Hôm nay là ngày cô phải xuất viện vì do chân của cô đã đỡ nhưng đối với cô điều này thì nó còn hơn cả ác mộng.
Cô vào trong nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt, cô quyết định chọn một bộ đầm suông ngắn tay màu đen có viền vàng cùng với đôi giày thể thao màu trắng.

Vô cùng tự nhiên và đơn giản Người Chồng Bá Đạo Nghiện Vợ
Ở bên ngoài thì bác Tô đang thu xếp đồ đạc của cô vào vali, bỗng bác lên tiếng gọi cô:
- Tiểu thư, có người cần gặp cô đấy ạ!- Giọng khàn khàn
– Ai vậy bác?- Cô cảm thấy thắc mắc vì từ khi cô vào viện nằm thì chưa có ai dám vào phòng bệnh của cô ngoài anh.

Đây là lệnh của anh sai xuống đám lính.
– Là một cô gái ạ, cô ấy nói là bạn của tiểu thư!- Bác Tô
Trong đầu cô liền suy nghĩ tới Từ Mỹ, hồi còn ở trung học thì chỉ có cô và Từ Mỹ là thân nhau nhất ngoài ra mấy người khác đều lợi dụng cô vì nhà cô giàu có.

Cô nhanh chóng bước ra ngoài thì đã thấy Từ Mỹ đang đứng ngoài cửa phòng bệnh nhưng bị mấy tên lính anh cử ngang chặn lại.

Cô khó chịu lên tiếng:
– Để cô gái ấy vào gặp tôi!- Chất giọng gay gắt vô cùng.
Những tên lính ở ngoài kia cũng đành phải chấp nhận nghe theo.

Ai mà chả biết cô là người được anh yêu thương nhất, là tâm can bảo bối của ông chủ họ.
Động đến thì có khác gì tự mình mua cho mình một vé xuống âm phủ chơi viêm dương chứ.
Từ Mỹ bước vào trong thì cô liền nói:
– Mỹ Mỹ … cậu … hết giận … mình … rồi hả?- Cô ấp úng nói, cô biết bản tính của Từ Mỹ là một cô gái kiên nghị và thông minh nhưng có mỗi cái tội là giận cực kì dai.
– Tớ hết giận cậu rồi.

Ai biểu cậu là người bạn thân của tớ từ nhỏ cho đến lớn chứ!- Từ Mỹ nói yếu ớt.
– Thiệt chứ! Yêu cậu quá!- Cô vui vẻ nhảy cẫng lên chạy tới ôm Từ Mỹ
– Đừng, coi chừng cậu đang bị thương ấy tớ không muốn xuống âm phủ chơi đâu.- Từ Mỹ vừa giỡn vừa thật
Tiếng tăm của Lâm Hoàng Thiên rất lớn khiến cả thế giới phải nể sợ, huống chi Nhật Hạ lại là người anh hết lòng yêu thương lỡ như Từ Mỹ làm cô bị thương thì …
– Từ Mỹ, tớ nhờ cậu một chuyện được không?- Giọng của cô nghiêm chỉnh hơn lúc nãy.
Bây giờ cô chắc chắn là khi quay về toà lâu đài ấy thì khó mà thoát ra được chỉ còn cách là nhờ Mỹ Mỹ hổ trợ cho cô đi kiếm người tên Nhật Vy Vy ấy.
– Chuyện gì, cậu nói đi!- Từ Mỹ
– Cậu xích lại đây!- Cô kéo Từ Mỹ đến gần mình hơn, nói nhỏ vào lỗ tai của Mỹ Mỹ

– Mình nhờ cậu đi kiếm người tên Nhật Vy Vy được không? Chỉ có cậu mới giúp mình được.- Cô không dám đặt lòng tin vào người khác ngoài Từ Mỹ, vì những người kia đều cùng một giuộc với nhau là mê tiền hơn.

Đây sẽ là điểm anh dễ dàng điều tra hơn.
– Cô nương, thế gian này biết bao nhiu người tên ấy bây giờ cậu chủ cho mình cái tên không cho mình biết đặc điểm gì cả thì làm sao mà tìm?- Từ Mỹ bó tay với việc điều tra này.
– Tớ biết nhưng bây giờ phải làm sao?- Cô thực sự cảm mình thật vô dụng chỉ có việc đi tìm người mà cũng không xong thì còn làm nên trò trống gì nữa.
– Chẳng phải cậu còn trí nhớ siêu này sao, hãy thử nó đi!- Từ Mỹ sực nhớ tới ưu điểm của người bạn của mình, cô nổi tiếng là nhớ rất giỏi chuyện mười mấy năm trước cô còn nhớ mà nhớ đến từng chi tiết mới hay.
– Uh để tớ thử xem!- Cô nói rồi, đặt hai ngón tay lên vầng thái dương nhắm mắt lại.
Cái hình hiện ra đầu tiên trong trí óc của cô là một gia đình đầm ấp có ba có mẹ và còn có cả cô.

Gia đình cô đang vui chơi trong sân vườn thì có một người con gái tới bấm chuông nhà cô.
Đây không lẽ là người mà ba cô đã đề cập trong giấc mơ.
Cô gái này có khuôn mặt hình trái xoan, mái tóc uốn xoăn dài màu tím.

Ở phía sau gáy tai là hình con chim ưng.
Trêи cơ thể đeo một chiếc nhẫn màu cưới màu vàng, cơ thể luôn có một mùi hương hoa hồng đặc sắc.

Cô mở mắt ra, nhanh chóng đi lấy tập vẽ vẽ lại người con gái mà cô đã thấy trong trí óc.

Từng nét vẽ của cô đều giống y hệt người phụ nữ bí ẩn này, cô đưa cho Từ Mỹ xem.
Từ Mỹ hốt hoảng nói:
– Đây là mẹ của tớ, bà ấy không phải tên là Nhật Vy Vy mà là Trịnh Phương Hân!- Từ Mỹ cảm thấy rất kì lạ, mọi thứ trong bức vẽ mà do cô hoạ thì trêи cơ thể của mẹ Từ Mỹ đều có chỉ là cái tên hoàn toàn khác rất nhiều.
Nhưng điểm trọng yếu nhất vẫn là tại sao ba của cô lại bảo cô đi kiếm người phụ nữ?
“”” cạch …”””
Tiếng cánh cửa mở rơi, cô biết ngay người đó là ai, chính xác không ai khác ngoài anh.
Cô vội vã giật lấy tấm bức vẻ trêи tay Từ Mỹ giấu xuống gối.
Cô không muốn anh biết gì cả vì khi anh biết thì mọi kế hoạch mà cô bấy lâu cất công gầy dựng như tiêu tan trong phút chốc..