Trong bầu trời đầy gió tuyết ấy, những binh lính già tóc trắng xóa cũng bắt đầu trận chiến đẫm máu cuối cùng với binh Man Bắc Địch.Bọn họ đã bảo vệ toà thành này hơn bốn mươi năm, giết vô số binh Man.


Mỗi trận chiến, quân đội của binh Man Bắc Địch đều là những binh lính tinh nhuệ mạnh mẽ nhất, mà mái tóc của những binh lính già này đã thành hoa râm, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.Nhưng dù vậy, bọn họ cũng chưa bao giờ lùi lại dù chỉ là nửa bước.Thân là chiến binh, chết trên chiến trường là số mệnh không thể trốn thoát, nhưng cũng là vinh quang cao nhất!Tướng quân Cảnh Trung cả người đầy máu, hắn đã quen với việc được kề vai chiến đấu với phó tướng, lúc này hăng hái chiến đấu một mình nên áp lực cũng tăng lên.Nhưng đã không còn ai có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác, tất cả tướng sĩ Đại Sở đều giết đến đỏ cả mắt.

Không ai cho rằng mình có thể sống sót, nhưng trước khi chết có thể giết thêm mấy tên binh Man cũng đáng giá!Trong bầu trời tuyết mênh mông, có thể nhìn thấy Bắc Địch đang không ngừng điều động quân đội, nhưng cũng không để toàn bộ binh lính đi tấn công thành mà có một đội nhỏ rời đi, rất có thể là đi đuổi bắt phó tướng.Cứ như vậy cũng giảm bớt áp lực cho chiến trường chính trong một trình độ nhất định.Tướng quân Cảnh Trung biết rằng binh Man Bắc Địch hận bọn họ thấu xương, coi bọn họ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.Lúc này tuyết rơi, binh Man Bắc Định cho rằng thành trì trước mắt là chắc chắn sẽ chiếm được, vậy nên mới chia quân để đuổi theo phó tướng, muốn bắt hết trong một lần, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất cứ con cá nào lọt lưới.Ngược lại làm giảm bớt áp lực cho chiến trường chính.Từng tảng từng tảng vết máu nhuộm đỏ tuyết trắng xoá trên đầu tường, những binh lính già còn lại bắt đầu di chuyển gần về phía tướng quân Cảnh Trung.

Binh Man Bắc Địch trèo lên càng ngày càng nhiều, không ngừng thu nhỏ khu vực hoạt động của các tướng sĩ Đại Sở.Tướng quân Cảnh Trung đưa mắt nhìn quanh, phát hiện số binh lính tóc trắng xoá này cũng chỉ còn lại khoảng sáu mươi, bảy mươi người.Lúc này đã không cần những lời nói dư thừa, tất cả mọi người đã quyết tâm muốn chết!Bầu trời dần dần tối lại, chỉ có thể dựa vào ánh sáng phản chiếu của tuyết để nhìn kẻ địch một cách miễn cưỡngTất cả mọi người biết sợ là mình sẽ không được nhìn thấy cảnh mặt trời mọc ngày mai nữa.Mà binh Man Bắc Định công thành cũng đã thiệt hại nghiêm trọng, nhìn qua vô cùng hung ác, nhưng cũng đã mệt mỏi không thể chịu đựng thêm nữa.Có lẽ người Man cũng không biết vì sao những binh lính tóc trắng xoá này vậy mà lại có thể bảo vệ một toà thành mấy chục năm cho đến ngày hôm nay!Sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, một tên binh Man Bắc Địch giơ đao lên cao, sau đó hét to và xông tới!Mà các binh lính Đại Sở cũng chuẩn bị đón nhận.Đúng lúc này, dưới thành đột nhiên vang lên âm thanh ồn ào, giống như có một đội ky binh đang đạp lên một lớp tuyết dày để tới gần nơi đây vậy.


Ngay sau đó, chính là tiếng vũ khí va chạm và tiếng kêu thảm thiết của binh Man Bắc Địch.Đội quân binh Man ồ lên!Trong bầu trời đầy tuyết, không ai tin rằng nơi đây sẽ đột nhiên xuất hiện một đội kỵ binh.


Nhưng nó chính là xuất hiện như vậy, giống như trời giáng thần binh!Binh Man Bắc Địch lập tức hỗn loạn, quân trận dưới thành tan rã, binh Man trong thành cũng hoảng sợ không biết làm sao.Dưới thành có một tiếng hét to: “Tướng quân! Viện quân Đại Sở ta tới rồi!!“Trên khuôn mặt những binh lính già tóc trắng xoá đó cuối cùng xuất hiện biểu tình tìm được đường sống trong chỗ chết.Bọn họ nhìn xuống dưới thành bằng ánh mắt không thể tưởng tượng, phát hiện trong đội quân xung phong của binh Man Bắc Địch vậy mà đúng là một đội kỵ binh mặc áo giáp Đại Sở, mà người đứng đầu hình như chính là vị phó tướng lúc trước đã lao ra khỏi vòng vây?“Vạn tuế!”Hốc mắt của tất cả binh lính già tóc trắng xoá này đều nóng lên, sĩ khí tăng mạnh, giống như trong cơ thể lại bừng lên lực lượng vô tận, liều chết mà bắt đầu xông về phía binh Man đang đứng trên tường thành!Dưới thành, Triệu Hải Bình chưa bao giờ chém giết sảng khoái như thế..