Rồi sẽ có một ngày bạn nhận ra rằng, những đứa bạn thân nhất chính là những kẻ sẽ làm phiền bạn nhiều nhất trong đời. Chúng có thể mời bạn vào một nhà hàng thật xịn, gọi những món thật ngon, và sau đó cười trừ:" cảm ơn cậu chầu này nhé!". Nó có thể lôi bạn dậy giữa lúc đêm khuya chỉ để nghe nó lải nhải về việc bức thư tình gửi đi mà chưa thấy trả lời hay chiếc áo hôm qua mua quá mắc. Khi bạn tới lớp, bạn muốn đẹp hơn một tí khi xài trộm son môi của mẹ, nó sẽ phát hiện ra và ép bạn phải trả lời câu hỏi ngớ ngẩn nhất:"mày trang điểm phải không?". Bạn sẽ phải la ó lên khi phát hiện trong cặp mình chứa một đống vỏ kẹo mà sáng nay bạn để dành cho nó. Có những khi bạn phải gục mặt vào sách đau đớn khi cuốn lưu bút bạn nâng niu bị nó phá tan tành bằng những hình thù dở hơi . Đó là lí do vì sao kẻ bên cạnh bạn buôn dưa trong giờ học nhưng bạn lại phải ngồi sổ đầu bài.

Bạn càng giận nó, nó sẽ càng đeo bám bạn, dúi cho bạn một cái kẹo dâu với nụ cười nham nhở như chưa có gì xảy ra: " bạn bè là phải giúp đỡ nhau". Bạn luôn chịu đựng mọi chiêu trò nó bày ra mà không thể làm gì.

Nhưng thật nực cười, có lẽ tôi khác bạn. Nếu bạn là bạn của tôi, sẽ không ai có thể làm phiền bạn bằng tôi được. Đó là lí do vì sao tôi rất yêu quý những đứa bạn của mình.

Những đứa bạn tôi yêu quý nhất chính là mấy đứa ngày còn học phổ thông, chúng quái đản và lập dị chẳng thua gì tôi, nhưng chỉ có chúng mới chịu để tôi hành hạ từ tinh thần tới thể xác. Có những đứa đã bị tôi đeo bám suốt thời gian dài chỉ để nghe tôi kể về cái chuyện tình cảm dở khóc dở cười ấy, về cái anh mấy lần bị tôi treo ảnh vào tường ném đá hả hê nhưng cuối cùng tôi cũng đôi lần xiêu vẹo. Và lí do đó quá hợp lí cho việc mấy ngày nay chúng cố gắng trả thù tôi, kéo tôi đi chơi với chúng ở mọi nơi khi biết tôi vừa du học trở về.

Thành phố vẫn nhộn nhịp và không mấy thay đổi sau bốn năm trời tôi không ở đây. Cái tôi nhỏ bé này có lẽ sớm đã bị lãng quên giữa dòng người hối hả, và cho đến lúc tôi trở về tất cả vẫn không hay biết gì.

Trà đá và karaoke là nơi tôi và lũ bạn tụ họp nhiều nhất, kể cả lúc còn học phổ thông hay là khi đã tốt nghiệp đại học ra đi làm. Có hai lí do để chúng tôi không bao giờ thay đổi địa điểm, thứ nhất là trà đá quá chi hợp với túi tiền, còn thứ hai là mấy phòng karaoke là nơi duy nhất cho phép chúng tôi nổi điên la hét đến tận đêm khuya mà không ai nói gì.

Trở về nước đã một tuần nay, cơ thể tôi có đỡ hơn vài phần mệt mỏi. Hàn Quốc và Việt Nam cũng không chênh lệch giờ giấc là bao, duy có điều đứa con xa nhà trở về như tôi còn có đâu cơ hội làm nũng gia đình như thế này nữa, cả một tuần chỉ ăn với nằm dài ra đó xem phim. Không phải là chưa kịp thích nghi lại với bao nhiêu cái thay đổi sau bốn năm xa quê, nhưng thực sự tôi cần chút thời gian nghỉ bù cho một tuần trước khi trở về, lúc còn phải qua lại đủ nơi để mua sắm quà cáp cho mọi người.

Chiều nay đang ngồi nhà xem lại mấy cuốn truyện ngày xưa tôi hay đọc giờ đã bám bụi trong góc tủ, bỗng điện thoại reo lên mà đầu kia không ai khác chính là đứa bạn tôi thân nhất. Vừa bốc máy giọng nó đã chí chóe nghe ù cả tai.

" A lô! Tao nghe."

" Về nước lâu chưa mày? Sao không báo trước tụi này còn sắp xếp lịch?"

" Tao về từ tuần trước. Cũng đang định kéo tụi mày đi chơi đây".

" Úi dào, tưởng gì? Chiều mai mày rảnh không? Tao hẹn mấy đứa rồi, vẫn tụ tập ở chỗ cũ."

" Ok. Ngày mai tao có mặt."

" Vậy cứ thế. Xếp gọi rồi tao cúp máy đây."

Chúng tôi có một hội quái dị toàn là những đứa ngày xưa đi học quậy phá nhất lớp tụ họp lại với nhau. Suốt bốn năm nay chúng tôi vẫn thường xuyên gửi email cho nhau hỏi thăm sức khỏe và học tập. Không kể tôi thì cả nhóm có hai đứa con gái và ba đứa con trai, vậy là tỉ lệ bằng nhau, mặc dù chuyên gây lộn không thôi nhưng cũng không ít khi bị hiểu nhầm có vấn đề về tình cảm. Chúng chính là những đứa chứng kiến mối tình đầu của tôi, mà thực ra cũng không hẳn thế, chỉ là có mến mộ một người khác giới thôi. Mấy cái tình cảm ngốc nghếch ngày xưa giờ nghĩ lại thật là buồn cười quá mức, chỉ là có một chút nào đó hơi hối tiếc thoáng qua, dù chỉ thoáng qua thôi nhưng chu kì lặp lại khá đều.

Lâu rồi tôi không còn nhớ cách điều khiển xe gắn máy thế nào, suốt bốn năm ở nước ngoài chỉ ngồi xe buýt và tàu điện ngầm đến phát chán, hôm nay bèn gọi vội chiếc taxi đến chỗ cũ gặp lũ bạn. Thành phố này là nơi chúng tôi đã lớn lên và quen nhau, giờ gặp lại sau bốn năm xa cách, quả thật trong lòng tôi không dấu nổi niềm vui sướng. Đây là quán nhỏ chuyên bán nước giải khát, cafe và một số loại đồ uống phục vụ học sinh và sinh viên, nằm trên con đường chính chạy dọc theo bờ sông.

" Ê. Mày! Cởi cái kính đen ra xem mặt phát coi."

Tôi đang đảo mắt xung quanh tìm kiếm vị trí mấy đứa bạn đang chiếm ngự thì bị giật mình bởi tiếng gọi phát ra sau lưng, cách đó không xa ở gần phía cửa sổ nhìn ra vườn. Tháo chiếc kính đen bản rộng xuống, tôi vui vẻ tiến lại gần mấy đứa bạn đang râm ran tán chuyện kia, một tay ra hiệu thay lời chào.

" Lâu quá mới gặp tụi mày."

Cái trò vờn gái của Sói Trắng vẫn không thay đổi chút nào, vừa thấy tôi nó đã nhảy bật dậy kéo chiếc ghế gần bên vô cùng lịch sử, miệng lưỡi vẫn dảo hoạt như ngày nào:

" Nào người đẹp. Xin mời.!"

" Thiếp xin theo lời chàng."Tôi khua tay về phía trước, đầu hơi cúi xuống cùng phụ họa với đứa bạn láu cá kia. Sói Trắng là tên chát facebook của nó ngày còn đi học, lâu dần quen miệng chúng tôi gọi theo, cho đến giờ vẫn không thay đổi. Ông bạn này tên thật là Cường, phải nói là một người rất được lòng phái đẹp vì vẻ ngoài điển trai cùng cách cua gái rất điêu nghệ, ga lăng , một lượng lớn các em khóa dưới không ít lần sụt sùi vì có tình cảm với nó ( tất nhiên là trừ tôi và hai đứa con gái nữa trong nhóm ra).

Mấy đứa còn lại lắc đầu trước hành động chào hỏi của chúng tôi, mấy cái môi còn bĩu lên đầy khiêu khích.

" Úi dào. Gái xấu gặp trai hư, quả này đánh nhanh thắng nhanh rồi mày."

" Ê, mày nhìn ra làm sao mà bảo nó là người đẹp nhỉ."

Cả bọn đua nhau cười vui vẻ trước những câu châm chọc đó, mặc dù không còn múa lộn tay chân nhưng lời lẽ ngày xưa hình như vẫn chưa phai mờ. Nhóm chúng tôi có sáu người : tôi, Sói Trắng, Hạ-cô bạn hôm qua gọi điện cho tôi, Ân- cô bạn có gương mặt khả ái và hai chàng trai nữa là Nam và Đạt, một người vô cùng hài hước còn người kia lại có vẻ rụt rè.

Tôi còn nhớ, thực ra thì cũng nhớ không rõ lắm, hồi còn học năm hai phổ thông ,Đạt từng bày tỏ tình cảm với tôi, tất nhiên là tôi từ chối đấy nhé, cũng vì lí do đó mà cậu ta nhập hội và chúng tôi từ năm đã thành sáu thành viên. Chuyện cậu ta thích tôi cũng chỉ kéo dài trong một học kì thôi, tuy nhiên cả hai có lẽ còn vẫn nhớ. Hôm nay gặp nhau cùng kể lại chuyện ngày xưa, ai nấy đều cảm thấy vô cung vui vẻ.

Mấy đứa này vẫn quen thói cũ, tìm lấy cái bí mật sâu kín nhất lòng nhau ra làm đề tài chặt chém, cho tới khi nào đối phương chịu khuất phục và thừa nhận mới thôi. Bốn năm rồi gặp lại nhau, vẫn còn câu hỏi cũ ,dù ngày xưa và hôm nay tôi đều chưa một lần thừa nhận nhưng chúng vẫn không để tôi yên.

" Mày khai thật đi. Bốn năm nay mày lặn lội sang Hàn Quốc ăn kim chi là để trốn tránh thứ tình cảm nhỏ nhỏ hồi xưa phải không?".

Tôi vẫn vội vàng phản bác, không bao giờ chịu thừa nhận:

" Ôi, tao xin bọn mày, nói chuyện hợp lí tí được không? Tao đời nào có cái tỉnh cảm nhỏ nhỏ với anh ta chớ?"

" Thôi cho mày chối, dù sao thì cũng chuyện lâu rồi. À nhưng mà tụi tao đều không tin mày đâu."

" Tin hay không tùy tụi mày nha."

Đó là những câu hỏi oái ăm nhất chúng đặt ra cho tôi trong một chuỗi câu hỏi thẩm tra một người từ nước ngoài mới trở về từ tuần trước.Ước gì chúng chỉ dừng lại ở mấy nhãn hiệu mĩ phẩm , giày dép hay mấy món ăn đặc sắc ở Đại Hàn Dân Quốc thôi thì đẹp biết bao, đằng này lại nhắc đến cái tình cảm nhỏ nhỏ của tôi làm gì chớ?Ừ! Là tôi nói dối đấy. Vậy thì đã sao? Có đôi lúc tôi cũng tiếc lắm chớ? Nhưng mà chuyện đã bốn năm rồi, hoa chưa có chậu nhưng chậu đã trồng hoa mới, có chăng cũng là kỉ niệm mà thôi.

Hồi đó, khi đang học năm ba phổ thông, tôi đã từng thích một người.

Những năm còn học phổ thông tôi đích thị là một đứa học trò cá biệt, từ thành tích học tập không mấy vẻ vang cộng thêm bản năng chuyên buôn dưa trong lớp, hình như chưa sót học kì nào không được giáo viên thăm hỏi gia đình. Tôi thì thấy không sao, nhưng buồn thay với bố mẹ tôi thì hoàn toàn có sao thật sự, không bất kể là ban ngày hay ban đêm. Nói có thể khó tin nhưng đến năm cuối của phổ thông tôi còn bị một trận đánh của mẹ mà đến nay nhắc lại còn bị mẹ mắng. Chuyện chẳng qua là cái hành kiểm học kì một của tôi bị xếp hạng không mấy dễ coi cho lắm, mà theo như lời cô giáo nói giảm nói tránh trong sổ liên lạc là" em chưa có ý thức học tập cao, thường xuyên vui vẻ quá mức trong giờ học và còn rất nghịch ngợm, bướng bỉnh."

Ái chà! Nếu như chỉ dừng lại ở đó thôi thì tốt biết bao, đằng này cô lại gọi điện về nhà báo cáo thêm việc tuần qua tôi vừa ngồi sổ đầu bài vì ăn quà vặt trong giờ Lịch sử. Mà nói thật tôi cũng không hiểu nổi người ta đưa cái môn này vào chương trình giáo dục phổ thông làm gì, toàn tra hỏi và bắt học thuộc những chuyện xa xửa xa xưa cái thời ngay cả bố mẹ tôi đều chưa sinh ra, vậy thử hỏi làm sao tôi có tâm trạng và đam mê học nó được. Mặc dù có đôi chút biện minh cho hành động ngu xuẩn của mình, nhưng cả nhóm bạn thân đều nhất trí với tôi, Lịch sử là cái môn khó nuốt nhất, vậy nên lí do đơn giản để không phải mắc nghẹn trong giờ Lịch sử là nuốt bù một thứ khác, chẳng hạn như hôm đó tôi nuốt phải hạt dưa nên được ưu tiên ngồi sổ đầu bài. Chuyện cũng lâu lắm rồi, nhưng mà cái trận đánh của mẹ vẫn được tôi khắc lòng tạc dạ, chỉ là lâu lâu đem ra trách mẹ ra tay tàn nhẫn một xíu thôi, nhưng hầu như toàn bị mẹ phản kích bằng lí lẽ vô cùng hợp lí: " Có đánh có khôn. Không đánh mà được như giờ à?"

Được như giờ thì tôi không giám nhận đâu, chẳng qua là thi đại học không đậu đành khăn gói rời quê sang nước ngoài du học, theo đuổi ước mơ của mình, mà cái quan trọng hơn hết là từ bỏ một cái ước mơ nhỏ nhỏ khác. Đó là lí do chính cho việc tôi nhất quyết không chịu ở nhà ôn thi lại vào cái trường đại học bốmẹ đã vạch sẵn từ đầu.

Năm học đầu tiên của phổ thông, lúc tôi vừa 16 tuổi, bố mẹ tôi từng dẫn tôi qua nhà bạn chơi mấy ngày trước khi vào năm học. Ban đầu bố mẹ nhất định muốn gửi tôi về nhà ông bà vì lí do đường xa sợ tôi vất vả, tuy nhiên tôi lại phản đối mạnh mẽ bằng việc nhịn ăn để được đi theo, vậy là bố mẹ đều đưa tay đầu hàng tôi, có lẽ thêm phần tôi là con một nên dễ được chiều chuộng. Nói là chiều vậy thôi nhưng tôi sai vẫn luôn bị đánh. Nếu như nhà người ta mẹ thường ôm con trước cánh roi hung hăng của bố thì nhà tôi lại khác, người đánh tôi là mẹ còn bố lại tỏ vẻ đồng tình.

Thực ra hồi đó cũng không thể gọi là đi chơi được, căn bản là bố mẹ tôi có công việc làm ăn ở trong thành phố đó nên ghé qua thăm người bạn thân hữu của bố luôn, nhưng dù sao ở đó tôi cũng đã không mấy vui vẻ gì. Tất cả là do đứa con trai đầu của ông bạn bố quá chi là đáng ghét, giá mà anh ta có một phần nhỏ chút đáng yêu của cậu em trai thì tốt biết bao. Gia đình tôi ở lại nhà bạn bố chơi hai hôm, cả hai bác đều là người hết sức vui vẻ và dễ gần. Bác trai cũng là người làm ăn như bố mẹ tôi, mặc dù gia đình tôi chỉ buôn bán nhỏ vật liệu xây dựng trong khi bác ấy là giám đốc một công ti thương mại lớn nằm ngay giữa trung tâm thành phố. Bác gái chỉở nhà nội trở và chăm nom hai cậu quý tử- người đáng yêu, kẻ đáng ghét kia. Gia đình họ quả nhiên là thuộc hạng khá giả, phải nói hai ngày ở đó ngoài việc lỡ gây chuyện với anh con đầu của họ ra thì tôi hầu như rất vui, tất nhiên là làm sao có thể buồn khi ở trong một căn nhà đẹp đẽ lại được ăn bao nhiêu món lạ thơm ngon.

Trong bữa cơm đầu tiên ở gia đình hai bác, tôi vẫn nhớ đôi lời bố mẹ tôi và họ nói với nhau, cụ thể là thế này.

" Thằng cả nhà tôi năm nay vừa đậu vào trường Luật ở chỗ chú sống, từ nay phải nhờ vả cô chú chăm nom nó hộ tôi rồi". Lời bác trai làm cả gia đình tôi không khỏi bất ngờ, mà có lẽ người ngạc nhiên nhiều nhất là tôi.

Anh ta vừa nhìn đã rất bắt mắt, ngoại hình vô cùng điển trai lại có vẻ học thức cao, cách nói chuyện cũng lịch sự và lễ phép, tuy nhiên tôi cứ thấy anh ta có chút gì đó tính chất ta đây công tử, thật không ngờ lại có thành tích học tập khủng như thế. Mặc dù cái định kiến "con nhà giàu toàn là công tử bột " của tôi từ trước tới nay đã bị sụp đổ, nhưng sao lại sụp đổ vì anh ta, quả thật đến ngày hôm sau tôi mới thực sự hiểu hết.

Bố mẹ tôi hình như tỏ vẻ phấn khích quá mức, sau khi nghe bác trai nói vậy càng không ngừng phụ họa theo.

" Cháu nhà mình vào được trường đó quá là xuất săc, đáng là tấm gương sáng của con gái tôi. Anh chị cứ yên tâm, cháu đến học nhớ thường xuyên ghé qua nhà chơi , cả gia đình chúng tôi sẽ rất vui."

Bố tôi chưa nói hết câu thì mẹ tối đã quay sang nhìn tôi mà đưa ra một tràng giáo huấn.

" Con nhìn anh đó, vừa học giỏi vừa ngoan ngoãn, không phải như con đâu."

Gì chớ? Anh ta ngoan ngoãn thì mắc gì đến tôi? Còn nữa ,bố mẹ thật quá bất công, ai bảo tôi sẽ vui khi anh ta đến nhà tôi chơi nhỉ? Mẹ cứ lườm lườm trước vẻ mặt khó chịu của tôi lại càng khiến tôi ghét cái người " con nhà người ta" đó biết bao. Bảo tôi nhìn thì tôi ngước mắt lên nhìn, nhưng đáng ghét chưa, anh ta lại cười với tôi bằng cái môi cong cong đầy đắc ý. Tôi không thích anh ta từ hôm đó, nhưng mọi việc sẽ không trở nên phức tạp hơn nếu cái chuyện đáng ghét kia không xảy ra vào buổi sáng hôm sau.

Tôi mắc bệnh ngủ nướng thế nhưng đang ở nhà người khác, kết quả hiển nhiên là năm giờ sáng đã bị mẹ kéo dậy khỏi giường. Tôi mắt nhắm mắt mở thay quần áo và vệ sinh cá nhân xong, không hiểu làm sao trước lúc xuống nhà ăn sáng lại vô tình đi ngang qua một căn phòng lớn, cái cánh cửa bị khép nửa khiến tôi vô tình nhìn thấy cái tủ sách lộng lẫy nằm bên trong. Ván này chắc chắn cá đã về với nước, mặc dù tôi học không tốt thật nhưng lại vô cùng mê sách, nhất là tiểu thuyết ngôn tình. Còn nhớ không biết mấy lần tôi nhịn ăn sáng để dành dụm tiền mua lại mấy quyển Thất tịch không mưa, Không kịp nói yêu em, Công tắc tình yêu,...ở hiệu sách báo cũ , mấy đêm trốn mẹ trùm kín chăn lại sụt sùi khóc như mưa. Tôi là đứa nghịch ngợm và quái dị nhưng không hiểu sao lại bị mê mấy quyển truyện ướt át, sến sẩm ấy. Mà nếu cái kết cục tình yêu càng bi thảm, chết chóc thì tôi càng nghiện nặng hơn. Đôi khi chính tôi cũng không hiểu bản thân mình quá độc ác hay quá nhạy cảm với tình yêu không nữa.

Quay lại vấn đề cũ với cái phòng ngủ rộng lớn chứa đầy sách báo kia, hình như phát hiện chủ nhân của nó không ở bên trong, tôi liền không cản được bao nhiêu ham muốn của mình mà bước vào. Bao nhiêu thứ đẹp mắt lộng lẫy đều không lọt vào mắt tôi, tuy nhiên tôi phải thừa nhận mình sắp ngã ngửa với cái kho tàng sách báo trước mặt. Một lượng lớn sách tham khảo cho tuyển sinh đại học, mặc dù tôi học khối A kém thật nhưng cũng không tới nỗi mấy dòng chữ in đậm trên bìa sách cũng không biết gì. Không phải là Các phương pháp giải toán tích phân, Giải nhanh lượng giác,..thì cũng là Phương pháp cân bằng hóa học, Dung dịch và sự điện li,.... Cái đó tôi không quan tâm, mà có quan tâm cũng chỉ thêm hại não, cái đáng nói là kề bên mấy quyển sách kia là rất nhiều tác phẩm văn học nổi tiếng. Tôi mân mê trên gác sách, mắt mở tròn ra còn miệng không thôi đọc theo tên của chúng, nào là Cuốn theo chiều gió, Những chàng lính ngự lâm,....cho đến khi bàn tay bất ngờ dừng lại trước một quyển sách nhỏ, gáy sách bằng bìa cứng màu hồng có hàng chữ: " Cung hoàng đạo và tình yêu của mỗi người". Rõ là tôi chưa yêu ai, nhưng đề tài tình yêu với đứa con gái mười sáu tuổi quả thật vô cùng hấp dẫn, vì vậy tôi lôi nhẹ nó ra khỏi tủ. Quyển sách không còn mới, có lẽ chủ nhân của nó đã xem qua rất nhiều lần, tôi phát hiện ra ngay phía gần cuối còn để nguyên một sợi chỉ đó đánh dấu, liền tò mò mở ra xem. Đó là một dòng chữ đã được tô đậm bởi màu vàng của bút dạ: " Xử Nữ và Song Ngư là hai cung hoàng đạo đối đỉnh nhau nhất. Tuy nhiên chính sự khác biệt đó đã khiến họ dễ phát sinh tình cảm với nhau. Về phương diện tình yêu, họ là cặp đôi đẹp nhất."

Cái này tôi thấy quen quen, hình như từng nghe qua mà không nhớ. Chỉ biết là có lần trong giờ học thêm, con nhỏ ngồi cùng bàn đã hỏi tôi sinh nhật vào ngày nào, bị mừng hụt vì cứ tưởng nó muốn tặng quà mình khiến tôi đã rất vui, không ngờ nó chính là một tín đồ của việc xem bói qua cung hoàng đạo gì đó. Sau khi tôi vui vẻ cho nó biết ngày sinh của mình đã vội bị câu nói của nó làm cho tụt hứng.

" Ok. Vậy là cậu thuộc cung Song Ngư. Ồ mà lạ chưa, theo tôi biết nữ Song Ngư thuộc tuýp người nữ tính, lãng mạn và mơ mộng. Còn cậu thì.....?"

Nói thôi còn lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, thật là đáng ghét quá mức. Ai thèm quan tâm cái Song Ngư gì đó của cậu ta nhỉ? Nói vậy khác gì tôi không nữ tính, khô khan và lãng xẹt hả trời? Tôi đây dù không có cái đẹp nhưng vẫn rất biết yêu cái đẹp, không lãng mạn nhưng vẫn rất mê truyện lãng mạn, còn lãng xẹt thì còn lâu nhé. Nghĩ rồi tôi vứt cho con nhỏ kia một cái nhìn khinh khỉnh đầy coi thường.

Hôm nay vừa mới đọc được chút xíu ấy thôi, vừa thấy hai chữ Song Ngư, đang mơ màng nghĩ về con bé ngày xưa thì liền bị một bàn tay giật mạnh, cuốn sách không cánh mà bay khỏi tay tôi.

" Này! Em lục lọi phòng anh đấy hả?"

Tôi bất thần trong giây lát, cảm giác sợ hãi khiến đôi tay rung rung. Người lớn tiếng với tôi là Trường Đông, con trai lớn trong gia đình này. Tôi là đứa khá nóng nảy và gan lì, dù có chút run sợ lúc đầu nhưng ngay sau câu nói độc đoán của anh ta cũng liền phản kháng. Bằng đôi mắt góc cạnh và cái cổ phải ngước lên hết mức nhìn vào người đối diện, tôi nói từng câu rõ ràng:

" Tôi lục lọi phòng anh hồi nào? Chỉ là một cuốn sách, anh nổi nóng gì chớ?"

" Rõ ràng em vào phòng anh, lấy sách xem khi chưa được sự cho phép của anh. Đã làm sai còn không chịu nhận lỗi."

Thấy anh ta là con trai mà không chịu nhường tôi, cộng thêm chút sĩ diện và vênh váo trước nay thường có, tôi cũng cãi lại nhất quyết không chịu thua.

" Ai thèm vào mấy cuổn sách của anh nhỉ? Đồ nhỏ mọn."

Nói rồi tôi bỏ xuống dưới nhà, vậy mà chưa kịp xuống tới nơi đã bị mẹ cầm tay kéo lên, dù không biết vì sao nhưng một linh cảm không hay đang xảy ra, quả này tôi chết chắc. Mẹ tôi kéo xệch tôi vào đến tận phòng của Trường Đông mới chịu thả tay, cả tôi và anh ta đều trở nên ngơ ngác.

" Xin lỗi anh đi!"

Tôi dương cặp mắt cú mèo nhìn thẳng vào mặt mẹ, lời nói như đinh đóng cột cộng thêm gương mặt nghiêm túc đó của mẹ khiến tôi giật nảy mình, giọng ấp úng.

" Con không....con không thích".

Òa! Đến tôi cũng không ngờ mình lại nói vậy. Nhưng ngốc vẫn hoàn ngốc, khi bà vừa giả vờ dơ cánh tay lên để đánh vào mông tôi, bao nhiêu dũng khí vừa rồi như tan thành bọt biển. Tôi né người tránh mẹ, sau đó nhìn vào mắt anh ta đầy căm giận, nói trong nghẹn ngào.

" Xin lỗi".

Anh ta có vẻ hơi bất ngờ, nhưng trước mặt mẹ tôi hoàn toàn tỏ thái độ khác." Cháu không trách em đâu. Cô đừng mắng nó nữa."

Mẹ tôi chỉ chộp lấy câu này mà trở nên vui vẻ hết mức, liền đuổi tôi xuống nhà còn hai người ở đó ríu ra ríu rít trò chuyện với nhau. Buồn rầu vì không ngờ mẹ mình lại không bênh mình mà đi bênh con người ta, lại còn làm nhục tôi trước mặt tên dở người đó, cục giận này mấy ngày sau đó tôi đều nuốt không trôi. Chỉ là may mắn hơn từ chiều hôm ấy chúng tôi đều ra ga lên chuyến tàu trở về nhà.

Cứ tưởng duyên phận của Trường Đông và tôi chỉ đến đó, nhưng thật không ngờ sự xuất hiện của anh ta trước cuộc sống tươi đẹp của tôi ngày một dày hơn, mà điều tất nhiên tôi sẽ không bao giờ chào đón vị khách không mời này. Anh ta chính là kẻ đã làm xáo trộn cuộc sống của tôi, ngay cả bố mẹ tôi cũng đều bị anh ta khuất phục, chỉ là tôi nhỏ người sức mọn không thể một mình chống trả con người đáng ghét kia.

Vừa vào học phổ thông được một tuần, bao nhiêu sự thay đổi lớn khiến tôi chưa kịp thích nghi, mặc dù vốn là đứa cởi mở thích dao lưu nhưng ngay tuần đầu tiên tôi chẳng có lấy một người bạn. Chỗ nhà tôi tới trường tầm 3km, vì bản tính lười nhác của mình mà tôi sẵn sàng vứt bỏ cái xe đạp mới tinh mẹ mua cho để hằng ngày ra trạm dừng chờ xe buýt, kể từ đó tôi bắt đầu quen được một cô bạn cùng lớp , đó là Hạ, người mà cho đến hôm nay tôi vẫn rất yêu quý. Chúng tôi rất hay la cà ở mấy quán hàng vỉa hè mỗi lúc ra về, chỉ là tranh thủ cùng nhau ăn li chè vào mỗi trưa mùa hè hoặc đĩa bún xào vào mỗi chiều mùa đông. Cô bạn đó của tôi khá xinh xắn và lém lỉnh, đặc biệt khả năng pha trò không hề thua kém bất kì ai. Chỉ có một điều là Hạ quá hiểu tôi, chính vì cái thân thiết này mà khi biết tôi dành tình cảm cho một người con trai, cô ấy đã không cho tôi được thanh thản một chút nào.

Ngày mùa thu năm đó, khi tôi vừa vào học trường mới được một tháng tròn, đã có một vị khách quý đến thăm bố mẹ tôi, điều dĩ nhiên là họ rất vui, còn tôi cũng vui lắm, vui tới mức cầu trời cho anh ta đừng bao giờ trở lại lần thứ hai. Mười hai giờ trưa, tôi đang thả mình trong phòng tắm, bỗng tiếng chuông cửa reo lên. Mẹ tôi đang nấu cơm đành khóa vội bếp lại ra mở cổng, thật không ngờ Trường Đông lại đến thắm bố mẹ tôi vào giờ này. Mẹ tôi như gặp phải vàng, hớn ha hớn hở đón chào anh ta từ ngoài cổng đến tận lúc vào nhà. Không biết đó có thật là con người của Trường Đông không, nhưng trước mặt người lớn anh vô cùng lễ phép và lịch sự. Thấy bố tôi đang ngồi ở phòng khách tập trung vào tờ báo, mẹ tôi không khỏi trách móc ông.

" Anh xem hôm nay ai tới nhà mình nè. Mau mau đón tiếp cháu nó đi, còn sách báo gì nữa?"Bố tôi ngước mắt lên vừa nhìn thấy anh ta liền vội gấp tờ báo lại thả xuống bàn, đứng dậy cầm lấy tay bảo ngồi xuống.

" Nào, sao tới mà không báo trước để cô chú chuẩn bị?"

Giọng của Trường Đông vô cùng nhẹ nhàng:

" Dạ cháu cũng vừa nhập học được một tuần nay, hôm nay lại được nghỉ nên có ý định ghé qua thăm sức khỏe cô chú và em."

Bố tôi gật đầu lia lịa, hai tay vỗ nhẹ vào vai đứa cháu đáng yêu phía đối diện, không dấu nổi vui mừng.

" Bây giờở lại ăn cơm trưa với gia đình. Chiều nay ở lại chơi đã rồi hẵng về nghe chưa?"

Trường Đông khẽ gật đầu, môi nở nụ cười tươi rói.

" Cháu nhất trí ạ!"

Những đoạn hội thoại đầy vui vẻ của họ tôi không rõ lắm , ở trong nhà tắm với tiếng nước chảy, lại nghe thấy câu được câu mất, thành ra tôi chỉ đoán bố mẹ đang tiếp một vị khách đặc biệt mà không biết là ai.

Hôm đó, tôi mặc một chiếc váy khá rộng và dài, đây là cái mốt đã cũ rích mấy năm nay, trên vai đã có đôi chút sờn và vết chỉ khâu khác màu vì tôi từng ngã làm rách vào tháng trước. Thực ra tôi chẳng ham hố gì váy áo đâu, thời trang ở nhà của tôi chỉ quay quẩn quanh mấy bộ thể thao không lấy gì đặc sắc, thỉnh thoảng được mẹ thưởng cho vài chiếc váy với mong muốn cải thiện cái tính khí bướng bỉnh, ương ngạnh của tôi. Dù không thích nhưng chất liệu vải quả thực tuyệt vời, lại cảm động trước tấm lòng của mẹ nên thỉnh thoảng tôi có lấy ra mặc. Nhưng sao hôm đó tôi lại mặc nó làm gì không biết, vừa bước ra phòng khách với bộ cánh xù xì và mái tóc ẩm ướt chưa kịp sấy khô, tôi bất thần khi bị ánh mắt Trường Đông nhìn vào đầy kinh ngạc, chắc không ngờ nổi tôi lại có một gu thời trang thảm hại thế này. Bố tôi thấy tôi cứ đứng trân trân, liền lớn giọng quát.

" Con bé này, gặp anh sao không chào? Học đâu cái thói xấu đó hả?".

Tôi bất thần một lúc chưa kịp nói gì đã bị anh ta dành ngay thế thượng phong, vẫn cái vẻ một đứa cháu ngoan, một người anh tốt.

" Chào em. Lâu rồi không gặp, em ngày càng xinh đó nha?"

Òa! Trong trường hợp này mà nói vậy có khác gì đang cố ý rắc hoa lên đầu một con vịt ướt? Mặc dù vậy tôi vẫn cố tỏ ra thản nhiên:

" Xin chào anh."

Nói rồi tôi bước vào bếp, bỏ lại anh ta với nụ cười nham nhở thật khiến người ta nổi mụn cả người.

Bữa cơm hôm đó tôi hoàn toàn khác xa với mọi ngày, thay vì cứ chõ miệng chen ngang vào cuộc hội thoại của bố mẹ thì tôi hầu như chỉ tập trung vào chén cơm của mình. Còn bố mẹ tôi cũng chẳng thèm quan tâm tới tôi, hỏi han anh ta đủ thứ chuyện trên đời.

" Bố mẹ cháu dạo này vẫn khỏe chứ? Hôm trước bố cháu có gọi cho chú, có nói cháu đã tới đây, chú đang định gọi cháu về chơi thật không ngờ cháu lại tới trước."

" Dạ bố mẹ cháu khỏe lắm, ông có gửi tới bác hộp nhân sâm lúc đó, mong hai bác giữ gìn sức khỏe"

Trong cái không khí vui vẻ đó, tôi dường như trở thành một người thừa, mà cái người thừa này lại bị ăn đạn suốt bữa vì anh ta, thế mới tức lắm chứ?

" Thế bây giờ cháu ở đâu rồi?" Bố tôi hỏi anh ta đây tình cảm.

" Dạ, cháu ở kí túc xá của trường."

Bố mẹ tôi hết sức kinh ngạc trước câu nói này, mà cũng đúng thôi, làm gì có công tử nhà giàu nào lại chịu ở những nơi như thế ? Họ vẫn vẻ mặt đầy khâm phục, còn riêng tôi thì trái lại, tôi khẳng định anh ta đang có mục đích xấu với hành động của mình.

" Ở đó có được không? Nếu không ngại hay cháu qua đây ở với gia đình cô chú."

" Không được!"

Tôi hét lên đầy uy lực như thể Võ Tòng thấy hổ về làng trước câu mời mọc của mẹ mình.

Mọi người cùng bất ngờ tập trung hết ánh mắt nhìn về tôi, trong giây lát bao nhiêu dũng khí đang sục sôi bỗng dưng bay hơi mất. Mặt tôi đỏửng, hạ giọng xuống hết mức có thể.

" Ý con là...sao anh lại ở nhà mình được, thật thiệt thòi cho anh quá."

Nói xong những lời đó tôi đã không khỏi bất ngờ về chính mình, cái miệng đanh đá xưa nay không ngờ cũng có khi bị người ta hạ gục một cách dễ dàng như thế, bất chợt tôi thấy ghét bản thân mình biết bao.

Mẹ tôi chỉ đưa tay gõ nhẹ vào trán tôi, giọng đầy trách móc.

" Mẹ dặn bao nhiêu lần rồi, khi người lớn nói chuyện trẻ con không được xen vào."

Tôi nuốt lấy cục đắng trong lòng mà gật đầu lễ phép, bực nhất là 16 tuổi rồi còn bị gọi là trẻ con.

Trường Đông ngồi phía đối diện, ánh mắt nhìn tôi đầy trêu chọc và đắc ý, vậy mà lời lẽ lại lương thiện vô cùng.

" Không sao ạ. Thực ra cháu muốn ở kí túc xá nhằm rèn luyện bản thân được tốt hơn."

Bố mẹ tôi đầy khâm phục mà luôn miệng tán dương anh ta, lại còn nói bao nhiêu điều khó chịu hết mức.

" Cháu thật ngoan quá. Con bé này mà chịu học tập ở cháu một ít thì tốt biết bao."

" Nếu vậy thì cuối tuần phải ghé qua nhà cô chú dùng cơm, nhất định cháu không được từ chối nhé."

" Vậng ạ, nhất định cháu không từ chối."

Tôi ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh ta, môi nhếch lên đầy khiêu khích, trong ánh nhìn muốn chuyền đạt một tâm thư: " Anh cứ tới nữa xem, tôi nhất định sẽ cho anh thấy bản lĩnh của mình."

Anh ta khẽ nhìn tôi rồi nở nụ cười đầy thích thú, có lẽ cũng là đáp án cho cái nhìn của tôi.

"Tôi sẽ đến để xem em định dở trò gi?"

Tôi đã bắt đầu để ý tới Trường Đông, tất nhiên là với mục đích duy nhất là trả thù. Nhưng cuộc đời này vốn không đơn giản như tôi nghĩ, cho đến tận bây giờ tôi mới ngộ ra một điều rằng: con người ta chỉ thực sự có tình cảm với ai đó kể từ khi ta bắt đầu suy nghĩ về đối phương. Đúng là tôi đã bắt đầu suy nghĩ về anh ta hơn, nhưng cái tình cảm đó ban đầu chỉ là " oan gia ngõ hẹp- không đội trời chung".