Mạc Phong chưa bao giờ đến đường Nam Hạng, nếu cứ lần lượt đi tìm từng chỗ thì quá lãng phí thời gian.

Đời lính đã tạo cho anh thói quen tận dụng từng giây từng phút, anh mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ luôn. “Tiền không thành vấn đề, chỉ cần ông đưa tôi đến câu lạc bộ Hoàng Quan là được!”, Mạc Phong rút tờ một trăm tệ ra khỏi ví rồi đưa cho tài xế.

Trông thấy tiền, tài xế kia cười không ngậm được miệng. Ông ta nhấn ga, quay đầu xe rồi lái về phía đường Nam Hạng.

Ở những con đường khác vẫn có rất nhiều xe, nhưng sau khi đến gần đường Nam Hạng thì xe cộ cứ ít dần, các cửa hàng đều đóng cửa, treo biển chuyển nhượng.

Chuyện này khiến người ta không khỏi có cảm giác đây là một con đường chết, bởi vì trêи đường không có bóng ai, ngay cả xe cũng thưa thớt, thỉnh thoảng mới có một hai người lái xe máy. “Chàng trai, phía trước chính là đường Nam Hạng, cậu vào đó làm gì thế?”, ông chủ trung niên kia tò mò hỏi.

Mạc Phong khoanh tay, cười khẽ: “Bạn tôi gặp chút chuyện ở trong đó, tôi vào để đón cậu ấy ra!” “Vậy lát nữa cậu phải cẩn thận nhé, người ở đấy ngang ngược lắm, tìm được người rồi chạy luôn đi, đừng nán lại làm gì!”

Ông chú trung niên càng nói lấp lửng thì Mạc Phong càng hứng thú với khu vực này hơn.

Rốt cuộc ở đường Nam Hạng đã xảy ra chuyện gì mà ai cũng sợ hãi khi nghe đến tên nó thế? “Sao con đường này vắng vẻ vậy?”, Mạc Phong hỏi, dù sao Giang Hải cũng là một đô thị quốc tế lớn.

Đường Nam Hạng không quá xa trung tâm thành phố, cũng khá khang trang với những tòa nhà cao tầng.

Nhưng sao trêи đường chỉ có lác đác mấy người đi lại vậy?

Ông chú kia nghe thấy thế, bèn hừ lạnh: “Có một đám ranh con chuyên ăn chùa, ai dám mở cửa hàng nữa chứ? Hồi trước có một ông chủ quán cơm đã đuổi đám người đó đi, kết quả tối đó ông ấy bị đánh cho tàn phế, thế là không ai dám làm ầm lên nữa. Đã không trêu vào được, chẳng lẽ không trốn được à?”

Mạc Phong quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười lơ đãng. “Xem ra nơi nào cũng có góc tối mà ánh mặt trời không chiếu tới! Tôi cũng muốn biết rốt cuộc ai điên cuồng hơn!”

Anh không khỏi lo cho Giang Tiểu Hải, với võ công mèo quào của cậu ấy, chắc vẫn đánh được một hai người, nhưng nếu động hơn thì không gánh nổi nữa! “Anh bạn trẻ, tôi chỉ có thể đưa cậu tới đây thôi, chứ cũng không dám tiến thêm nữa, cậu tự lo lấy nhé!”, tài xế cười khổ, nhìn Mạc Phong.

Nếu vào sâu hơn nữa, nhỡ đụng phải đảm người kia thì chắc chắn sẽ bị thu phí bảo kê, mỗi chuyển một trăm tệ.

Mạc Phong cũng không ép, dù sao đã đến gần đường Nam Hạng lắm rồi, vừa hay anh cũng muốn biết có những kiểu người nào sống quanh đây!

Ông chú kia cho anh xuống ở ngã tư rồi lập tức quay xe.

Như thể phía trước là núi đao biển lửa vậy.

Sau khi Mạc Phong tiến vào đường Nam Hạng, người đi trêи đường dần đông đúc hơn.

Anh chạm mặt ba người, hai nam một nữ

Cô gái kia ăn mặc rất hở hang, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể thấy hết bên trong rồi.

Họ đi lướt qua nhau.

Bỗng nhiên. “Đứng lại!”, thanh niên tóc vàng kia quay đầu lại, quát

Mạc Phong hơi ngoái lại, nhíu mày: “Gọi tôi à?” “Mẹ nó, quanh đây còn có người khác ư? Thằng ranh kia, tao thấy mày hơi lạ đấy, mày vừa vào đây à?”, thanh niên tóc đỏ đứng cạnh nở nụ cười đều cảng.

Anh gật nhẹ đầu, cười khẽ: “Đúng thế, tôi vừa ngồi xe tới đây, có chuyện gì à?”

Nghe thấy thế, ba người kia cười thành tiếng. “Ha ha, đang lo thiếu tiền tiêu, chẳng phải giờ tiền đã vác xác đến rồi à?”, thanh niên tóc vàng cười nói: “Có phải hồi nãy mày nhìn lén chị dâu tao không?”

Mạc Phong nhìn về phía cô gái ăn mặc hở hang kia: “Không hề, đây đâu phải nhìn lén chứ, rõ ràng là nhìn một cách công khai mà! Cô ta mặc như thế, chẳng phải là để người khác nhìn ư?” “Tao nói cho mày biết, đây là người phụ nữ của anh Khang bọn tao, biết điều thì nên năm nghìn tệ ra đây, chuyện này coi như xong. Bằng không, nếu để anh Khang biết thì mày sẽ bị chặt tay, móc mắt đấy!”, thanh niên tóc đỏ khoanh tay, hừ lạnh.

Nghe thấy thế, Mạc Phong không khỏi day huyệt Thái Dương, đúng là hỗn loạn thật khe.

Anh đã thấy người khác giả vờ bị đâm phải, hoặc lừa người ta lên giường để tống tiền, nhưng chưa từng thấy ai đe dọa một cách hống hách như thế.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi đã đòi anh năm nghìn, ức hϊế͙p͙ người mới đến đây như anh chắc? “Nếu tôi không đưa thì sao?”, Mạc Phong lấy một điều thuốc ra khỏi túi, châm thuốc rồi rít sâu một hơi.

Ba người kia kinh ngạc nhìn nhau. “Thằng ranh, mày chưa nghe nói về sự đáng sợ của đường Nam Hạng à?” “Ở đây không có luật pháp, nắm đấm chính là đạo lý!”

Rầm…

Thanh niên tóc vàng vừa dứt lời, lập tức bị đánh cho phun máu mũi, người bay xa ba mét.

Còn điếu thuốc trong miệng Mạc Phong thì vẫn nguyên xi, không rơi chút tàn thuốc nào. “Tôi bỗng thấy hơi yêu nơi này rồi đấy!”, Mạc Phong rít một hơi thuốc, kéo cô gái ăn mặc hở hang kia lại rồi nhả khỏi: “Cô vẫn còn trẻ, chẳng lẽ đây chính là cuộc sống mà cô muốn à?”

Cô gái kia sợ ngây người, khác hẳn với vẻ đắc ý hồi nãy.

Vù…

Tiếng xé gió vang lên sau lưng Mạc Phong, thanh niên tóc đỏ kia đã cầm tuýp sắt đập vào gáy anh.

Gã ra tay rất tàn nhẫn, gáy là bộ phận yếu ớt nhất trêи cơ thể người.

Nếu đánh trúng thì có thể gây chết người ngay.

Nhưng ống tuýp kia vung được một nửa thì bỗng khựng lại giữa không trung.

Mạc Phong bóp cổ thanh niên tóc đỏ rồi nhấc bổng gã lên bằng một tay.

Trước mặt anh, ngay cả tên đàn ông lực lưỡng một trăm cân cũng chẳng thấm vào đâu, nói gì đến gã thanh niên đã héo hon vì rượu chè và gái gú này chứ.

Rầm…

Anh thẳng tay ném gã vào thùng rác ở bên kia đường.

Phải biết rằng con đường này rộng tận sáu mét, hơn nữa dù gì gã cũng là người trưởng thành, nhưng khi ở trong tay Mạc Phong, gã chẳng khác nào bông liều tung bay cả “Thằng ranh! Mày thích gây chuyện à?”, tên tóc vàng nằm dưới đất chậm rãi bò dậy, chỉ vào Mạc Phong, tức giận quát: “Tao đã gọi người rồi, mày cứ chờ chết đi!”

Gã vừa dứt lời, có mười mấy người lập tức lao ra.

Mạc Phong nhặt ống tuýp dưới đất lên, cười lạnh: “Đã ai nghe nói về cuộc chiến đẫm máu ở đường Nam Hạng chưa?”

Câu lạc bộ Hoàng Quân.

Giang Tiểu Hải bị giữ lại ở đại sảnh. “Thắng oắt, mày dám giở trò với camera trong câu lạc bộ à! Mày muốn chết đúng không? Mau giao thẻ nhớ ra đây, có khi tao còn cho mày chết một cách sảng kɧօáϊ đấy!”, một người đàn ông trung niên để râu quai nón cầm con dao găm trong tay, tức giận quát.

Từ tối qua, Giang Tiểu Hải đã nghĩ cách lẻn vào câu lạc bộ này. Cậu ấy đã dùng các phương pháp phản trinh sát mà mình học được từ đội đặc công rất đúng chỗ.

Cậu ấy đã dùng máy tính của mình để kiểm soát toàn bộ hệ thống giám sát của câu lạc bộ, từ đó thu thập chứng cứ.