Anh khẽ vặn chìa khóa, “cạch” một tiếng, cửa được mở “Vãi! Thật đấy à?”, chàng trai giật mình há hốc mồm, phun khói thuốc ra ngoài.

Mạc Phong quay đầu lại, nhếch miệng hỏi: “Thua chưa?”

“Không thể nào! Sao lại như vậy được? Ai cũng biết hiện giờ Thu Nghi đang độc thân, đến cả các cậu ấm nhà giàu danh tiếng cũng bị cô ấy từ chối, sao có thể nhìn trúng anh được? Tôi trả năm mươi tệ, anh bán chìa khóa cho tôi di!”

Nghe vậy, Mạc Phong ngừng cười, thằng nhóc này bị khùng hả?

Thấy anh không nói gì, chàng trai tỏ vẻ đau lòng: “Thêm năm mươi tệ nữa thành một trăm tệ. Anh bán chìa khóa cho tôi, tôi sẽ không truy cứu chuyện anh trộm chìa khóa nhà Thu Nghi!”

“Đùa gì vậy? Trộm sao? Đây là vợ tôi đưa cho tôi đó, treo cả ảnh của cô ấy đây này!”, Mạc Phong lắc lắc chùm chìa khóa trong tay.

Trêи đó là ảnh chụp dáng người hoàn mỹ khi mặc áo tắm của Mục Thu Nghi.

Có lẽ là vì quá vội nên cô đưa nhầm chìa cho anh. Đây là chìa khóa Mục Thu Nghi hay dùng, nếu không sao lại treo tấm ảnh nóng bỏng như vậy.

Mạc Phong mới lắc vài cái, chàng trai kia đã thèm rỏ dãi: “Mẹ nó, ảnh chụp của nữ thần!”

Anh ta còn định về tới cướp chìa khóa về. Đột nhiên “Hai người đang làm gì vậy?”, sau lưng truyền tới giọng nói hờn dỗi quen thuộc.

Người nói chính là Mục Thu Nghi.

Có vẻ cô vừa mới tan làm, còn xách một túi mỳ ăn liền cực lớn.

Mạc Phong chợt thấy đau lòng, chẳng lẽ trước giờ vợ anh đều ăn mấy thứ này sống qua ngày sao?

Thảo nào vòng ngực không phát triển được, sau này mấy đứa con có sữa để bυ" không? Đó chính là đồ chơi của chồng, đồ ăn của con, bây giờ không đủ dinh dưỡng thì sau này phải làm sao? “Thu Nghi, em về đúng lúc lắm, anh ta trộm chìa khóa của em đấy!”, chàng trai lập tức trở mặt đến cạnh Mục Thu Nghi tố cáo Mạc Phong.

Thế nhưng cô lại tỏ ra ghét bỏ, cố gắng giữ khoảng cách với anh ta. “Lưu Phi, anh với tôi chỉ là quan hệ khách hàng. Nếu không vì công việc hy vọng anh đừng tới làm phiền tôi nữa!”

Mục Thu Nghi rất lạnh nhạt, dọa người ta phải cách xa ngàn dặm.

Nhà chàng trai tên Lưu Phi này làm bên mảng tiêu thụ mỹ phẩm, chuyên kinh doanh xuất khẩu, lợi nhuận một năm lên tới mấy chục triệu.

Vậy nên Mục Thu Nghi không muốn đắc tội anh ta. Nhưng cô cũng không muốn qua lại với bất kỳ người đàn ông nào. “Nhưng… anh ta trộm chìa khóa của em, trêи đó treo cả ảnh gợi cảm của em!”, Lưu Phi chỉ vào Mạc Phong, giống như học sinh phạm lỗi liền kéo mọi người liên quan cùng chịu tội.

Nghe anh ta nhắc tới ảnh gợi cảm treo trêи chìa khóa, Mục Thu Nghi vội vàng mở túi ra tìm: “Chết tiệt! Đưa nhầm rồi!”

“Tôi tự đưa chìa khóa cho anh ấy, anh Phi còn muốn hỏi gì nữa không?”, cô che giấu sự ngượng ngùng, lạnh giọng nói. Lưu Phi không nhịn được chửi thề: “Con mẹ nó! Anh ta là chồng em thật à? Thằng khốn kia có gì tốt hơn anh?

Không đẹp trai bằng anh, cũng không giàu như anh!”

“Chồng?”, Mục Thu Nghi cau mày trừng mắt nhìn Mạc Phong đang đứng ở đầu cầu thang, thấy anh mỉm cười ngây thơ liền hiểu ra mọi chuyện. “Không sai, anh ấy chính là chồng tôi, sao hả? Chẳng lẽ tôi không thể có sự riêng tư sao?”

Nghe vậy, Lưu Phi ngây ra như phỗng. Nữ thần anh ta khổ sở theo đuổi bấy lâu nay đã thuộc về người đàn ông này rồi sao?

Không!

Trông thấy vẻ mặt đắc ý của Mạc Phong, Mục Thu Nghi chợt cảm thấy hối hận.

Vừa rồi cô đã nói lung tung gì vậy!

Nhưng mấy cậu ấm nhà giàu này cứ lượn lờ trước cửa nhà cô, rất phiền phức “Tin chưa hả? Dám chơi dám chịu, là đàn ông thì phải giữ lời!”, Mạc Phong nhưởng mày cười xấu xa.

Mục Thu Nghỉ ngơ ngác không biết họ đã cược cái gì?

Lưu Phi nghiến răng nghiến lợi: “Ông nội”

“Ơi… cháu nội ngoan gọi ông là ông nội thì phải gọi vợ ông là bà nội mới phải”. “Này, tôi đâu có già như vậy!”, Mục Thu Nghi chống nạnh chu mỗi phản bác.

Mạc Phong kéo eo cô lại gần, nâng cắm cô lên: “Trong lòng anh, em mãi là cô công chúa nhỏ!”

Lưu Phi đứng cạnh sắp bật khóc tới nơi, đúng là ngược đãi con dân FA mà.

Cẩu lương tống ngập họng luôn! “Hừ… sau này tốt nhất anh đừng rơi vào tay tôi!”, Lưu Phi uy hϊế͙p͙ nói.

Bị anh ta uy hϊế͙p͙, Mạc Phong không thèm nhìn anh ta lấy một cái. Nếu ở châu Âu chắc chắn anh ta không sống sót nổi ba phút.

Sau khi Lưu Phi lái xe rời đi, Mục Thu Nghi lập tức giãy giua: “Buông ra! Sau này không được gọi tôi là vợ trước mặt người khác, biết chưa hả?”

“Vâng thưa vợ!”, Mạc Phong mặt dày cười đê tiện: “Hôm nay em mặc đồ màu đen rất xinh đẹp!”

Mục Thu Nghi cúi đầu nhìn ngực mình. Rõ ràng cô mặc vô cùng kín đảo, tại sao anh ta vẫn nhìn ra được?

Chẳng lẽ anh ta có thể nhìn xuyên thấu luôn sao?

Cô tức giận nghiến răng ken két. Nếu giết người không phạm pháp cô đã chém chết anh rồi. Anh đúng là kẻ lưu mạnh nhất, biến thái nhất.

HÀ vợ ơi, em có thể cho anh hai trăm tệ không?”. Mạc Phong xấu hổ gãi đầu. Đây là lần đầu tiên anh mở miệng xin tiền phụ nữ.

Hai mất Mục Thu Nghi sáng rực. Mặc dù hai trăm tệ chẳng là gì với cô nhưng một người đàn ông khỏe mạnh lại đi xin tiền phụ nữ có chút… “Cần tiền làm gì?”, Mục Thu Nghi không nhịn được hỏi một câu.

Mạc Phong nhìn lại quần áo trêи người mình, thở dài nói: “Mua một bộ quận áo, tiện đường mua cho nhóc này một ít thức ăn cho chó Thẻ ngân hàng của anh vốn có hai trăm triệu, nhưng đó là thẻ nước ngoài, về nước không dùng được… “Hai trăm triệu? Của anh?”, cô bật cười khanh khách. Cả người anh từ trêи xuống dưới cộng lại chẳng đủ một trăm tệ mà dám nói trong thẻ có hai trăm triệu: “Xin tiền cũng được, tôi sẽ trừ vào tiền lương của anh. Tôi không nuôi kẻ ăn hại đâu, ngày mai đi xin việc đi!”

“Hả? Làm chồng còn phải xin việc nữa sao?”

“Tôi nói là làm bảo vệ công ty! Trông anh cũng nhanh nhẹn linh hoạt, chắc là có thể làm được!”

Mạc Phong vô cùng sửng sốt, năng lực của anh chỉ xứng làm bảo vệ thôi à?

Nếu bên châu Âu biết được, đám đồng nghiệp cũ kia sẽ cười chết anh. Anh từng là “Minh Vương” chiến binh mạnh nhất Hoa Hạ, khiến các băng đảng ở châu Âu nghe tên đều sợ mất mật.

Về Hoa Hạ lại chỉ xứng làm một thắng bảo vệ quèn!

Lại còn làm thuê cho vợ, trời má… chẳng lẽ từ giờ trở đi anh chỉ có thể nịnh vợ để sống qua ngày thôi sao?