Dạo này Thục Linh rất hay đến nhà tôi, mặc dù Trường Đông đã khỏe hơn nhưng có vẻ chị ta còn lo lắng. Mỗi lúc hai người họ ở bên nhau, tôi hoặc trốn ra khỏi nhà, hoặc khóa kín phòng mình lại, nhất quyết không để bản thân nhìn thấy cảnh sum họp này.

Trường Đông nợ Thục Linh một ân tình, còn tôi nợ anh ta một lời xin lỗi, nhưng rồi chưa bao giờ tôi nói ra.

Chúng tôi sống dưới một mái nhà như hai cái bóng không hồn, trừ khi có thêm sự có mặt của bố mẹ. Màn kịch khá hoàn hảo, người diễn tốt nhất vẫn là tôi.

Chỉ còn vài tuần nữa là tới kì thi tuyển sinh đại học, thực ra trong lòng tôi lúc này rất nôn nao. Nói tóm lại một câu : vừa sợ vừa háo hức. Nhưng tiếc nỗi mỗi khi ngồi vào bàn tôi vẫn chẳng tập trung, cứ nạp thêm chút kiến thức nào là ngày mai nó trôi tuột hết. Cũng có khi nạp mãi vẫn chẳng lấy một chữ chui lọt vào đầu.

Một chút âm thanh nhỏ ở phòng bên cạnh cũng khiến tôi băn khoăn, tự nhiên trong lòng bao nhiêu thứ cảm xúc cùng nhảy múa. Tôi lại nghe thấy tiếng mình tự hỏi: Ở bên kia Trường Đông đang làm gì? Mấy cuốn sách mới mua về anh ấy đọc xong chưa? Hôm nay có một bài kiểm tra, anh ấy làm tốt chứ?

Thế rồi dù bài toán trong tập còn dang dở hay cái phương trình hóa học vẫn chưa được cân bằng, tôi lại nhảy tót qua ô cửa sổ đứng lập lò ngoài kia, nheo mắt nhìn vào căn phòng bên cạnh. Nhưng nhìn mãi vẫn không thấy gì, cửa kính bao giờ cũng phủ rèm kín mít như lòng người, khoảng cách ấy dường như xa xôi không bao giờ đuổi kịp.

Có nhiều lúc tôi tự hỏi, thực ra bản thân đang muốn gì? Tôi yêu Trường Đông, anh ta cũng yêu tôi, còn điều gì phải bận lòng thêm nữa? Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng tầm ảnh hưởng của nó lại phủ sóng cả những người xung quanh. Tôi và anh ta cũng vậy, thứ tình cảm đó có phải còn nông cạn quá không?

Tôi không phải đứa cao thượng gì, nhưng cũng không chỉ biết nghĩ cho mình mà quên đi hạnh phúc của người khác. Và suy nghĩ lại, so với Thục Linh mà nói, tôi vốn không xứng đáng với Trường Đông.

Hôm nay tôi qua nhà Ân mượn cuốn sách, lúc trở về đã nhìn thấy một khóm hồng trắng đặt ngay giữa bàn. Tôi hơi bất ngờ, trước nay có thấy mẹ thích mấy thứ này đâu, liền cầm lên ngửi thử. Tôi không biết ý nghĩa của hoa hồng trắng là gì, nhưng cảm giác lúc này rất đê mê, mùi thơm nhẹ dịu đi tới mũi đã ngấm tận vào mỗi tế bào.

“Em thích nó không?”

Trường Đông đứng trên bậc thềm cao nhất ở cầu thang, ánh mắt nhìn tôi đầy dụng ý. Cả câu hỏi kia nữa, vừa nghe tôi đã vội giật mình. Tôi ấp úng nói không nên lời, không biết trả lời làm sao cho hợp với hoàn cảnh.

“Tôi không có cảm xúc gì cả.”

Khóm hồng trắng được thả nhẹ xuống bàn, hai tay tôi lại víu chặt vào nhau.

“Là của Thục Linh đấy, em thích cứ mang nó về phòng.”

Nói vậy là ý gì? Hai mắt tôi đỏ ngầu nhìn lên phía Trường Đông, gò má cũng bắt đầu nóng hổi. Chưa bao giờ tôi mất thiện cảm với hồng trắng như bây giờ, tự nhiên lời nói cũng bị chi phối theo cái thứ cảm xúc kia.

“Tôi đâu giám tranh dành với anh, Thục Linh biết được không chừng căm hận tôi chết mất. Hoa hồng đẹp lắm, còn rất thơm nữa, anh cứ vui vẻ tận hưởng nó một mình đi.”

Tôi dẫm chân xuống sàn nghe thành tiếng, bước qua Trường Đông còn cong khóe môi lên.

“Thục Linh yêu anh như vậy rồi, đừng vì lí do gì mà làm khó người ta thêm nữa.”

Tôi không nghe thấy anh ta nói gì, có chăng cũng chỉ là một nét cười gượng gạo trên môi.

Đêm đó tôi cứ suy nghĩ về khóm hoa hồng trắng không thôi, cố tình bước xuống nhà mấy lần rồi đảo mắt ra xung quanh, nhưng không thấy nó nằm ở đâu nữa. Tự dưng tôi lại nghĩ, có khi nào Trường Đông tuyệt tình tới mức đem vứt rồi không? Lúc đó mắt tôi đã sáng lên, môi cũng nở một nụ cười, đến bản thân không nghĩ mình có lúc cũng lạnh lùng và tàn nhẫn như thế?

Tôi đã từng nói sẽ buông bỏ tình cảm của mình để Thục Linh đến với Trường Đông, nhưng một phút nào đó nao lòng, đôi khi tôi cũng hối hận, hoặc như lúc này đây, tôi đã vui trên trên sự đau khổ của người khác, bởi ít ra tôi biết người đó vẫn chỉ yêu tôi.

Đã lâu rồi đây là lần đầu tiên tôi gõ cửa phòng bên, tất cả chỉ vì khóm hoa hồng Thục Linh mang tới. Trường Đông ra mở cửa, không khỏi bất ngờ nhìn tôi, ánh mắt không rõ đang vui hay buồn nữa.

Tôi líu cả lưỡi lại, định nói hết thắc mắc trong lòng nhưng rồi lại thôi, tự nhiên thấy hối hận việc vừa làm ghê gớm. Trường Đông vẫn nhìn, những lúc chỉ có hai người ánh mắt luôn sắc bén, một lúc lâu liền hỏi.

“Em có việc gì không?”

Tôi có việc gì không nhỉ? Tôi cười nhạt một cái, nuốt hết bao nhiêu nước bọt trong miệng mình.

“Nghe thấy tiếng động lạ, tôi tưởng anh có việc gì.”

Tôi nói kiểu gì lại đưa ra một lí lẽ rất chối tai, chỉ thấy Trường Đông mở tung cánh cửa ra rồi nói.

“Em nhìn thấy rồi đấy, mọi thứ vẫn bình thường.”

Tôi bỏ về phòng, không quên khóa chặt cánh cửa một cách nhẹ nhàng nhất. Không nhớ nhịp tim của tôi lúc đó thế nào, nhưng có vẻ thân nhiệt hơi cao, tốc độ thở cũng không đều nữa. Có hai lí do khiến bệnh tình của tôi trầm trọng như thế. Thứ nhất, vừa rồi khi ra mở cửa cho tôi, rõ ràng Trường Đông đang bán nude cơ thể. Tôi không phải chưa từng trông thấy ai như thế, nhưng với Trường Đông thì chưa bao giờ, mà tình cảm tôi dành cho người này lại không hề trong sáng. Thứ hai là, đã lâu rồi hai chúng tôi không tiếp xúc da thịt với nhau, mà rõ ràng vừa rồi khi tôi nói hết câu đã bị anh ta véo vào má đầy âu yếm.

Những thứ như vậy ập cái trước mặt mình, đừng nói là tôi chứ ngay cả Thục Linh hay bất cứ cô gái nào cũng sẽ bối rối. Có thể bệnh tình tôi nặng hơn họ, nhưng ít ra vẫn có sự kích thích như nhau.

Cả buổi tối tôi cứ nằm suy nghĩ miên man, một lúc sau mới nhớ ra lí do mình tới tìm anh ta là gì. Cách Trường Đông mở tung cánh cửa cho tôi xem, nghĩ ra không đúng lắm thì phải. Hình như anh ta cố ý, hoặc là hành động không suy nghĩ, nhưng rõ ràng không có khóm hoa hồng nào đập ngay trước mắt tôi.

Tôi ngớ người ra, vậy khóm hoa ấy đâu rồi? Phòng khách không có, phòng bếp không có, phòng Trường Đông cũng không, một ý nghĩ thôi thúc tôi chạy ra khỏi nhà. Tôi nhón chân nhìn vào thùng rác ngay trước cổng, một thứ mùi hôi thối bốc lên muốn ói cả ra. Nhưng tôi vẫn kiên trì dừng mắt một lúc lâu, chỉ là trong đó không có khóm hoa nào đang tồn tại.

Đầu tôi như sắp nổ tung, cảm giác vừa vui vừa buồn lẫn lộn. Buồn vì cái gì thì tôi rõ, nhưng vui thì lại không.

Đêm nay có vẻ hơi dài, tôi lại không ngủ được, liền trèo qua cửa sổ ra ngoài hành lang. Cơ thể tôi bất động một lúc lâu, tự dưng mỉm cười trong vô thức.

Chậu xương rồng trước cửa phòng Trường Đông nay đã xê dịch sang phía tôi, thay thế vị trí của nó là một khóm hồng trắng trồng vào chậu cẩn thận. Thực lòng mà nói, chậu xương rồng có đặc biệt tới đâu thì ngay lúc này đây cũng trở nên tầm thường nhất, chậu hồng trắng càng rực rỡ phô trương thì nó càng thêm dư thừa.

Tôi đồng cảm xúc này, thà không tồn tại chứ nhất quyết không muốn dư thừa trong mắt người khác.

Hóa ra là như vậy, tôi chợt nghĩ.

Tôi còn tự viễn hoặc bản thân Trường Đông vứt bỏ khóm hoa hồng của Thục Linh, nhưng thực ra không phải. Anh ta không những không vứt bỏ nó mà còn đem trồng vào chiếc chậu rất phô trương, đem đặt ngay trước cửa phòng mình. Thứ Trường Đông vứt bỏ là chậu xương rồng, bây giờ anh ta không còn cần nó nữa.

Tự dưng tôi thấy lòng tự tôn bị xúc phạm ghê gớm, bao nhiêu suy nghĩ vớ vẩn lại len lỏi trong đầu. Hai luồng cảm xúc đang mâu thuẫn trong trái tim tôi, buông bỏ tình cảm này là do tôi tự chọn cho mình, giờ mất rồi còn trách ai nữa? Tôi không trách, chỉ là bỗng thấy không can tâm.

Hóa ra tình cảm của con người cũng chỉ đến vậy thôi, tôi có thể từ bỏ, tại sao người khác lại không?

Kể từ ngày hôm đó chậu xương rồng không còn tồn tại nữa, trên ban công chỉ còn mỗi chậu hồng trắng rực rỡ thôi. Mỗi lần giáp mặt với Thục Linh trong căn nhà này tôi luôn cảm thấy chị ta rất vui, tất nhiên tôi cũng hiểu nguyên nhân niềm vui đó.

Chẳng phải ngày trước Thục Linh từng làm loạn lên vì một chậu xương rồng sao? Tôi tự lúc lọi kí ức của bản thân, cũng chính lúc đó tôi đã trông thấy hai người họ trao nhau nụ hôn đầu đời. Tôi cũng từng trao nụ hôn đầu đời cho Trường Đông, nhưng thứ nhận được lại không phải là nụ hôn đầu đời của người ấy, nó vốn dĩ bị Thục Linh lấy mất rồi.

Hóa ra nụ hôn đầu đời cũng quan trọng như thế, tôi thầm nghĩ lại tự cười với bản thân.

Ngày nào Trường Đông cũng mang nước ra tưới cho chậu hoa của mình mà không sợ nó chết, bất giác trong lòng tôi cảm thấy thanh thản hơn. Đúng rồi, đáng ra phải thế này ngay từ đầu chứ?

Nếu trồng một cái cây, nhưng vì tưới quá nhiều nước mà nó chết đi, chi bằng đem thay vào một loại cây khác? Với một người cũng vậy, nếu yêu thương nhiều quá mà làm khổ người ta, chi bằng đem trái tim phó mặc cho kẻ khác?

Ừ thì trái tim không bao giờ chết, chỉ cần luôn đập vì nhau thì ở bất cứ đâu cũng thấy ấm áp lòng.

Ngày hôm đó tôi đã khóc rất nhiều, khóc như trận mưa đầu mùa hạ, nhưng trong lòng lại thấy thanh thản biết bao. Thực ra nước mắt đôi khi không phải chỉ mặn đâu, trong đó còn pha lẫn ngọt ngào nữa.

Những ngày tôi tham dự kì thi quan trọng nhất trong cuột đời, tất cả được gói gọn bằng hai từ: “tẻ nhạt”.

Thực sự tẻ nhạt vô cùng, tôi không có hứng thú, cũng không có đam mê, lấy đâu ra niềm vui và háo hức như bao sĩ tử khác. Tôi làm bài không tốt, không tốt một chút nào.

Tôi không muốn nhắc lại mấy ngày ngắn ngủi và vô vị ấy trong đời, chỉ lướt qua như vậy thôi, để biết rằng sự lựa chọn về sau không phải là vô ích.

Tôi còn nhớ ngày nhận kết quả, biết đã trượt kì thi đại học đầu tiên trong đời nhưng vẫn thấy nhẹ lòng. Tự dưng ông trời cho tôi thêm lí do để trốn tránh cái tình cảm nhỏ nhỏ ấy, mắc cớ gì tôi không nhận lấy còn phân vân?

Đưng nói bố mẹ hành xác tôi thế nào, nhưng tôi không quan tâm. Duy chỉ có những gì nghe từ miệng Trường Đông, đến giờ tôi vẫn còn nhớ mãi.

Tôi còn nhớ đêm hôm đó, lúc hai giờ ba mươi lăm phút cửa phòng chợt rung lên. Tôi chưa ngủ mà Trường Đông vẫn còn thức, anh ta đứng ngoài kia gọi tên tôi rất rõ ràng.

“Mộc Đan.”

Trái tim tôi cũng kể từ giây ấy mà nhói lên, chỉ ước bản thân giám ra ngoài ôm chặt con người ấy. Nhưng tôi vẫn im lặng, chỉ cảm nhận giọt nước vừa ngọt vừa đắng trên môi mình.

“Ngày mai anh về rồi, chỉ sợ lúc tới đây không còn gặp em nữa.”

Tôi nghe thấy tiếng nấc, nhưng hình như không phải của mình. Căn phòng vẫn mờ mịt vì bóng tối phủ quanh, chỉ heo hắt chút đèn đường ở ngoài kia vọng lại.

“Anh chỉ muốn em biết một điều này: Anh rất yêu em. Nhưng có thể em đúng, đôi khi yêu nhau không cần ở bên nhau, chỉ cần hai trái tim luôn đập vì nhau là quá đủ. Anh thấy như thế cũng đủ rồi, đủ cho anh nhớ tới em suốt đời, đủ cho thứ tình cảm kia không bao giờ phai nhạt. Chúng ta mãi là anh em tốt của nhau. Em gái ngốc, anh yêu em rất nhiều.”

Tôi mở cửa bước ra ngoài, không còn một bóng người lẫn âm thanh nhẹ nhất có thể nghe thấy. Trước cửa bây giờ chỉ còn chiếc hộp nhỏ trông rất đẹp mắt mà tôi chưa từng thấy lần nào. Tôi chợt nhớ, cái ngày ngồi trong quán Bằng Lăng cùng với Gia Huy, tự dưng cảm tưởng cái hộp này với cái hộp đã khiến Trường Đông và anh ta gây lộn với nhau, hai thứ cùng là một.

Tôi không biết rõ, có lẽ vừa nuốt phải một giọt đắng tận bờ môi, rồi đem chiếc chuông gió xinh đẹp treo lên cửa sổ. Hình như từ phút ấy những cơn gió ngoài trời cũng thổi dữ dội hơn, chiếc chuông kêu leng keng vừa vui tai vữa buồn đến từng noron trong bộ não. Tự nhiên tôi thấy tiếc, những môi vẫn mỉm cười. Giá như, chỉ là giá như thôi, Trường Đông mang tặng tôi chiếc chuông gió này sớm hơn một chút thôi, để hằng đêm nghe thấy âm thanh kia tôi khỏi phải trèo ra ban công ngắm trộm một người. Người bên trong vốn không biết, người bên ngoài cửa sổ cũng đau lòng biết bao.

Trái tim tôi nghẹn ngào, một lời nói thốt ra chỉ riêng mình nghe thấy.

“Trường Đông à, em nợ anh một câu nói này thôi: Em yêu anh rất nhiều!”