Cha nội này nói là tiếp tục sao? “Tên khốn, mày chửi ai đấy?”, gã đàn ông trung niên nhìn Mạc Phong gầm lên.

Anh nhún vai: “Kẻ vừa lên tiếng ấy”

Dương Thái Nhi liếc nhìn Mạc Phong: “Hình như cũng từng có một con heo đòi ăn tôi, tên là gì tôi quên rồi!”

Mạc Phong nhưởng mày, chuyện mốc meo từ ngày xửa ngày xưa cũng bị cô ta lôi ra. Thời thanh xuân ngây dại làm những chuyện điên rồ là điều hết sức bình thường mà.

“Khụ khụ, nói gì thế, nếu tôi là heo thì bọn chúng chẳng bằng cả con heo đấy! Dù gì năm đó cô cũng tự nguyện mà!”

“Ai tự nguyện, chẳng phải là bị anh lừa dỗ ngon dỗ ngọt sao!”, Dương Thái Nhi tỏ vẻ ngượng ngịu.

Tên có vết sẹo sắp phát điên tới nơi. Mẹ kiếp, hai đứa nó lại tán tỉnh nhau ở đây đấy à? Không coi tạo ra gì đúng không? “Này, tao đứng lù lù ở đây mà chúng mày không nhìn thấy à?”

Mạc Phong nhảy xuống, cười lạnh lùng: “Người chết có gì mà nhìn?”

“Thằng nhãi chán sống rồi phải không!”

Người đàn ông có vết sẹo vung con dao lên, quét ngang một đường!

Mạc Phong tung chân nhẹ nhàng như gió.

Vụt…

Một đường máu bắn vòng trong không trung

Và văng vào tường.

Một giây sau, gã đàn ông ngủ khụy xuống đất, hai tay ôm chặt có.

Hãn định nói gì đó nhưng không thể.

Và cứ thể hàn trợn trừng mắt nhìn Mục Phong,

Cả cơ thể hàn đổ rằm xuống đất, vừa rồi còn tỉnh táo sung sức thì trong chớp mắt đã trở thành một xác chết.

Tất cả đều đập vào mắt Dương Thái Nhi.

Anh ấy đã thay đổi.

Không còn yếu đuối như năm đó nữa.

Lạnh lùng, ra tay dứt khoát, cả cơ thể phát ra một luồng khí lạnh lẽo tới mức đáng sợ.

Chỉ có đôi mắt là không thay đổi, thi thoảng vẫn ảnh lên tia dịu dàng.

Mấy năm qua, chắc chắn anh ấy đã sống vất vả lắm….

Mạc Phong dùng giấy lau vết máu trên con dao bướm: “Bị dính máu của thứ rác rưởi này đúng là đen đủi

Dao bướm là bảo vật có linh hồn, được một ông lão cho anh khi xuống khỏi núi thần tiên.

Đừng nhìn con dao nhỏ mà đánh giá vì nó có thể gọt sắt ngọt lịm.

Hai mặt đao đều vô cùng sắc bén, xuất chiều chưa bao giờ thất bại.

Lúc này tiếng bước chân dồn dập vang lên, chắc chắn là đám người kia đã phát hiện ra.

Nhưng đối với Mạc Phong, khả năng phản xạ của đám người này dài thật là dài, người bị xử xong một nửa rồi mới biết.

Anh cởi trói cho Dương Thái Nhi, định chạy ra ngoài thì tiếng bước chân mỗi lúc một gần.

“Phải làm sao đây?”, cô ta quay đầu lại hỏi.

Mạc Phong ngẩng đầu nhìn cầu thang bên cạnh: “Lên tầng!”

Có lẽ khi còn xây dựng, cầu thang này chưa kịp lắp cửa lên có thể dẫn trực tiếp lên nóc tòa kiến trúc.

“Bọn chúng ở đây! Bắt lấy chúng!”, một người đàn ông trung niên nhìn thấy bóng lưng Mạc Phong bèn hô lên.

Ngôi nhà này có năm tầng lầu, nếu một mình Mạc Phong thì anh đã nhảy xuống một cách bình yên vô sự rồi.

Nhưng có thêm Dương Thái Nhi thì nhảy xuống không phải là một sự lựa chọn thông minh.

Đám người kia lao lên nóc, nhìn Mạc Phong và Dương Thái Nhi đang đứng đó.

“Ha ha, thẳng nhãi chạy giỏi phết nhỉ, để xem mày nhảy xuống đâu!, một gã đàn ông mặc áo Tshirt màu đen hét lên.

Một lúc có tới bảy, tám tên xuất hiện, trước đó Mạc Phong đã âm thầm giải quyết tầm mười tên, có lẽ phải còn tầm mười đứa nữa mới đúng.

Mạc Phong khẽ nhếch miệng cười lạnh lùng: “Ha ha, trốn á? Tôi nói là tôi sẽ trốn à?”

“Bắt bọn nó lại!”, gã đó ngượng ngùng quát lớn.

Cả bọn được nước lao lên.

Anh kéo Dương Thái Nhi ra phía sau: “Ngoan ngoãn ở sau lưng tôi, đừng có chạy linh tinh! “Ừm..”, Dương Thái Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Mạc Phong múa con dao bướm trong tay với tốc độ cực nhanh khiến cả đám chỉ nhìn thấy hình ảnh mờ mờ.

Một đấm của anh xử lý cả đám!

Mạc Phong nhanh như một cơn gió, lướt qua lướt lại giữa bọn chúng.

Vụt…

Trong chớp mắt anh đã đổi hướng và vòng qua phía sau bọn chúng.

Anh cất con dao bướm vào trong túi, cả đám sờ lên người mình, dường như chúng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Thắng nhãi, tưởng mày lợi hại thế nào, hóa ra là chỉ biết múa à!”, người đàn ông trung niên lạnh lùng cười chỉ vào Mạc Phong.

Lúc này.

“Á. đồ lưu manh!”, Dương Thái Nhi bịt mắt hét lên.

Lúc này bọn chúng mới cảm thấy phía dưới mát rượi bèn cúi đầu nhìn thì thấy toàn bộ quần của chúng đã rơi xuống đất.

Mạc Phong quay người, lắc đầu bất lực: “Chậc chậc, mặc lên đi, không người ta tưởng mấy người là một đám biến thái đấy!”

“Đứa nào làm, không biết à?”, người đàn ông trung niên gầm lên.

Anh phất tay, cười nói: “Mau mặc lên đi, lạnh quá không tốt cho cậu nhỏ đầu “Mày..

Không phải bọn chúng không muốn mà là không thể mặc được nữa.

Mạc Phong đã cắt đứt thắt lưng và cúc quần, chỉ còn nước cởi quần ra không thì một tay phải túm lại.

“Mẹ kiếp, anh em, bỏ quần ra, khử thằng này, ngày mai anh mua quần mới cho các chủ!”, một gã lực lưỡng gầm lên, nói xong bèn vứt quần qua một bên.

Hằn mặc độc nhất cái quần xà lỏn đứng giữa trời gió.

Mạc Phong không khỏi bật cười khi nhìn thấy cảnh tưởng đó.

Được lắm!

Đúng là đàn ông!

Cả đám vây lấy Mạc Phong, cả bảy tên đều đứng rất có thứ tự, mặc dù không gọi được tên nhưng có lẽ cũng là một dạng trận pháp.

Anh đút một tay vào túi, chỉ rút một tay ra. Nếu cả bảy tên cùng xông lên thì không cần thiết phải dùng hai tay để ứng phó.

“Lên!”, người đàn ông ra lệnh.

Mấy tên vây Mạc Phong lại theo thứ tự, hơn nữa trong tay chúng còn có thêm một con dao, định khỏa thế võ của Mạc Phong ở cự ly gần và càng dễ để chúng ra tay.

Dương Thái Nhì đừng sau thấy cảnh tượng đó thì hết lên: “Cần thân

Cạch…

Ảnh lửa bắn loạn xạ, trong không trung vang lên tiếng dạo chạm vào nhau.

Rầm…

Tiếng kêu giòn giã vang lên.

Một chiêu!

Chỉ dùng một chiêu, cả bảy con dao trong tay chúng chưa kịp giáng xuống…

Bop…

Thì cơ thể chúng đã mềm nhũn ngã rầm ra đất.

Mạc Phong đanh mặt: “Cản đằng này, chỉ có chết!”

Anh không còn vẻ bỡn cợt trước đó nữa.

Lúc này anh bỗng cảm nhận có một bóng hình lướt qua ở phía sau, nhưng không phải nhằm vào anh mà lao về phía Dương Thái Nhi.

“Khả năng được đấy, không ngờ Hoa Hạ cũng có nhân vật như thế này, anh mạnh hơn mấy tên vệ sĩ của cô ta nhiều, lẳng lặng tiêu diệt bao nhiêu người của tôi! Hay là đàm phán chút đi!”, góa phụ đen bóp cổ Dương Thái Nhi cười lạnh lùng.

Rắc rắc.

Anh siết nằm đấm kêu rắc rắc.

“Tôi không thích bàn điều kiện với người chết!”