Trở lại phòng, Thẩm Thanh Thu chỉ chỉ buồng vệ sinh, "Em đi trước tắm rửa, chị đi mua chút gì ăn, ăn xong rồi nghỉ ngơi thật tốt, sau đó chúng ta lại thương lượng kế tiếp muốn làm cái gì."

Tiêu Mộ Vũ gật gật đầu, ở phó bản thật là lo lắng đề phòng. Ăn đến trong lòng run sợ, ngủ cũng không yên ổn, Thẩm Thanh Thu nói ra hai việc này đều là nhu cầu cấp bách của nàng.

Ngay khi Thẩm Thanh Thu chuẩn bị đi ra ngoài, Tiêu Mộ Vũ gọi nàng lại, sau đó click mở màn hình điều khiển, nhìn Thẩm Thanh Thu.

"Làm sao vậy?" Thẩm Thanh Thu có chút không rõ.

"Em ở chỗ của chị, không thể đều dùng của chị."

Thẩm Thanh Thu nghe xong nở nụ cười, thò qua tới cười nói: "Sợ chị nuôi không nổi em sao?"

Tiêu Mộ Vũ không nói chuyện, nhíu mày nhìn nàng.

Thẩm Thanh Thu không hề trêu nàng, nghiêm túc nói: "Chúng ta là đồng đội, sinh tử gắn bó, tính mạng tương thác, chị không cảm thấy chút tích phân này còn cần thanh toán."

Tiêu Mộ Vũ rũ con ngươi, nhàn nhạt nói: "Tích phân đều là lấy mạng đổi về, nguyên nhân bởi vì chúng ta là đồng đội, em mới không thể để một mình chị đảm đương."

Thẩm Thanh Thu có thể nhìn đến nàng nghiêm túc, khẽ cong cong môi: "Kỳ thật chúng ta hiện tại không cần phân lẫn nhau, em cần gì chị sẽ mua giúp em, chị muốn tiêu phí việc gì cũng sẽ báo cho em biết. Nếu chị dùng hết rồi, từ em chi ra là được, Tiêu tiểu thư, em có chịu không?"

Tiêu Mộ Vũ trầm ngâm, gật gật đầu: "Chị nói rất đúng, chúng ta là đồng đội, mấy thứ này hẳn là hiểu tận gốc rễ, vậy lập tài khoản chung đi, tích phân bỏ vào dùng chung." Nói xong nàng trên dưới đánh giá Thẩm Thanh Thu, lúc này mới giống như hạ quyết tâm, "Tài khoản em bảo quản, chị cần gì tìm em lãnh thì tốt rồi."

Thẩm Thanh Thu nhướng mày, sau đó trêu đùa: "Ý của em là muốn chị nộp tiền lương, em thay chị quản trướng sao?"

Lời này không sai, nhưng ý tứ có điểm lệch, Tiêu Mộ Vũ nghiêm mặt nói: "Vốn dĩ em để chị bảo quản cũng được, nhưng là...." Nói đoạn, nàng nhìn quét Thẩm Thanh Thu: "Em đối nhân phẩm của chị không ý kiến, nhưng chị thoạt nhìn là người xài rất sang."

Nàng nói rất nghiêm túc, không phải đang đùa giỡn tổn hại Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu bị nàng trêu đến hết sức vui mừng, cười khanh khách nói: "Chị có sao? Được rồi, cho dù như thế cũng vì trước đây chị là người ăn no, cả nhà không đói bụng, hiện tại có em rồi, chị chắc chắn an thủ bổn phận, tuyệt đối sẽ không loạn phá của."

Tiêu Mộ Vũ càng thêm cảm thấy lời này không thích hợp, đơn giản nhắm lại miệng không nói, cùng Thẩm Thanh Thu nói chuyện luôn sẽ bị đưa tới phương hướng kỳ quái, hơn nữa đầu óc của nàng lúc đối mặt Thẩm Thanh Thu giống như không dùng được, vì vậy nói ít tránh cho phạm nhiều sai.

Thẩm Thanh Thu đối trạng thái này của Tiêu Mộ Vũ dĩ nhiên hiểu thấu, nàng liền thích nhìn đến Tiêu Mộ Vũ thông minh bất phàm ở trước mặt mình ăn mệt, loại biểu tình bất đắc dĩ lại muộn tao kia thật sự quá đáng yêu.

Cho nên Thẩm Thanh Thu cũng không nhiều lời mặt khác, mở ra màn hình điều khiển, nhìn chính mình tích phân.

"Hiện tại chị có 336,5 điểm, chị đây muốn đi mua đồ ăn, còn phải trả tiền phòng mỗi tháng, tiền phòng chính là 180 điểm, vậy em chuẩn bị cho chị bao nhiêu tiền tiêu vặt?" Nàng lười nhác dựa vào bên bàn, nghiêng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ.

"Mỗi tháng 180 điểm? Đó chính là 18 ngàn đồng vàng?" Tiêu Mộ Vũ hít một hơi khí lạnh, nghĩ đến chính mình kiếm được một lần cũng chỉ trên dưới 150 điểm, ở khách sạn này mỗi tháng tiêu tốn hai cái phó bản khen thưởng, đổi thành người thường, hai cái phó bản toàn may mắn qua ải cũng không đủ dùng.

Thẩm Thanh Thu không để bụng, gật gật đầu.

Tiêu Mộ Vũ hít vào một hơi: "Trước không nói nữa, ngủ một giấc, ngày mai chuyện chúng ta phải làm... đó là chuyển nhà."

Tiêu Mộ Vũ vô lực đỡ trán, này phá của......

Thẩm Thanh Thu nghẹn cười, thực sảng khoái mà đem điểm chính mình chuyển cho Tiêu Mộ Vũ, chỉ chừa lại 50 điểm. Sau đó nàng thay đổi quần áo, thong thả ung dung đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Có phải hay không trong lòng đang mắng chị là nữ nhân phá của?"

"Khụ......" Tiêu Mộ Vũ bị lời của nàng làm cho sặc, nhịn không được ho khan mấy tiếng, đen mặt nhìn nàng phong tư yểu điệu mà ra cửa.

Kỳ thật điểm tích lũy của nàng đến đây cũng chỉ hơn 280, lại nói tiếp Thẩm Thanh Thu mới là người giàu có. Bất quá, chị ấy thật như vậy yên tâm, liền đem toàn bộ điểm chuyển cho mình? Rốt cuộc chị ấy từng nói điểm còn có tác dụng khác, thật không sợ mình tiêu xài hết sao?

Trong lúc tắm Tiêu Mộ Vũ vẫn còn suy xét, Thế giới Thiên Võng có người dân bản xứ lại có người chơi, sinh hoạt cuộc sống hàng ngày đều có nhu cầu, với mức giá đắt đỏ như vậy, các nàng chỉ kiếm tiền từ phó bản thôi là chưa đủ, này cũng quá muốn mệnh.

Nàng tắm có chút trì hoãn, chờ nàng lấy lại tinh thần mới phát giác thời gian đã trôi qua khá lâu. Đóng lại vòi sen, Tiêu Mộ Vũ lau khô thân thể, thay quần áo đi ra.

Thẩm Thanh Thu đã sớm trở lại, trên bàn đồ ăn cũng đều dọn xong, nghe được phòng tắm động tĩnh, nàng đem nắp hộp mở ra: " Cuối cùng ra tới, em còn ở trong đó, chị nhất định phá cửa vào..."

Nói đoạn Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn đến Tiêu Mộ Vũ, lời tiếp theo tức khắc ngừng lại.

Bởi vì chờ lát nữa liền đi nghỉ ngơi, cho nên Tiêu Mộ Vũ chỉ mặc một bộ pijama bằng lụa. Áo ngủ màu xanh da trời được nhẹ cột bên eo, màu sắc tươi mát thanh nhã kết hợp với dáng vẻ Tiêu Mộ Vũ còn mang theo hơi nước trong veo mềm mại, làm người có chút không dời mắt được.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu chạy nhanh đi xuống, lại nhìn thấy một đôi chân trắng như tuyết ẩn hiện, nàng thu ánh mắt, làm bộ dường như không có việc gì tiếp tục mở miệng: "Đói bụng đi, nhanh ăn khi còn nóng, chị không phải thực hiểu biết khẩu vị của em, em xem những món này được không?"

Tiêu Mộ Vũ dĩ nhiên phát hiện Thẩm Thanh Thu không thích hợp, nhưng nàng liếc mắt chính mình, tuy rằng là áo ngủ, nhưng chỗ cần che đều che, nàng cũng liền chưa nói cái gì.

Sau khi ngồi xuống nàng thoáng nhìn thức ăn trên bàn, hai món một canh, trong đó một món khá cay, dầu ớt nổi lên đỏ rực, nàng không khỏi nhìn Thẩm Thanh Thu.

"Không biết khẩu vị của em, chị lại mua đồ cay như vậy? Là dự định em không ăn liền không cho em ăn sao?" Tiêu Mộ Vũ nhướng mày.

Thẩm Thanh Thu nhìn thức ăn trên bàn, cá phi lê hầm ớt phiến, cải thảo xào trứng, canh rong biển.

"Em không ăn cay ư?" Thẩm Thanh Thu theo bản năng hỏi, thoạt nhìn có chút kinh ngạc.

Tiêu Mộ Vũ chỉ là cười cười, lúc ăn cơm Thẩm Thanh Thu phát hiện Tiêu Mộ Vũ kẹp cá hầm ớt tần suất rõ ràng cao. Nàng gắp phiến cải thảo bỏ vào trong miệng chậm rãi nhấm nuốt, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, biểu tình nghịch ngợm đắc ý: "Chị liền cảm thấy em sẽ thích ăn cay."

Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, nàng nhìn Thẩm Thanh Thu trong mắt thần sắc có chút phức tạp, Thẩm Thanh Thu giống như không thể nào ăn cay, "Chị sợ cay phải không?"

Đôi đũa trong tay Thẩm Thanh Thu thoáng ngưng lại, thoạt nhìn có chút bất mãn: "Ai nói, quỷ chị đều không sợ, sợ gì cay."

Nói xong nàng gắp một miếng cá bỏ vào trong bát, mặt không đổi sắc mà nhét vào trong miệng: "Cá hầm ớt phiến trông khá ngon, chị nghĩ em cũng thích ăn, cho nên liền mua." Nói xong nuốt liền hai ngụm cơm.

Tiêu Mộ Vũ không nói chuyện, nàng nhìn Thẩm Thanh Thu động tác lùa cơm, còn có ánh mắt đối phương không tự giác nổi lên hơi nước, đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười thực mỏng, nhưng đích xác là phát ra từ nội tâm, giống như ấm dương buổi sớm xuyên thấu qua cánh rừng đầy sương mù chiếu rọi, trong mông lung lộ ra ý thơ, đẹp không sao tả xiết.

Thẩm Thanh Thu trước nay chỉ biết dùng sắc đẹp mê hoặc người khác, lần đầu cảm nhận được bị người dùng sắc đẹp mê hoặc. Nàng cũng không biết vì cái gì, nhìn đến Tiêu Mộ Vũ cười, liền cảm thấy trong thế giới trăm hoa đua nở.

Tiêu Mộ Vũ không để ý tới ánh mắt chinh lăng của nàng, trên mặt ý cười còn không có liễm xuống, chỉ là cúi người đem thịt cá còn dư lại trong bát của Thẩm Thanh Thu kẹp lấy bỏ vào bát mình, "Không thể ăn cay lại không mất mặt, làm gì bức chính mình."

Thẩm Thanh Thu sửng sốt, vừa định phản bác, Tiêu Mộ Vũ đưa cho nàng tờ khăn giấy:  "Đều sắp khóc."

Thẩm Thanh Thu chớp chớp mắt, chạy nhanh ngồi thẳng thân thể, nhẹ ho một tiếng: "Cái này gọi là ăn quá ngon, ai khóc chứ."

Tiêu Mộ Vũ cúi đầu cười cười, cũng không biết vì sao, nàng đột nhiên liền không nghĩ truy cứu Thẩm Thanh Thu cổ quái, bởi vì chính mình cũng thực cổ quái. Đổi thành người khác, Tiêu Mộ Vũ tuyệt không có khả năng làm đối phương tiếp cận chính mình, nữ nhân này...... Nàng lại nhìn Thẩm Thanh Thu.

Nữ nhân này trước mặt người cao lãnh thiện biến, ở trước mặt nàng lại là gương mặt khác. Tiêu Mộ Vũ là người thông minh, cho nên nàng rất rõ ràng, Thẩm Thanh Thu cũng là người thông minh. Người thông minh sẽ không lộ ra nhiều sơ hở như vậy trước một người thông minh khác.

Điều này thật làm Tiêu Mộ Vũ nghĩ không ra, nàng hãy còn đang ăn cơm, không có nói nữa.

Rõ ràng bản thân chị ấy không ăn cay, lại đi mua thức ăn cay cho người mình không biết khẩu vị, chuyện này nói lên điều gì? Sẽ không.... Cho dù là thế, cũng có quan hệ gì đâu.

"Ăn cơm đi." Tiêu Mộ Vũ nói xong liền không mở miệng nữa.

Thẩm Thanh Thu chậm rãi ăn cơm, chung quy không hề lại chạm vào món cá hầm ớt phiến.

Cơm nước xong thu thập tốt mọi thứ, Thẩm Thanh Thu cũng đi tắm rồi, hai người ở khách sạn ngủ một giấc, ngủ đến trời đất tối sầm, liền cơm chiều cũng chưa ăn.

Sáng hôm sau, Thẩm Thanh Thu mua về điểm tâm, lúc hai người ăn cơm, Tiêu Mộ Vũ đạm thanh nói: "Ăn xong em muốn đi tiệm net, thuận tiện tìm kiếm nơi ở trọ. Theo phó bản không ngừng thăng cấp, chúng ta yêu cầu trụ thời gian cũng liền càng dài, tốt nhất thuê một căn hộ nhỏ, bằng không chỉ sợ phí thuê phòng đơn cũng có thể làm chúng ta nghèo."

"Tiệm net?" Thẩm Thanh Thu có chút kinh ngạc, "Đi chỗ đó làm gì?"

Tiêu Mộ Vũ liếc nàng: "Lên mạng tìm chút tin tức, thuận tiện nhìn xem có công việc gì làm không."

Thẩm Thanh Thu suýt chút nữa sặc nước canh: "Em nói cái gì? Tìm việc làm?"

"Bằng không chị cảm thấy chúng ta đủ điểm tiêu xài sao?" Nàng trên dưới nhìn quét Thẩm Thanh Thu, nhìn nhìn lại trang phục của nàng ấy, áo khoác dài màu be bên trong là áo len cổ lọ màu caramel, nữ nhân thân cao chân dài khi không cười lãnh diễm bức người, nhân mô nhân dạng.

Từ lúc các nàng gặp mặt tới nay, Thẩm Thanh Thu cũng đã thay đổi bốn năm bộ quần áo, chất liệu kiểu dáng thoạt nhìn đều là hàng siêu sang. Dùng điểm đổi tiền mua đồ vật, quá lãng phí.

Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn chính mình, đã biết tâm tư Tiêu Mộ Vũ. Nàng buông chiếc đũa, thò lại gần nói: "Em ghét bỏ chị tiêu xài hoang phí sao?"

Tiêu Mộ Vũ không nói chuyện, chỉ là cúi đầu ăn mì.

Sau khi ăn xong, nàng buông chiếc đũa, nhớ tới Thẩm Thanh Thu rút đến tấm card, Tiêu Mộ Vũ nhịn không được nhíu mày, nhắc nhở nói: "Thanh Thu, chị đưa em tấm card búp bê kia, em xem xét một chút."

Nhắc tới việc này Thẩm Thanh Thu cũng trầm nét mặt, sau khi lấy ra thẻ bài, nàng lại nhìn kỹ phần mô tả vật phẩm một lần.

"Nơi này vấn đề lớn nhất đơn giản là câu 'Ký chủ càng suy yếu thì sức chiến đấu của búp bê càng cường ', hơn nữa 'đúng hay không' một câu tràn đầy ác thú vị của hệ thống, chị luôn cảm giác không thích hợp. Rốt cuộc ở phó bản chị là thế thân của Tiểu Nhị, nếu chị khống chế không được nó, vậy không phải triệu hồi ra tới bảo tiêu, chỉ sợ là đồ vật đoạt mạng."

Tiêu Mộ Vũ cũng lo lắng chuyện này, nàng nhìn một câu khác trên tấm card, trầm ngâm nói: "Tấm card của chị không có độ hiếm, phía trước cũng chưa từng rơi xuống nhất định là có nguyên nhân. Thông quan phó bản thứ ba rút trúng búp bê Tây Dương cũng không phải không có khả năng, vấn đề liền ở chỗ Tiểu Nhị có quyền tự chọn ký chủ."

"Chị nhớ ra rồi, bởi vì chị đối Tiểu Nhị dùng 'Phương tâm tung hỏa phạm ', dẫn tới khi rút thăm nó chọn chị là ký chủ. Chị đại khái hiểu được lời nhắc của ngọn nến, quá lợi hại, có chút vô ý liền sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng." Nhưng Thẩm Thanh Thu cũng là bất đắc dĩ, mới lựa chọn đối Tiểu Nhị sử dụng ngọn nến.

Tiêu Mộ Vũ thần sắc ngưng trọng, ngẩng đầu nghiêm túc dặn dò Thẩm Thanh Thu: "Vậy chị nhớ kỹ, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, bằng không, ngàn vạn không cần dùng nó." Nói xong nàng lại lắc lắc đầu: "Thôi, vẫn là đơn giản không dùng nó nữa."

Thẩm Thanh Thu làm sao không biết người này đang quan tâm mình, nhưng nàng chính là muốn làm ra vẻ, "Chính là đạo cụ trong tay chị cũng không còn gì, trừ bỏ quân đao có thể chân chính sử dụng trong phó bản chém quỷ, chỉ còn lại tấm mặt nạ da người. Nhưng mỗi phó bản chỉ có thể dùng nó một lần, nếu nó trở thành phế thải, chị đây thật là vào phó bản để kiếm tiền."

Nàng vừa nói xong, Tiêu Mộ Vũ liền đem một tấm card khác nhét vào trong tay nàng. Nàng tức khắc liền im tiếng, nhìn chằm chằm tấm thẻ đèn kéo quân trong tay, lại ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Tiêu Mộ Vũ: "Em đây là?"

"Em đã có đồng hồ bấm giây, đèn kéo quân này chị lưu trữ đi. Nếu trong phó bản chúng ta bất đắc dĩ bị tách ra, chị còn có đồ vật phòng thân, nếu không tách ra, để bên chị hay bên em cũng không khác biệt." Nói xong nàng thu dọn đồ trên bàn, đứng lên chuẩn bị đi ra cửa.

Thẩm Thanh Thu đuổi theo đưa lại cho nàng: "Chị nói đùa thôi, đây là của em, em giữ."

Tiêu Mộ Vũ không tiếp, "Cầm đi, tổ đội không chỉ có cùng vào phó bản, càng là chia sẻ tài nguyên cùng lẫn nhau tín nhiệm phối hợp, chị thật sự không có thẻ bài phòng thân, giữ là thích hợp nhất. Trong tay em có Chim trong lồng cùng Đồng hồ bấm giây là đủ rồi." Kỳ thật ngày hôm qua nàng đưa lá bùa cho Thẩm Thanh Thu, nàng liền nghĩ tới chuyện này, rốt cuộc hai đạo cụ trong tay Thẩm Thanh Thu đều thực quỷ dị, và rất khó để kiểm soát chúng.

Thẩm Thanh Thu cúi đầu sờ sờ thẻ bài, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng thu vào, nàng cũng đi theo Tiêu Mộ Vũ ra ngoài.

Lúc Thẩm Thanh Thu ngồi một bên nhìn Tiêu Mộ Vũ nhíu mày gõ bàn phím, nàng luôn cảm thấy sắp phát sinh chuyện gì khó lường.

Tiêu Mộ Vũ tốc độ cũng không mau, nhưng phá lệ có kiên nhẫn, thường thường mở ra trang web nhanh chóng tra tìm tư liệu. Nhưng càng về sau tốc độ ngón tay nàng càng lúc càng nhanh, thực mau trên màn hình liền xuất hiện hàng loạt đoạn mã lập trình.

Thẩm Thanh Thu nhìn nàng nhấp chuột, ấn xuống tổ hợp phím vận hành, những đoạn mã kia bắt đầu biến đổi liên tục trên màn hình. Đồng thời có một thanh tiến độ nhảy ra tới, tiến độ trong nháy mắt chạy tới 60%, mà máy tính vốn không người sử dụng trước mặt Thẩm Thanh Thu đột nhiên tự khởi động, mở ra trang web đăng nhập, chính là diễn đàn người chơi tại Thiên Võng mà trước đó Tiêu Mộ Vũ từng vào.

"Mộ Vũ, em đây là?" Thẩm Thanh Thu có chút kinh ngạc, lại không cảm thấy kỳ quái, nàng trong lòng mạc danh cảm thấy, Tiêu Mộ Vũ đối chuyện này dĩ nhiên rất quen thuộc.

"Thử một chút, em còn có đất dựng võ hay không."

Nói xong nàng lại nhấn một tổ hợp phím, máy tính bên Thẩm Thanh Thu tự động ngắt, đồng thời Tiêu Mộ Vũ lại lần nữa nhập mã vào.

"Em muốn làm cái gì?" Thẩm Thanh Thu cảm thấy trái tim mình đều phải nhảy ra ngoài.

"Tìm cổng trung tâm điều khiển của thế giới này."

----------------------------