**********

Chương 130: Chồng sắp cưới

Một câu “tôi không thèm” khiến cho người quản lý không nói nên lời.

Những người phụ nữ khác nóng lòng muốn leo lên giường rồng của Tưởng Minh Xuyên, nhưng Dương Thái Nhi luôn tỏ ra thờ ơ. “Đưa tôi đi gặp anh ta!”, Dương Thái Nhi thờ ơ nói.

Người quản lý ngay lập tức gật đầu kính cẩn và làm một cử chỉ ân cần.

Trong một căn phòng riêng trong cùng trêи tầng cao nhất của tập đoàn Ngọc Long.

Cốc cốc cốc...

Người đàn ông trung niên gõ cửa nói nhỏ: "Cậu chủ, cô Dương đến rồi!” “Vào đi!”, trong phòng vang lên giọng một người đàn ông đang cười đùa.

Vừa đẩy cửa bước vào, cô ta chỉ thấy một nam thanh niên đang ôm hai người phụ nữ xinh đẹp quần áo xộc xệch trong vòng tay.

Tất cả đều mặc loại váy ngắn cũn cỡn, ngắn đến tận ben!

Hơn nữa, họ đều mặc đồ lót sexy, nếu đoán không lầm thì đây hẳn là mấy cô phục vụ trong hội quán này.

Mặc dù tập đoàn Ngọc Long được coi là một tụ điểm giải trí, nhưng một người phục vụ ở đây phải đáp ứng ba yêu cầu.

Thứ nhất là bằng cử nhân, thứ hai là cao một mét sáu mươi lăm, thứ ba là phải đẹp mới đạt tiêu chuẩn.

Vì vậy, hầu hết trong số họ đều là tiếp viên hàng không, còn có không ít cô gái là nữ thần trong trường học.

Loại đàn ông tầm thường thì không có cửa chơi, người nhà giàu thì không muốn chơi!

Nhìn thấy chồng chưa cưới của mình chơi lộ liễu như vậy, Dương Thái Nhi thậm chí không thèm nhìn thẳng, trêи mặt cũng không có biểu hiện tức giận. "Cậu Tưởng cao hứng quá nhỉ, ban ngày ban mặt mà một người chơi hai người, cơ thể có chịu nổi không vậy? Anh cố tình gọi tôi đến đây không phải là để nhìn anh làm bừa chứ?”, Dương Thái Nhi ngồi trêи ghế sofa khoanh tay mỉm cười.

Dù cả hai đã đính hôn nhưng Tưởng Minh Xuyên thậm chỉ còn chưa chạm vào một sợi tóc nào của cô ta.

Nhìn thấy một người đẹp tuyệt sắc như vậy, nhưng cô ta lại luôn phớt lờ mình nên trong lòng Tưởng Minh Xuyên vô cùng khó chịu.

Tưởng Minh Xuyên vỗ vỗ hai cô gái trong lòng, bọn họ cũng biết ý đứng dậy mặc quần áo, sau đó xoay người bước ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người. "Thái Nhi, đã lâu rồi chúng ta không ngồi trò chuyện cùng nhau yên tĩnh như thế này rồi nhỉ?”

Cô ta cũng không thèm nhìn Tưởng Minh Xuyên lấy một cái, chỉ cười nhạo nói: "Sao hả, cậu chủ Tưởng hôm nay muốn chơi ngón bài tình cảm với tôi sao?”

Hôn ước giữa hai người là do các trưởng bối lập nên, vì sự phát triển của gia tộc, chuyện kết thông gia đã trở nên quá đỗi bình thường. Đối với Tưởng Minh Xuyên mà nói thì không có ảnh hưởng gì, ngoại trừ việc bên cạnh hắn có thêm một người phụ nữ, tình trạng chuyển thành đã kết hôn mà thôi. "Thái Nhi, em xem, còn mấy tháng nữa là chúng ta kết hôn rồi, nhưng ngay cả cơ hội để chúng ta nghiêm túc nói chuyện cũng không có nữa. Hay là hôm nay anh đưa em đi xem phim, buổi tối chúng ta đến biệt thự của anh ở phía Đông, chúng ta cùng tắm nước nóng nhé?”, Tưởng Minh Xuyên đặt hai tay lên vai cô cười đầy phong độ nhã nhặn, rồi tay hắn cũng chậm rãi trượt xuống dưới.

Nhưng khi trượt đến eo của Dương Thái Nhi.

Bốp...

Hắn không ngờ cái đổi lại lại là một cái tát lạnh lùng. "Tôi đã nói rằng tôi không thích đàn ông chạm vào tôi. Cho dù chúng ta có hôn ước, tôi cũng chỉ là vợ chưa cưới của anh! Hiểu không?”, Dương Thái Nhi cau mày, một tia kinh tởm lóe lên trong mắt cô ta.

Từ sâu trong thâm tâm, cô ta căm ghét người đàn ông này, và có lẽ trong trái tim của Dương Thái Nhi, không có người đàn ông nào khác ngoại trừ Mạc Phong xứng đáng chạm vào cô ta.

Tưởng Minh Xuyên cũng là cháu thuộc nhánh chính của ông cụ nhà họ Tưởng, sinh ra đã ở đỉnh cao quyền lực, nhà họ Tưởng có quyền ăn nói tuyệt đối trong các thế gia.

Nếu đặt ở thời cổ đại, ít nhất họ cũng là người trong hoàng tộc!

Vậy mà hắn lại bị tát bởi một người phụ nữ!

Cho dù Dương Thái Nhi là cháu gái yêu của ông cụ nhà họ Dương, nhưng dù sao cô ta cũng là phụ nữ, còn Tưởng Minh Xuyên là một người đàn ông nên sau này sẽ có thể sẽ thừa kế tất cả tài sản của nhà họ Tưởng. "Cô..", hắn giơ tay lên không trung.

Nhưng Dương Thái Nhi không chút sợ hãi, cô ta ngẩng mặt lên: "Ra tay với phụ nữ cũng coi như là chút bản lĩnh của cậu chủ Tưởng đây nhỉ!”

Bàn tay đưa lên giữa không trung, rồi lại thu về.

Tưởng Minh Xuyên không khỏi khịt mũi nói: "Trước đây, tôi cho rằng cô Dương đây không muốn đàn ông chạm vào cô vì cô ngây thơ trong sáng. Mãi về sau tôi mới phát hiện thực ra cô và những người phụ nữ bên ngoài cũng giống nhau cả thôi. Có điều cái giá của cô cao hơn một chút, chỉ như thế mà thôi!”

Dương Thái Nhi nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô ta quay người lại, tức giận chỉ vào hắn: "Anh nói thế là có ý gì? Nói rõ ràng cho tôi!” "Ha ha, nói rõ ấy hả? Cô đến Giang Hải làm gì còn cần tôi phải nói rõ sao?”, hằn lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp ảnh, ném lên bàn cười khẩy: "Mẹ kiếp, con đàn bà chơi cả bảo vệ mà ở chỗ Tưởng Minh Xuyên tôi đây còn dám tỏ ra thanh cao!”

Ngay lập tức, Dương Thái Nhi mở phong bì ra, và những bức ảnh bên trong khiến cô ta trợn tròn mắt.

Những bức ảnh này chính xác là ảnh cô ta và Mạc Phong hôn nhau ở cổng tập đoàn Kim Tư Nhã, ngoài ra còn có ảnh cô ta và Mạc Phong vào khách sạn, cuối cùng là tấm ảnh Mạc Phong rời khách sạn. Nhớ đọc truyệ*n trêи ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!

Các bức ảnh chụp rất rõ ràng, có vẻ như họ đã thuê một nhϊế͙p͙ ảnh gia chuyên nghiệp. “Anh cử người theo dõi tôi?”, Dương Thái Nhi dùng lòng bàn tay ấn bức ảnh lên trêи bàn và hét lên.

Tưởng Minh Xuyên nhún vai cười khúc khích: "Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ ma quỷ tìm đến mình. Tôi theo dõi cô đấy thì đã sao? Tốt xấu gì cô cũng là vợ sắp cưới của tôi, như thể hình như không vi phạm pháp luật thì phải?” "Tối hôm qua suýt chút nữa thì tôi đã chết ở Giang Hải, sao không thấy người của anh ra mặt giúp đỡ, anh chỉ biết ở phía sau giở trò thôi hả?"

Trước đó hắn cũng đã nghe nói về việc Dương Thái Nhi bị bắt cóc ở Giang Hải. Tối đêm còn bị bắt cóc, chưa biết chừng đã sớm xảy ra chuyện gì đó không thể nói rõ được.

Nhưng người phụ nữ này vẫn lạnh nhạt với mình, điều này đã giáng một đòn lớn vào lòng tự trọng của Tưởng Minh Xuyên.

Hằn ném cô xuống sofa: "Chết tiệt, con đàn bà ti tiện, tôi có chỗ nào không bằng tên bảo vệ đó chứ? Đám người bắt cóc cô hôm qua chắc là cũng chơi đủ rồi đúng không? Cô đúng là ti tiện từ trong xương tủy!” "Buông tôi ra! Tưởng Minh Xuyên, anh là tên khốn kiếp!”, Dương Thái Nhi bị đè lên ghế sofa giãy giụa.

Nhưng cô ta càng hét to thì phản ứng của gã kia cũng lớn hơn, hằn xé toạc chiếc váy của cô ra. "Có phải có thích hoang dã như thế này không? Thường ngày nhìn bộ dạng cô kiêu ngạo là thế, không ngờ lại là một người phụ nữ như thế này!”

Hai người đang nhào lộn trêи ghế sofa, ngay khi Tưởng Minh Xuyên chuẩn bị xé váy của Dương Thái Nhi thì điện thoại di động trong túi xách của cô ta đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí kỳ quái.

Dương Thái Nhi nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra: "Alo...Ông nội à... "Cháu gái à, cháu đang ở đâu thế? Đã xuống máy bay chưa, ông kêu người đến đón cháu nhé.”, giọng nói ân cần của một ông cụ vọng ra từ đầu dây bên kia.

Nhưng cô ta không khỏi nức nở: "Ông ơi... cháu xuống máy bay rồi..."

Khi nghe thấy đứa cháu gái quý giá của mình đang khóc, đầu dây bên kia ngay lập tức nổ tung. "Ai ức hϊế͙p͙ cháu à! Cháu nói cho ông nội biết, tối hôm qua ông đã phải người tới quét sạch đoàn người kia rồi. Dám động đến cháu gái của ông, ông sẽ khiến cho ba đời tổ tiên của bọn chúng không được yên ổn!”, khí thế oai hùng của ông cụ đã vọng ra từ đầu dây bên kia, ông cụ gầm lên tức giận.