Tiêu Mộ Vũ cuối cùng vẫn đáp ứng rồi, nguyên nhân rất đơn giản, dù từ chối cũng chưa chắc giải quyết được vấn đề, thay vì để bản thân hoàn toàn bị động, không bằng chủ động xuất kích.

Trước mắt Tiêu Mộ Vũ chỉ cảm thấy mình như chìm trong sương mù, có lẽ Thẩm Thập Nhất có manh mối gì đó giúp nàng đẩy ra một chút tầng mây mù kia.

Tiêu Mộ Vũ gửi tin báo cho Thẩm Thanh Thu, giải thích ngắn gọn và nói chính mình về nhà muộn chút. Nếu để Thẩm Thập Nhất thông tri, nàng đại khái có thể tưởng tượng, Thẩm Thanh Thu nhất định cầm đao đến chém người.

Thẩm Thập Nhất mời Tiêu Mộ Vũ đến một nhà hàng cơm tây nổi tiếng tại Thiên Võng, nơi đây được trang trí vô cùng xa hoa. Sau khi ngồi xuống, hắn đưa thực đơn mà người phục vụ vừa đem đến cho nàng xem, "Món bít tết và đồ tráng miệng của nhà hàng này rất ngon, Tiêu tiểu thư xem một chút muốn ăn gì, tôi mời khách."

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, "Ăn cơm liền không cần, vị ở nhà tôi không biết nấu cơm, còn chờ tôi về làm cơm cho nàng. Thẩm tiên sinh muốn nói gì, xin cứ tự nhiên."

Thẩm Thập Nhất có chút kinh ngạc, "Tiêu tiểu thư biết nấu cơm? Rất khó được. Bất quá đồ ăn nơi này có thể đem đi, chờ lát nữa tôi bảo quản lý đóng gói một phần thì tốt rồi, miễn cho Tiêu tiểu thư trở về vất vả."

Tiêu Mộ Vũ không nhanh không chậm nói: "Đa tạ Thẩm tiên sinh, nhà tôi thực kén ăn, không ăn quen đồ bên ngoài, tôi uống ly nước liền được."

Thái độ cự tuyệt của Tiêu Mộ Vũ mềm mỏng lại cường ngạnh, Thẩm Thập Nhất không hề cưỡng cầu, chỉ là cười nói: "Có thể làm Tiêu tiểu thư nhớ thương như vậy, còn tự mình xuống bếp, vị kia thật có phúc khí."

Tiêu Mộ Vũ cũng không đáp lời, chỉ là an tĩnh nhìn hắn.

"Cùng người thông minh giao tiếp bớt rất nhiều chuyện, nhưng luôn thiếu chút lạc thú." Thẩm Thập Nhất khép lại thực đơn, mặt mày mang cười, nói xong hắn tiếp tục nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Tiêu tiểu thư nhất định rất tò mò, vì sao tôi một hai phải làm quen cô. Cô là người thông minh, tôi cũng không cần thiết quanh co lòng vòng, chọc đến cô không thoải mái. Thật ra mà nói, tôi tìm được cô là bởi vì biểu hiện xuất sắc của cô trong phó bản."

Tiêu Mộ Vũ con ngươi hơi mở, chợt nhẹ nhàng nhíu mày, "Tôi biểu hiện xuất sắc?"

Thẩm Thập Nhất đôi tay giao nhau, cười gật đầu, "Tuy rằng dân bản địa Thiên Võng không biết những gì người chơi trải qua tại phó bản, thành tích điểm số càng là bảo mật. Nhưng có một điều, quy tắc cũng không phải thiết luật, ở đâu cũng sẽ có lỗ hổng. Chỉ cần cô đủ lợi hại, dùng một ít thủ đoạn vẫn có thể biết được, vừa vặn tôi chính là loại người này."

Tin tức này đích xác làm Tiêu Mộ Vũ bất ngờ, tùy theo mà đến lại là một nghi hoặc khác, "Tôi tạm thời tin anh nói sự thật, nhưng anh là dân bản địa, căn bản không cần tham gia trò chơi, biết thành tích của tôi có ích lợi gì? Tôi biểu hiện tốt xấu, lại liên quan gì đến anh?"

Ý cười trong mắt Thẩm Thập Nhất chậm rãi tan biến, hắn dường như đã vứt bỏ sự ngụy trang ôn hòa, bày ra diện mạo vốn có, ánh mắt ủ dột ngưng trọng, thấp giọng nói: "Có những chuyện cũng không phải như cô nhìn thấy, dân bản địa Thiên Võng rốt cuộc có ý nghĩa gì? Người chơi vì sao lại đến nơi này, dân bản địa là dạng tồn tại gì, Tiêu tiểu thư chẳng lẽ không hiếu kỳ sao?"

Tiêu Mộ Vũ có chút đoán không ra suy nghĩ của hắn, càng không rõ hắn muốn biểu đạt điều gì.

"Tôi đích xác tò mò, nhưng điểm này hệ thống vẫn luôn giữ kín như bưng, tôi nghĩ anh cũng biết Thiên Võng đối người chơi có ý nghĩa gì. Rơi vào đây rồi, anh chỉ là cá nằm trên thớt, 'Nó' luôn có được quyền uy tuyệt đối. Hơn nữa anh là cư dân của Thiên Võng, liền tại nhà hàng công khai thảo luận cùng tôi vấn đề này, có phải hay không quá lớn mật?"

Thẩm Thập Nhất lại nở nụ cười: "Xem ra Tiêu tiểu thư đã biết được rất nhiều thứ, tôi cũng không cần giấu giếm nữa. Tôi muốn kết bạn với cô, nói cách khác, muốn cùng cô hợp tác. Tôi sẽ cung cấp cho cô toàn bộ tài nguyên tôi có để giúp cô thông quan, thậm chí là tin tức tuyệt mật."

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày: "Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi tới, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi lui, anh muốn hợp tác với tôi, là muốn đổi lấy chỗ tốt gì?"

Thẩm Thập Nhất cúi đầu cười: "Có một số việc hiện tại còn không đến thời điểm nói, tôi chỉ là muốn hướng cô bày tỏ thành ý của mình."

"Thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, Thẩm tiên sinh thành ý không đủ để làm tôi đáp ứng hợp tác, chờ đến thời điểm anh có thể cùng tôi nói rõ mọi chuyện lại bàn tiếp. Thiên Võng nhân tài xuất hiện lớp lớp, biểu hiện xuất sắc không chỉ có mình tôi, anh cũng có thể tìm một Gia Các Lượng khác. Thời gian không còn sớm, tôi cần phải trở về."

Thẩm Thập Nhất hít vào một hơi, duỗi tay chấm rượu trong ly, viết mấy chữ trên bàn, "Tôi biết mình mạo muội, nhưng hy vọng cô có thể nhìn đến thành ý của tôi, phó bản thứ 5 của cô cũng sắp tới rồi, chúc cô lần nữa rực rỡ vượt ải, huy hoàng trở về, tôi vẫn luôn chờ cô." Nói xong, Thẩm Thập Nhất đưa qua một tấm danh thiếp.

Tiêu Mộ Vũ nhìn chữ được viết bằng rượu trên bàn, sắc mặt trầm tĩnh tiếp nhận danh thiếp, sau đó lập tức rời đi.

Sau khi Tiêu Mộ Vũ đi rồi, một trợ lý từ bên ngoài tiến vào, thấp giọng nói: "Ngài Thập Nhất, như vậy hữu dụng sao?"

Thẩm Thập Nhất dựa về sau ghế, châm một điếu xì gà, thần sắc ảo não, "Hiện tại chỉ có thể làm như vậy, Tiêu rất cảnh giác, nếu thật dễ dàng thuyết phục người, nơi nào có chúng ta tồn tại."

Trợ lý gật gật đầu, do dự một chút: "Nghe bên kia nói, thời gian không nhiều lắm, này đã sắp tới cực hạn."

Thẩm Thập Nhất nở nụ cười: "Hắn còn rất mất mặt."

"Hắn có thể nghe được."

Thẩm Thập Nhất cười nhạo một tiếng vẫy vẫy tay, trợ lý liền lui xuống. Sau một lúc lâu Thẩm Thập Nhất đứng lên, diệt xì gà, trên mặt biểu tình trầm tĩnh, trong mắt có chút không dễ phát hiện sầu lo, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn theo nơi Tiêu Mộ Vũ biến mất, trong ánh mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ, thấp giọng lẩm bẩm một câu, "Tiêu, tôi sẽ hỗ trợ hết lòng, nhưng lần này 'Nó' sẽ bằng mọi cách ngăn cản người....hy vọng lần này người thực sự mang được nàng bình an trở ra, kết thúc vòng tuần hoàn thống khổ này. Chúng ta chỉ còn một cơ hội sau cùng."

Tiêu Mộ Vũ dọc theo đường đi đều suy nghĩ lời Thẩm Thập Nhất nói, người này cấp lý do một chút đều không thể tin, nhưng nguyên nhân chính là vì quá không thể tin, lại làm Tiêu Mộ Vũ cảm thấy không bình thường. Thẩm Thập Nhất địa vị ở Thiên Võng không dung khinh thường, tùy tiện nghe ngóng đều có thể biết. Nhà hắn sản nghiệp lớn nhiều không đếm xuể, tập đoàn đứng đầu Thiên Võng chính là của gia đình hắn, ngay cả công ty nàng làm thêm cũng là công ty con của Thẩm gia.

Một người như vậy, không có đạo lý muốn dùng trăm phương nghìn kế để được hợp tác với nàng, chẳng lẽ Thiên Võng vây khốn không chỉ có người chơi, còn có dân bản xứ sao? Nếu Thẩm Thập Nhất nói thật, hắn cần một đồ vật để rời đi nơi này, mà đồ vật đó chỉ mình có thể giúp hắn, nhưng ý niệm này không khỏi quá điên cuồng. Nàng chỉ là dân thường, có năng lực đặc thù gì đáng giá để người khác coi trọng như vậy. Nhưng có một điều nàng thực xác định, lý do Thẩm Thập Nhất tìm nàng tuyệt sẽ không chỉ vì thành tích thông quan của nàng.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, đột nhiên có người nhích lại gần, Tiêu Mộ Vũ trong lòng cả kinh, ngẩng đầu liền thấy được gương mặt quen thuộc.

"Thanh Thu, sao chị lại tới đây?"

Thẩm Thanh Thu nhìn nàng, muộn thanh nói: "Tự nhiên em nói tăng ca về muộn, chị thấy có chút không ổn, công ty nhỏ bé kia có gì đáng giá để em tăng ca. Vừa rồi chị đến công ty em, bọn họ nói em đã về rồi. Em một mình đứng đây biểu tình hoảng hốt, là phát sinh chuyện gì?"

Trong mắt nàng ngăn không được lo lắng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ không tính toán gạt Thẩm Thanh Thu, đem chuyện gặp mặt Thẩm Thập Nhất kể rõ, còn có những lời hắn đã nói, Thẩm Thanh Thu nghe được nhíu mày, "Người này thật cổ quái, ánh mắt đầu tiên thấy hắn chị liền không ưa, nhìn tư thái chính là làm bộ làm tịch miệng lưỡi ba hoa, không biết trưởng bối trong nhà dạy dỗ hắn thế nào. Em cũng vậy, làm sao không báo cho chị một tiếng, vạn nhất hắn lòng mang ý xấu làm sao bây giờ?"

Thẩm Thanh Thu ở bên lẩm bẩm oán trách, lông mày cũng không tự giác nhíu lại.

Tiêu Mộ Vũ nhấp miệng cười, duỗi tay xoa xoa giữa trán nàng: 'Được rồi, là em không tốt, không nên giấu chị. Nhưng chị không thích hắn, nếu em nói đi gặp hắn, chị nhất định cầm đao lại đây. Hành vi của hắn cổ quái như vậy, nhất định có vấn đề. Em đơn độc gặp hắn, vốn là nghĩ hắn có thể giải đáp cho em một ít nghi vấn, không nghĩ tới làm sự tình càng rối loạn."

Thẩm Thanh Thu nghe vậy sắc mặt hơi ngưng trọng, "Em không nên đáp ứng hắn, hiện tại hắn ý đồ mãnh liệt lại không muốn nói rõ, muốn đồ vật tuyệt không đơn giản, tĩnh xem kỳ biến là tốt nhất." Thẩm Thanh Thu cả người nôn nóng, mục đích của người kia phải chăng cũng giống nàng? Trừ bỏ Thẩm Thập Nhất, hẳn là còn có kẻ khác ở trong bóng tối như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ.

Thẩm Thanh Thu cảm xúc biến hóa Tiêu Mộ Vũ xem ở trong mắt, hai người sóng vai đi tới, Tiêu Mộ Vũ cầm tay nàng, nhẹ giọng nói: "Đều nghe chị, đừng nhíu mày như lão thái thái nữa. Không cần nghĩ nhiều, nếu bọn họ muốn được đến đồ vật, khẳng định sẽ nhịn không được ra tay." Nàng vẫn không hỏi Thẩm Thanh Thu.

"Vì sao em không hỏi chị?" Sau khi rời phó bản Tiêu Mộ Vũ chỉ một lần hỏi qua nàng muốn cái gì, sau đó rốt cuộc không nhắc lại vấn đề này nữa. Rõ ràng biết trước đó nàng tiếp cận có mục đích, chỉ cần nàng chịu tiết lộ, Tiêu Mộ Vũ liền có thể được đến tin tức chuẩn xác. Cho nên Thẩm Thanh Thu nhịn không được đem vấn đề này hỏi ra tới.

Tiêu Mộ Vũ suy tư trong chốc lát, theo sau nở nụ cười: "Em có hỏi qua."

Thẩm Thanh Thu cúi đầu: "Nhưng chị chưa trả lời."

"Không, chị trả lời rồi." Đáp lại nàng là giọng nói kiên định của Tiêu Mộ Vũ.

Thẩm Thanh Thu sửng sốt, chính mình trả lời cái gì?

"Chị đã nói, chị muốn chính là em, chị muốn làm chính là bảo vệ tốt em."

Những lời được thốt ra giữa lúc tình nồng, cực nóng mà buồn nôn, được Tiêu Mộ Vũ ôn nhu lặp lại, ngữ khí dịu dàng uất thiếp lại mang theo lưu luyến, làm đôi mắt Thẩm Thanh Thu đều bắt đầu lên men.

"Chính là......, không phải em muốn hỏi vấn đề kia...."

"Em biết, nhưng bởi vì em tin tưởng chị, chị nói sẽ bảo vệ tốt em, em tin tưởng không nghi ngờ. Cho nên chị không nói cho em nhất định có lý do, em sẽ đợi. Huống hồ Thẩm đội nhà em có dũng có mưu, tuy rằng có khi lỗ mãng, nhưng đầu óc của chị lợi hại hơn rất nhiều người. Chị đã cân nhắc điều tốt nhất cho em rồi, em liền theo đó mà làm, chị hiểu ý em không?"

Thẩm Thanh Thu đứng ở tại chỗ ngơ ngác nhìn nàng, trong con ngươi màu xám vựng ra một mảnh mờ mịt, dần dần ẩm ướt lên. Loại cảm giác này làm Thẩm Thanh Thu có chút giật mình, nàng nhanh chóng xoay đầu, chớp chớp mắt, "Đương nhiên chị hiểu, nhưng Mộ Vũ, em....."

Tuy kiềm chế được biểu tình, nhưng giọng nói lại tiết lộ trạng thái của nàng lúc này, nàng từ bỏ nhẫn nại, nắm tay Tiêu Mộ Vũ áp lên gò má chính mình, khàn giọng nói: "Nhưng em không được nói lời âu yếm như vậy, chọc cho chị khóc."

Tiêu Mộ Vũ ánh mắt ôn nhu, nở nụ cười: "Không phải lời âu yếm, là lời thật lòng."

Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu đôi mắt còn lộ ra hồng, nhưng thần sắc đã mười phần nghiêm túc, "Chính là em phải nhớ kỹ, ở chỗ này không cần lại dễ dàng tin tưởng người khác, chẳng sợ người đó chịu vì em vào sinh ra tử, cũng không thể."

Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng, gật gật đầu: "Nhớ rõ, em có chị là đủ rồi, không cần gì khác."

Thẩm Thanh Thu nghe nàng nói đến trái tim thình thịch loạn nhảy, nghiêng đầu nói: "Em đêm nay sao lại thế này, lời ngọt ngào đều nói đến trái tim người ta bùm bùm loạn nhảy."

Tiêu Mộ Vũ chịu không nổi, quay đầu cười: "Đứng đắn chút, không cần dùng loại ngữ khí như vậy."

"Người ta dịu dàng với em, em không thích sao?"

Tiêu Mộ Vũ đẩy nàng, không cho nàng dựa lại đây, trên mặt ý cười vẫn chưa giảm, đến cuối cùng chịu không nổi bắt khẩn tay nàng, "Không náo loạn, đói bụng chưa? Về nhà em nấu món ngon cho chị."

"Hừ, chị đói bụng, nhưng em vừa cùng tên họ Thẩm kia dùng bữa tối, còn nguyện ý nấu cơm cho chị sao?"

"Ừm, hương vị rất không tồi."

Thẩm Thanh Thu thở phì phì, tức khắc nghẹn không nói.

Tiêu Mộ Vũ liếc nàng một cái, tiếp tục nói: "Lừa gạt chị, em nói trong nhà có người đợi em về nấu cơm, cho nên liền không ăn. Chị muốn ăn gì, chúng ta trước đi mua chút đồ."

"Bò bít tết, rượu vang đỏ, mì Ý."

"Quá đắt, thịt gà, bia, mì lạnh đi."

"......"

---------------------------------