Dịch: Khởi Linh

***

“Cái thói kỳ thị giới tính của anh cần phải trị đội trưởng à, Omega có gì không tốt đâu, anh nhìn em ấy mới len lén dòm anh kìa….”

“Không không cậu ta lén nhìn chú ấy, hai đứa đứng cạnh nhau trông xứng đôi lắm, sao chú cứ không biết xấu hổ chối đây đẩy thế?”

“Nhưng mà đội trưởng lớn hơn em hai tháng đó, chuyện thành gia lập nghiệp cần sốt ruột hơn em mà, không nên chối rõ ràng là anh mới đúng!”

“Anh có đồng chí Tiểu Tư rồi, chú coi vừa nãy đồng chí Tiểu Tư cứ nhìn anh suốt đó thôi, rành rành là thầm mến thẹn thùng với anh, sao anh có thể coi như không thấy gây tổn thương cho trái tim cậu ấy được chứ?”

Chu Nhung với Nhan Hào đầu tựa đầu ngồi bên bếp lửa, trông cái tướng vừa rất giống bè đảng ngầm hội ý, vừa cứ như hai phần tử khủng bố đang bàn bạc âm mưu bí mật kia, những người đi qua đều tự giác cách xa hai con người này mười mét. Một lúc sau, hai cha này đột nhiên cùng ngoảnh đầu, bốn mắt đồng loạt hướng thẳng đến con xe bọc thép nơi Tư Nam đang dựa đầu lau con dao găm quân dụng, làm hắn thấy mà ngơ ngơ.

“Chú nhìn kìa,” Môi Chu Nhung không run, từ khóe miệng nói lí nhí: “Cậu ấy đang nhìn anh đấy, nhìn đến mất hồn luôn rồi.”

Nhan Hào nghi ngờ nói: “Chẳng nhẽ không phải đang nhìn em à?”

Chu Nhung đè đầu cậu ta, ép Nhan Hào quay đầu lại: “Chú suy diễn quá rồi!”

Từ sau khi rời khỏi quân khu B, mỗi khi Tư Nam gần như có thể xác định chính xác quan hệ của hai tên Alpha này chỉ là suy đoán bậy bạ của bản thân, thì hai cha này đều sẽ bất thình lình làm ra một vài hành động kinh hãi thế tục, vừa chói mù mắt Tư Nam vừa đủ để quấy nhiễu kẻ địch trên chiến trường quanh phạm vi tám trăm mét.

Hắn theo thói day day mi tâm, theo bản năng muốn ấn nếp nhăn nho nhỏ trên đó, thở dài một hơi.

“Chú nhìn cậu ấy thở dài kìa,” Chu Nhung lạnh lùng nói, “Chối phát nữa cẩn thận anh đập cho đấy!”

Ở một bên khác của bếp lửa, Quách Vĩ Tương đang ụp mặt nằm bò trên mặt đất── tránh cho em mông yêu dấu bị đè ép do mới bị Chu Nhung hung ác đạp cho một cú.

“……….Em bảo hai người nè,” Cậu ta vô cùng ỉu xìu hỏi, “Đừng có quên trong đội ta vẫn còn một tên Alpha nữa chứ?”

Nhan Hào đồng tình nói: “Đinh Thực á? Không được, Đại Đinh thầm mến Tiểu Kim Hoa trong thôn nhà cậu ấy, tổ chức không thể cưỡng ép tình cảm cá nhân của chiến sĩ được.”

Đinh Thực: “Ừm! Ừm!”, ngồi ở bên cạnh gật đầu.

Quách Vĩ Tường lầm bà lầm bầm: “Ngoài Đại Đinh ra vẫn còn một người khác mà nhở?”

“Xuân Thảo? Xuân Thảo cũng không được,” Chu Nhung nói: “Pheromone củaThảo Nhi nhà chúng ta vẫn chưa tới kì trưởng thành đâu nà, em ấy là cái kiểu vạn năm phát triển chậm chạp, sau này đến tổng bộ phải mời bác sĩ thăm khám mới được, phải không Thảo Nhi?”

Xuân Thảo mặt đầy nghiêm túc: “Dạ! Dạ!”

“…………….” Ánh mắt bi phẫn của Quách Vĩ Tường lướt nhìn từng khuôn mặt đồng đội của mình, lát sau cuối cùng không nhịn nổi nữa, lăn lông lốc ngồi dậy chỉ vào chính mình: “Còn em thì sao?”

Tất cả mọi người đều cho cậu ta ăn quả bơ rõ to.

“Em không tính là Alpha sao? Giao cho em không được à?”

Chu Nhung đón bé con từ tay bác sĩ Trịnh, tặng cho Quách Vĩ Tường, mặt mày từ ái vỗ vai cậu ta bồm bộp:

“Chú đến cả con cũng có rồi còn tính cái gì nữa, chúng ta phải kính già yêu trẻ, hãy nhường cho vị phó đội trưởng lớn hơn chú hai tuổi đi.”

Thiếu niên Omega mới đến có tên là Nhâm Quân Dương, thực ra đã trưởng thành rồi, có điều dáng dấp thanh tú nhỏ xinh, nên thoạt nhìn nhỏ hơn tuổi thật một chút.

Điểm chết người là cơ thể cậu ta vẫn không quá khỏe, không biết do trời sinh đã thế hay vì sau này không chăm chỉ luyện tập, nói chung vai không thể khiêng tay không thể vác, yếu xìu xìu, không thể canh gác ban đêm cùng cánh đàn ông, cũng không giúp được công việc bếp núc bên các cô bác. Bác sĩ Trịnh đầu óc giỏi giang cũng không nghĩ được có thể sắp xếp công việc gì cho cậu ta, sau cùng đành để cậu ta đi giặt vài bộ quần áo nhẹ nhàng với Ngô Hinh Nghiên.

Cơ mà dù vậy, quần áo của bên bộ đội đặc chủng cũng không dám để cậu ta giặt dũ, thuốc ngụy trang của đám Alpha chỉ có tác dụng trong vòng hai tháng, hiện tại đã mất đi công hiệu, lo sợ trên quần áo còn dính mùi pheromone sót lại kích thích kì phát tình của cậu chàng Omega đến sớm── Chu Nhung bất đắc dĩ gấp bội lần, đành phải ngày ngày ngậm điếu thuốc, ngồi xổm hự hự giặt quần áo bên bờ sông.

Bọn họ men theo con đường xuôi xuống phía Nam qua các thôn làng nhỏ, vào địa phận tỉnh Hà Bắc, chọn tuyến đường đến Vũ Hán, cố gắng tránh các con đường cao tốc lúc nhúc đầy ắp zombie, hoặc các thành phố lớn dân cư đông đúc. Mỗi khi qua một thôn trang, Chu Nhung đều sẽ đích thân dẫn đội đi tìm kiếm vật tư và cứu hộ, có lúc cũng cứu được một vài người sống sót.

Nhưng mà theo thời gian dần trôi, mỗi lần có thể tìm được đồ ăn thức uống và dân chúng ngày càng thưa.

Bởi vì số người còn sống càng ngày càng ít.

Số nhân dân theo từ nhà máy phân bón, cộng thêm người sống cứu được ở ven đường, hiện tại đội ngũ của bọn họ đã gộp được hơn bảy mươi người.

Chu Nhung nói nếu tiến vào thành phố lớn chắc chắn sẽ có thể tìm được nhiều người hơn nữa, thế nhưng bọn họ không còn thời gian, cũng không có khả năng tiến sâu vào vùng trung bộ có độ nguy hiểm cao, đi cứu số người sống nhiều hơn kia.

Không một ai biết được liệu kháng thể ban đầu trong tay bọn họ có tính ổn định hay không, hoặc thời gian tác dụng còn thừa bao lâu, nhỡ may căn cứ Nam Hải thực sự đang đợi nó, mà thời cơ quan trọng nhất để nghiên cứu virus kháng thể lại bị chuyến hành trình của bọn họ làm lỡ, vậy thì hậu quả sẽ thực sự khó có thể lường được.

***

Nhan Hào nằm bò trong hầm trú ẩn, híp mắt lại, nhìn con zombie cách đó bốn mươi mét trong ống nhòm: “Đội trưởng.”

Một tiếng viu khẽ vang lên, con zombie hét toáng, ngã gục lăn quay tại chỗ.

Chu Nhung: “Cái giề?”

Bọn họ vừa mới lục soát xong một thôn trang, người ở đây đều đã chết hết toàn bộ, tìm cả thông cũng không thấy bất kì người sống nào. Số vật tư cũng không còn thừa bao nhiêu, Ngô Hinh Nghiên đuổi đến nửa thôn mới bắt được một con gà trống đang hoảng sợ vạn phần, với tay nghề ngoại khoa tinh chuẩn của mình, bác sĩ Trịnh dùng con dao phẫu thuật làm thịt nó, đang chuẩn bị vặt lông cắt tiết, để tối mọi người có canh gà chan cơm.

“Em đã nghĩ rất lâu” Nhan Hào trịnh trọng nói: “Em cảm thấy anh rất cần một em Omega.”

Chu Nhung: “…………..Vì sao?”

“Anh làm tó FA quá lâu rồi, hư hỏa tràn đầy, nội tiết rõ ràng đã xuất hiện vấn đề, lần trước thứ anh tè trong bụi cỏ mém nữa hun Xuân Thảo té ngã. Còn cả tối hôm qua anh giả vờ ngủ ôm chặt đồng chí Tiểu Tư, người ta né anh tới vài lần………….”

“Anh bị mộng du,” Chu Nhung mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, bình tĩnh bóp cò súng, nã một phát làm con zombie cách đó sáu mươi mét chết tức tưởi.

Nhan Hào thở dài thườn thượt.

“Đội trưởng à, anh đừng mạnh miệng thế nữa,” Cậu thương hại nói, “Ghét O tức là không dám thừa nhận tính hướng của mình, anh cần phải tự nhận đi. Hơn nữa, mùi trên người cậu Tiểu Nhâm kia càng ngày càng nồng, cả quãng đường chúng ta cũng đách tìm được hiệu thuốc, nếu cứ để thế thì một khi đến ngày rơi vào kì phát tình, mọi người đều sẽ gặp rắc rối to, em thấy anh chủ động tí đi…..”

Đằng sau truyền đến tiếng bước chân.

Chu Nhung vẫn duy trì tư thế nằm úp vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy Tư Nam thả thùng đạn từ trên tay xuống đất, khoanh hai tay nhìn từ trên cao xuống, quan sát đánh giá hai cha này.

Chu Nhung theo bản năng muốn mò kẹo hoa quả trong túi ra xum xoe, có điều còn chưa kịp lấy, đã nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Tư Nam: “Vì sao không đi hỏi ý kiến của người ta?”

Chu Nhung cứ như nghe được chuyện hài gì lớn lắm: “Ý kiến của ai cơ?”

Tư Nam chỉ ra đằng sau, Tiểu Nhâm đang ngồi cạnh bác sĩ Trịnh, tay chân vụng về giúp ông vặt lông gà.

“Ý kiến của Omega?” Chu Nhung bật cười ha ha: “Omega thì cần phát biểu ý kiến gì chứ? Dù sao bọn họ chỉ cần đánh dấu rồi sinh con thôi……”

“Cậu ấy không tìm Alpha thì sẽ rất khó sống sót, hơn nữa cái chuyện đánh dấu này không phải do chính Omega tự quyết định được.” Nhan Hào nhìn sắc mặt bất thường của Tư Nam, vội vã giải thích nói: “Bản chất của Omega là tìm thứ tương đối yếu, những Alpha không có pheromone áp chế mạnh mẽ, nếu cứ để đôi bên tiếp tục tự kết hợp từ đời này sang đời khác, sức mạnh của Alpha sẽ sớm yếu đi hoặc thậm chí sụp đổ ── Bây giờ có rất nhiều người phê phán chủ nghĩ Sô vanh của Alpha, thế nhưng đó cũng là hiện trạng của xã hội, trước đây sách giáo khoa toàn dạy bọn tôi như thế.”

Hai mắt Tư Nam nheo lại, nếu nhìn thật kĩ sẽ thấy cơ thịt hai bên má của hắn thực ra có chút căng cứng.

Chu Nhung nhún vai, tỏ vẻ đồng ý với Nhan Hào: “Hơn nữa cậu nhìn cậu ta đi, cái dáng kia căn bản đâu có giống có thể tự quyết định việc của chính mình. Nếu thực sự không tìm được thuốc ức chế thì phải sắp xếp một Alpha cho cậu ta, tóm lại ngàn vạn lần đừng dụ đàn zombie tới là được…..Thực ra Tường Tử cũng không phải không được á.”

Quách Vĩ Tường đang cầm súng canh gác cách đó không xa, vì thế Chu Nhung nói cực kì nhỏ câu này.

Tư Nam dùng một tay nhấc thùng đạn nặng ba mươi kg lên, mặt mũi lạnh lùng mở thùng ra, đổ ụp xuống.

Đống băng đạn không rõ số lượng rơi ào ào xuống, nện cho hai cha Alpha này khóc gọi cha gọi mẹ, Tư Nam cầm thùng rỗng đập vào đỉnh đầu Chu Nhung, sau đó phủi tay bỏ đi.

Kể từ ngày hôm đó, Tư Nam từ chối không thèm ngủ chung xe với Chu Nhung, thu dọn đồ đạc chạy sang chiếc khác.

Nhan Hào hơi hơi sung sướng vì vụ này, cũng dọn dẹp một chút rồi biến lên xe kia. Có điều cậu ta vừa mới nằm xuống chưa tới hai phút, Tư Nam lật người nhìn cậu ta, kế đó dọn hết đồ dùng lại chạy tiếp.

Tư Nam ôm cái gối đi vài vòng trong doanh trại, dưới cái nhìn chăm chú Chu Nhung với Nhan Hào sau cửa kính, buồn bực chui đầu vào xe bus du lịch.

Đội ngũ chạy trốn hơn bảy mươi người này đi qua Vũ Hán, tiến vào Hàm Ninh, từ ngoại ô thành phố Nhạc Dương chạy đến Trường Sa; sau khi đi qua Hồ Nam, tiếp đó sẽ phải đối mặt với bầy đàn virus zombie có độ nguy hiểm cực cao tập trung tại vùng duyên hải.

Khi chuyến hành trình này đi quá nửa bản đồ quốc gia, rốt cuộc cũng tiến đến giai đoạn bắt đầu nguy hiểm.

“Chúng ta không thể lái xe đến bến tàu được.” Chu Nhung ngậm cọng cỏ, ngón tay chỉ vào tấm bản đồ rách nát vạch tới vạch lui, nói: “Dân cư bên Quảng Đông quá đông đúc, với lại người bên đó cái gì cũng ăn, xâu người Hồ Kiên nướng giòn lên rồi phết tương hải sản…..Hồi còn trong trường quân đội, có anh bạn người Quảng Đông nằm tầng dưới, người ta tốt thì tốt thật đấy, nhưng mà anh cứ nghi ngờ thằng bạn người Hồ Kiến mất tích ở cửa đối diện có quan hệ với thằng chả…..”

“Vì thế chúng ta không cần đích thân tự thể nghiệm lực sát thương của zombie Quảng Đông, chỗ này──” Ngón tay y chỉ vào vị trí Trường Sa trên bản đồ, nói: “Có thể thử nghiệm lùng tìm thiết bị hàng không trong phạm quanh thành phố, tốt nhất là tìm được trực thăng của doanh nghiệp tư nhân, bay thẳng một mạch đến Nam Hải, sau đó phát tín hiệu định vị ở nơi gần với căn cứ.”

Bọn Nhan Hào và Xuân Thảo ngồi bên cạnh bản đồ, một mình Tư Nam đợi trong góc khoang sau, nhắm mắt dưỡng thần.

“Kiếm đâu ra trực thăng của doanh nghiệp tư nhân chứ?” Xuân Thảo hỏi.

“Có thể thử vận may ở khu vực xung quanh sân bay, biết đâu tìm được hiệu thuốc đấy.”

“Tới lúc ấy có phải vẫn phân chia hành động?”

“Ừ, dựa theo lệ cũ anh một đội, Nhan Hào một đội…..không,” Giọng của Chu Nhung ngập ngừng, lẩm bẩm nói: “Nhan Hào bị thương chưa khỏi.”

Ánh mắt y hướng về cách đó không xa, Tư Nam nhếch mí mắt trong góc đó, hờ hững nhìn lại.

Chu Nhung nổi ngay tâm tư, vẫy vẫy tay: “Lại đây.”

Tư Nam nghiêng cái ghế dựa, lười biếng nhìn y.

Núi không theo anh thì anh đành theo núi vậy, chẳng những gần núi mà anh còn có thể ôm ôm núi vào lòng── Chu Nhung vô cùng tốt tính bước đến, quỳ một chân xuống trước cái ghế, sau đó trong ánh mắt bất ngờ của Tư Nam, bỏ cái hoa tai đính rubi đỏ trên tai phải của mình xuống, vươn tay sờ sờ vành tai trái của Tư Nam.

“……….” Giọng Tư Nam run run: “Anh làm cái lồng gì thế?”

Chu Nhung cười toe toét hỏi: “Sao em không dứt khoát đi bấm lỗ tai nhỉ?”

Trước mắt bao người, lông tơ trên gáy Tư Nam dựng hết cả lên: “Vì cái đách gì tôi phải bấm cái thứ của gay với gay chứ?”