồi."

Tạ Kiều định xoay người thì Linlin bỗng phát ra một âm thanh cao vút, một âm thanh như có thể xuyên thủng mái nhà.

Cảnh tượng trước mặt đột nhiên đổi khác.

Hình ảnh người lính lũ lượt tràn về, cậu thấy đứa bé trai ăn cơm thịt mẹ nấu, dần dà trưởng thành một anh thanh niên, lặn lội đi lính ở tít tận Lương Châu cực bắc, từ tân binh anh trở thành người lính dặn dày kinh nghiệm, cuối cùng anh dứt áo tiến về phòng tuyến phương nam khi đại nạn sương xám xảy ra.

Rõ ràng có thể giải ngũ.

Nhưng vẫn lựa chọn tiếp tục trú đóng.

Thẳng đến khi thi trành cắn đứt chân anh, moi thủng tim anh, anh cúi đầu nhìn lồng ngực trống rỗng, mịt mờ không hiểu vì sao mình còn sống, để rồi trí nhớ cũng dần dần biến hư không.

Chỉ muốn ăn một bát cơm niêu thịt muối mà mẹ làm thuở nhỏ.

Chỉ vỏn vẹn một miếng thôi cũng đủ rồi.

Có lẽ anh đã ôm theo chấp niệm này, lết thi thể trống rỗng tiến về phương bắc.

----- hướng của quê nhà.

Thi thể bôn ba đến Biên thành thì được chương trình phát hiện, rồi bị nhầm là lính giải ngũ may mắn sống sót, được mời lên chương trình, trở thành vị khách thần bí đẩy mở cánh cửa biệt thự khi màn đêm buông xuống.

Tạ Kiều mở mắt, cảnh quá khứ không còn, trước mặt chỉ có một thi thể lê chân khập khiễng, và chiếc đùi phải đã bắt đầu thối rữa.

"Xin anh chờ một lát, tôi biết phải làm gì."

Yết hầu chuyển động, Tạ Kiều cất tiếng gọi người lính.

Người lính chần chừ trở lại chỗ ngồi.

Tạ Kiều vào bếp rửa sạch số thịt muối cuối cùng, bật bếp, đem hấp cùng cơm trắng trong nồi cách thủy, không cho cả dầu.

[đơn giản thế á?]

[có sợ bị ngậy không, mình cảm giác thịt muối sẽ ra nhiều mỡ lắm]

[cảm tưởng không ngon bằng ban nãy]

Nhưng khi Tạ Kiều mang bát cơm thịt muối nóng hổi đến trước mặt mình, người lính nếm thử một miếng, đoạn cất giọng khàn khàn: "Chính là vị ấy."

Người lính ăn hết bát cơm.

"Cảm ơn cậu."

Trước lúc rời đi anh mỉm cười với Tạ Kiều, là một nụ cười rất xấu.

Tạ Kiều cúi người thật thấp: "Lên đường mạnh giỏi."

Đợi cho người lính rời khỏi, đèn trong biệt thự mới lại bỗng sáng lên.

Đạo diễn Thẩm bận kiểm tra đèn đóm nãy giờ cuối cùng cũng thở phào, hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện lạ, ông chỉ trực chờ cho chương trình kết thúc.

"Nhóm khách mời giành được phần quà của chương trình hôm nay là nhóm Lam Mông và Tạ Kiều, mỗi vị sẽ nhận được quỹ sinh tồn một trăm nghìn tệ, số người xem phát sóng càng nhiều, thì tiền thưởng quỹ lại càng rộng rãi, giờ thì hẹn gặp lại ở chương trình tập sau."

Một trăm nghìn...

Không ngờ kiếm tiền thật là đơn giản.

Nhưng rồi Tạ Kiều thử tính toán, phải có một triệu để triệu hồi succubus, như vậy còn thiếu tận chín trăm nghìn, cậu lại thấy kiếm tiền hết dễ.

Khi kết thúc phát sóng trực tiếp chương trình đã chạm tới mười triệu lượt xem, đạo diễn Thẩm tương đối hài lòng, cho đến khi Tạ Kiều bước tới, thả một câu nhẹ bẫng: "Đó là thi trành thật."

Đạo diễn Thẩm: ???! Sao có thể bình tĩnh nói ra như thế

*

Cảnh sát tới không bao lâu sau đó, Tạ Kiều đi qua lấy lời khai, vẫn chào hỏi viên cảnh sát quen mặt, song cậu cũng không nấn ná lại lâu mà dắt tay Linlin rời khỏi cao ốc đài truyền hình.

Cậu không biết trên siêu thoại hôm nay mọi người truyền tay nhau một bức ảnh siêu hot.

------ là ảnh chụp hội nghị kinh tế khu vực châu Á- Thái Bình Dương.

Khi ấy hội nghị chưa bắt đầu, một người đàn ông mặc âu phục tối màu ngồi hàng đầu xem điện thoại, lưng cao ngất, vẻ mặt lạnh lùng.

Thực ra xem điện thoại cũng không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là phóng to...

Phóng to hơn...

To hơn nữa.

Thì lại thấy rõ ràng CEO tập đoàn Họ Ngu đang xem phát sóng trực tiếp của đài truyền hình Biên thành.

Lại còn là chương trình ẩm thực.