Nghe đến đây Tạ Kiều bị sặc, mặt mũi đỏ bừng.

Cậu quay mặt đi: "Anh Phương Hòa còn đang chờ em nữa, anh cứ đi trước nhé."

Nói đoạn cậu đi thẳng, không nhìn thấy người đàn ông phía sau ảm đạm nhìn bàn tay đưa ra của mình, sau đó mới từ từ nắm lại.

----- cứ như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

*

Tạ Kiều ngồi máy bay về phía Liễu Âm, cánh phải máy bay có ba vị trí, Phương Hòa ngồi gần cửa sổ, Tạ Kiều ngồi chính giữa.

Một lúc sau, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi ngồi xuống bên cạnh cậu, da bánh mật, nét mặt kiên nghị, ngoại hình có hơi hướm Lam Mông, nhưng lại mang cốt cách già nua không hợp với lứa tuổi.

Tạ Kiều không khỏi nhìn thêm một lần.

Có lẽ hành động của cậu khiến người ngồi bên để ý, thế nên người đàn ông vừa mở cuốn sách trên tay vừa hỏi: "Cậu đến Liễu Âm du lịch à?"

"Là làm việc ạ."

Tạ Kiều nhận ra mình mạo muội, vội dời mắt ngồi nghiêm chỉnh.

"Ra là công việc à." Người đàn ông giở sách, "Vậy chắc hẳn cậu sẽ không có thời gian ghé thăm tháp Bạch Mã ở Liễu Âm, đó chính là danh lam thắng cảnh cấp 5A của đất nước ta kia đấy."

"Có thời gian tôi sẽ ghé đến."

Chẳng qua lúc này Tạ Kiều chỉ muốn quay xong quảng cáo nhận tiền rồi trở lại Biên thành mà thôi.

"Liễu Âm nổi tiếng với nhiều truyện dân gian, có hứng thú có thể thử tìm đọc." Người đàn ông cúi đầu đọc sách.

"Cảm ơn anh."

Tạ Kiều trả lời khách sáo, cậu liếc thấy đối phương đang đọc cuốn [Truyện ma Liễu Âm], bìa vẽ cánh tay đứt lìa đầm đìa máu chảy, bút danh tác giả là Cư Sĩ Liễu Âm, đến lúc này cậu mới ngộ ra truyện dân gian chỉ là một cách nói uyển chuyển mà thôi, thực tế phải là truyện ma mới đúng.

Nhát gan như cậu ấy à, đánh chết cũng không xem.

Còn hai tiếng nữa là đến Liễu Âm, cậu và Phương Hòa đeo bịt mắt, nằm nghỉ ngơi trên ghế.

Mười giờ sáng, máy bay tiếp đất.

Là một trong những công ty đứng đầu Liễu Âm, dịch vụ của công ty thiết bị nhà bếp Cách Mỹ vô cùng chu đáo, họ cử người đến tận sân bay tiếp đón, rồi dẫn bọn cậu ra xe đậu bên ngoài.

Trước khi lên xe, Tạ Kiều chợt liếc thấy người đàn ông ngồi bên cạnh cậu khi trước, người nọ cũng tình cờ nhìn sang phía cậu, cậu gật nhẹ đầu, đoạn bước lên một chiếc Volkswagen màu đen.

Người đàn ông đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe chuyển bánh rời đi.

Liễu Âm là một thành phố du lịch lại ngay sát Biên thành, sân bay đông nghịt, bất thình lình, một người đàn bà hấp tấp bắt xe huých phải người đàn ông trẻ nọ.

Người đàn ông nhíu mày.

Người đàn bà không chỉ không xin lỗi mà còn xẵng giọng: "Nhìn gì, cậu không đứng giữa đường thì tôi va vào cậu được hả?"

Bà ta không nán lại thêm, đi thẳng.

Bà ta không biết, một sinh vật nhuyễn thể màu đen đã bò vào trong chiếc áo lông của mình.

"Đi thôi anh."

Lam Mông đeo khẩu trang đến trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông nhìn người đàn bà ban nãy, rồi lại nhìn Lam Mông: "Quay chương trình vất vả rồi, tối anh làm canh cá cho em."

Hai người vừa bước ra khỏi sân bay, phía sau Lam Mông đã truyền tới một tiếng thét gào kinh hãi.

"Chết người rồi!"

Lam Mông khựng lại.

Lam Tề kéo tay hắn ta, bình tĩnh nói: "Ngày nào cũng sẽ có người chết mà thôi, đừng lấy làm lạ, còn không đi là chợ sẽ hết cá tươi."

*

Tạ Kiều đến studio chụp ảnh quảng cáo.

Phải nói sao nhỉ, Cách Mỹ là công ty lâu năm, mà tổng giám đốc cũng là ông chú trung niên chừng năm chục tuổi, thế nên cũng có một lối đi riêng trên phương diện thẩm mỹ, hoàn toàn không so được với quảng cáo do công ty công nghệ thiết kế.

Tạ Kiều đứng dưới máy hút mùi, một tay giơ chảo, một tay cầm xẻng gỗ, nhìn xuống chiếc tạp dề kẻ ca rô vàng dính đầy bụi bẩn mà tâm trạng khó tả cực kỳ.

"Đừng xấu hổ, cười lên chút đi nào."

Thợ ảnh chụp thẳng mặt cậu.

Tạ Kiều cong khóe miệng, chịu khuất phục trước cám dỗ của đồng tiền, nở nụ cười mỉm tiêu chuẩn, để lộ hai lúm má dễ thương.

"Đúng rồi, cười như thế đấy."

"Nhấc chảo cao lên tí nữa."

...

Mặc dù quá trình quay chụp tương đối trắc trở, nhưng sau khi nhận được số tiền quảng cáo năm trăm nghìn, Tạ Kiều vẫn không thể không kinh hãi, quả thực là một con số biết dỗ người.

Cộng thêm tiền thưởng một trăm nghìn từ chương trình hôm trước, hiện cậu đã có sáu trăm nghìn tiền gửi ngân hàng.

Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường ngồi xe trở về, Tạ Kiều cảm thấy thư thái hơn nhiều, cậu dán lưng xuống ghế nhìn điện thoại.

Cậu không ngờ bộ ảnh quảng cáo lần này của cậu cũng được khán giả phản hồi khá là tích cực.

[chim cổ đỏ] ahuhu dù phong cách hơi lúa nhưng mà Tạ Kiều ôm chảo trông vẫn cưng quá đi thôi

[Khu neo đậu trú bão] má lúm của cậu ấy cũng dễ thương xỉu nữa!

[bánh xoài nghìn lớp] cứ nghĩ đến hình ảnh Tạ Kiều đeo tạp dề nấu cơm là mị lại aaaaaaaaaaa

Tạ Kiều nghi hoặc hỏi Phương Hòa: "Công ty mình mua seeder ạ?"

Phương Hòa lắc đầu: "Em nghĩ nhiều rồi, công ty mình chỉ biết ban nick với xóa bài đăng thôi."

Tạ Kiều: ...

Trong lúc đọc bình luận cậu tình cờ lướt thấy một bài đăng khác.

------- có bác nào đọc [truyện ma Liễu Âm] chưa? Em nghi em bị cuốn vào sự kiện ma quái rồi.

[Truyện ma Liễu Âm] sao...

Cậu dừng tay, ấn vào bài đăng nọ.

[pudding sữa đậu đỏ] tôi bắt đầu đọc quyển truyện này từ tuần trước, văn phong tác giả bình thường, không quá ấn tượng, nhưng một khi đọc vào rồi là không dứt ra nổi, tôi cày tới chương mới xuyên đêm, thế rồi buổi tối, tôi phát hiện ra vị trí đồ vật trong nhà thay đổi, tôi cứ thấy có tiếng lạch cạch dưới gầm giường... lại là âm thanh đấy!

Không thể phủ nhận đây là một cuốn sách thành công, một con thỏ tai cụp hoàn toàn không dám rớ tới truyện ma như cậu mà cũng bị khơi dậy trí tò mò, bắt đầu mở truyện đọc.

Bộ này được đăng trên cùng một trang mạng với truyện tranh [bé chồng bỏ trốn của tổng tài bá đạo] mà cậu từng theo dõi, chẳng qua là thể loại bất đồng.

Kể cũng lạ, văn phong trong cuốn [truyện ma Liễu Âm] không tốt, nhưng lại như có ma lực khiến cậu đọc liền tù tì một mạch.

Nhân vật chính là một nhà văn sáng tác tiểu thuyết kinh dị, anh ta kinh hoàng nhận thấy dường như tiểu thuyết của mình có thể tác động đến đời sống bên ngoài, sau đó tiểu thuyết mở ra những câu chuyện kỳ lạ phát sinh xung quanh nhân vật chính.

Cậu đã xem đến cuối, chương mới nhất tình cờ nói về bài đăng trên diễn đàn, cậu định lên tìm lịch đăng truyện thì mới nhận ra thời gian cập nhật gần đây là bốn ngày trước.

Đã bốn ngày tác giả không đăng chương mới.

Tạ Kiều: ...

Rất nhiều độc giả tò mò khi nào ra chương dưới phần bình luận, tác giả chỉ để lại id nhóm kèm lời nhắn nhủ thông báo đăng truyện sẽ được cập nhật sớm nhất trong nhóm này.

Tạ Kiều tiện tay tham gia nhóm.

Tuy nhiên phải chờ xét duyệt, mà cậu thì chưa được cho vào.

Đúng lúc này xe ngừng lại.

Tạ Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, đã đến trước cổng khu Yến viên, cậu phải xuống xe rồi.

Nhưng chợt nhớ tới chuyện xảy ra buổi sáng, cậu hơi khựng lại.

Phương Hòa không nhận ra thái độ lạ thường của cậu, thấy cậu nghịch điện thoại suốt đường đi, anh ta bèn dặn dò một tiếng.

"Hiện giờ sự nghiệp của em vừa mới khởi sắc, nhất định không được thỏa mãn chỉ với phí quảng cáo năm trăm nghìn, lấy Lam Mông làm ví dụ, phí làm đại diện của cậu ta một lần hơn mười triệu, mà vì sao cậu ta có thể nhận được mức giá này? Bởi vì cậu ta là người sẽ học tập trau dồi ngay chính lúc em đang nhìn điện thoại."

Tạ Kiều không tập trung nghe, cậu chỉ đăm chiêu tắt điện thoại.

Thấy Tạ Kiều tự giác tắt điện thoại Phương Hòa cũng yên lòng, một quản lý sợ nhất là khi nghệ sĩ dưới trướng mình không tận tụy với nghề.

Mặc dù hiện giờ chỉ có cái danh trợ lý, nhưng anh ta vẫn quán xuyến mọi lịch trình như một quản lý đích thực, chính ra cũng coi như một nửa quản lý của Tạ Kiều.

Anh ta sắp dặn dò thêm thì lại nghe Tạ Kiều mở miệng: "Cho em đến tiệm hoa một chút với."

"Tiệm hoa?"

Phương Hòa tức khắc bất an, chỉ lo mọi chuyện sẽ như mình dự đoán.

Tài xế liền lái xe đến tiệm hoa gần nhất.

Đến nơi, Tạ Kiều bước xuống.

"Xin hỏi anh cần loại hoa nào thế ạ?" Cô chủ tiệm hoa đon đả chào mời.

Tạ Kiều nhìn hoa bày mênh mang trong cửa tiệm, cậu không biết lựa hoa, cũng không mấy hiểu ngôn ngữ loài hoa, nhiều loại cậu còn chẳng đoán được nổi tên nữa, nhưng nếu muốn tặng hoa cho người yêu thì... chắc hẳn là nên mua hoa hồng nhỉ?

Cậu biết trên đời không có gì là vĩnh cửu, yêu thích đến đâu cũng có lúc nguội tàn, cậu vẫn luôn tin vào điều ấy.

Nhưng Ngu tiên sinh chìa tay cho cậu dưới ánh mặt trời, dù nhát gan nhưng cậu cũng muốn nắm chặt tay hắn.

----- dù cho cuối cùng có chỉ còn mình cậu.

Cậu nắm chặt bàn tay.

"Tôi muốn hoa hồng."

Cậu đáp đầy cương quyết.

Phương Hòa đã lường trước điều này, nhưng anh ta nhìn thấy vẻ kiên định ẩn bên trong bề ngoài ôn hòa của cậu, một khi đã quyết thì sẽ không dễ dàng đổi ý, tính cách này rất giống tổng giám đốc Ngu.

Anh ta thở dài, chỉ mong sẽ không phải một câu chuyện tình hai bên cùng bất lợi.

"Vâng, tất cả khu vực này đều là hoa hồng, anh xem có ưng ý loại nào không ạ?"

Cô chủ giới thiệu từng hàng hoa.

Tạ Kiều chọn loại Louis XIV màu tím đậm.

Cô chủ bó hoa thành bó: "Anh có muốn viết thiệp tặng kèm không ạ? Tiệm em có sẵn bút và thiệp rồi."

Tạ Kiều gật đầu.

Cậu nhận thiệp và bút, mở nắp bút, bàn tay run lên nhè nhẹ, cuối cùng viết xuống ba chữ trên mặt giấy trống rỗng.

----- bạn trai em.

Khi cậu ôm bó hoa chuẩn bị rời đi thì lại nghe cô chủ nói: "Thật ra ngoại trừ tặng hoa, dạo này người ta còn thích tặng cả vật nuôi đó, anh có muốn xem thử các bé hamster xinh xắn luôn không? Tiệm hoa chúng em có liên kết với tiệm thú cưng ngay bên cạnh kia kìa."

Thế là Tạ Kiều dừng bước.

*

Nửa tiếng sau, Tạ Kiều một tay ôm hoa, một tay xách lồng hamster bước vào thang máy.

Trước khi nhấn nút thang máy cậu bỗng đặt lồng chuột xuống, thấp thỏm nhắn một tin.

[Tạ Kiều] Ngu tiên sinh, anh có nhà không ạ?

Qua chốc lát, Ngu Hàn Sinh nhắn trả lời.

[Ngu Hàn Sinh] có

Tạ Kiều hít thở sâu thật là sâu, rồi vừa siết điện thoại vừa gõ chữ.

[Tạ Kiều] em quên mang chìa khóa theo rồi, lát nữa nhờ anh mở cửa cho em nhé

Điện thoại rung lên.

[Ngu Hàn Sinh] được

Lúc này Tạ Kiều mới thở ra, cất di động bấm số tầng.

Cửa thang máy từ từ khép lại.

Cậu lại xách lồng chuột, âm thầm sắp xếp câu từ, tính toán xem lát nữa mở cửa rồi thì mình phải thổ lộ thế nào.

Tim cậu đập mạnh ghê gớm lắm, may có cặp hamster kêu chít chít trấn an.

Tinh một tiếng----

Thang máy đến nơi rồi.

Cậu hít một hơi dài rồi bước ra ngoài thang máy, gõ nhẹ cánh cửa nhà mình.

Tiếng gõ cửa như vang lên trong lồng ngực cậu, làm cậu bỗng thấy mình hoảng hốt.

Không phải chờ bao lâu cửa đã được mở ra, Ngu Hàn Sinh xuất hiện ngay trước mắt.

Cậu đang định mở lời, thì chợt nhìn thấy bầy mèo đang ra sức chuyển vali phía sau người đàn ông, cậu mù mờ hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

"Chuyển nhà."

Ngu Hàn Sinh bình thản đáp.

"Anh sẽ rời đi ư?"

Tạ Kiều cảm thấy không tài nào hô hấp, mà trái tim cũng quặn thắt bàng hoàng.