“Ôi, sao cậu có thể làm được như vậy?”

“Cái này... Tuyệt vời, thật tuyệt vời, quá kỳ diệu rồi!”

“Toán học là một môn học cơ sở và tôi đã nghiên cứu phương trình này trong những năm đầu của mình, nhưng tại sao tôi không nghĩ đến cách này?”

Lưu Quốc Đông càng nhìn càng hưng phấn, tay ông run rẩy, mặt hơi đỏ lên vì kích động.

“Xét cho cùng, hiệu trưởng Lưu không phải là một chuyên gia trong lĩnh vực này, nếu ông có thể hiểu nó thì ông thực sự đã rất lợi hại rồi” Diệp Thiên Bách mỉm cười.

“Cậu Diệp, cách sửa cũ thành mới này của cậu thật mới mẻ. Những người làm công việc liên quan đến học thuật nên có tinh thần như cậu.”

“Tiếp theo, tôi sẽ đăng lời giải này của cậu lên bảng thông tin của khoa toán của trường chúng tôi để tất cả học sinh và giáo viên trong khoa toán có thể học hỏi từ cậu.”

Lưu Quốc Đông có chút kích động nói.


“Nhưng hiệu trưởng Lưu, tôi không muốn đến khoa Toán.”

Diệp Thiên Bách ngập ngừng một chút rồi nói.

“Có vấn đề sao?” Lưu Quốc Đông có chút khó hiểu.

“Hiệu trưởng Lưu, như tôi đã nói, tôi đã quên rất nhiều thứ. Hơn nữa, chuyện mất trí nhớ này là do người khác gây ra. Nếu thân phận của tôi thật sự giống như những gì ông nói thì tôi ở đây hôm nay là vì sư phụ tôi không muốn tôi xuất hiện trước mặt quá nhiều người.”

“Vì vậy, tôi nghĩ rằng khi ông công bố cách giải mới cho phương trình này thì đừng công bố tên tôi, chỉ cần nói đó là ý tưởng mới của giáo viên”

Diệp Thiên Bách suy nghĩ, sau đó thận trọng nói.

Lưu Quốc Đông nghe vậy, ông dừng lại giây lát, những gì Diệp Thiên Bách nói quả thật có lý.

Bình thường mà nói, sự tồn tại của người có cấp độ như Diệp Thiên Bách từ lâu đã được coi là khách quý của đất nước, tình cảnh bây giờ của anh cho thấy rằng phải có một số lý do đăng sau nó.

“Được rồi, nếu đã như vậy thì cứ làm theo những gì cậu Diệp nói. Cậu Diệp, xin cậu nhất định phải nhậm chức ở trường chúng tôi, nếu cậu vào đây sẽ giúp trường chúng tôi nâng cao trình độ lên rất nhiều.”

Lưu Quốc Đông đứng dậy, chủ động duõi tay ra bắt tay với Diệp Thiên Bách, Diệp Thiên Bách cũng đưa tay ra, bắt tay. thân thiện với ông.

“Cậu Diệp, nếu cậu được sinh ra trước vài năm thì cậu sẽ là người đầu tiên chứng minh công thức Stokes và danh tiếng của cậu sẽ vang dội khắp thế giới rồi. Toàn bộ thế giới toán học sẽ bị rung chuyển bởi tài năng tuyệt vời của cậu.”

Lưu Quốc Đông rất kích động.

“Hiệu trưởng Lưu đã quá khen rồi.” Diệp Thiên Bách mỉm cười.


“Thế này đi, những chuyện khác chúng ta sẽ bàn khi ăn cơm nhé. Tôi đã sắp xếp một bữa tiệc để chiêu đãi cậu.”

Lưu Quốc Đông trông rất vui vẻ.

“Cậu Lưu, như vậy có thích hợp không? Muốn mười thì cũng phải là chúng tôi mời cậu”

Chung Vân Hải cười nói.

“Nói thật với anh, bữa ăn hôm nay ban đầu không phải để mời mọi người. Thay vào đó, tôi mời giáo sư Lâm Uyên, 29 tuổi và đã có thành tích lớn trong ngành y, cậu ấy từ nước. ngoài về và sẽ đến trường đại học của chúng tôi để giảng dạy, trường chúng tôi luôn rất quan tâm đ ến tài năng”. Đọc‎ tr𝑢yện‎ tại‎ ~‎ 𝑇R𝑢M𝑇R𝖴𝒴𝙀‎ N.𝓥n‎ ~

“Đương nhiên cậu ấy rất giỏi, nhưng không thể so sánh với cậu Diệp được rồi” Lưu Quốc Đông rất thẳng thắn.

“Ông quá khen rồi.” Diệp Thiên Bách mỉm cười.

“Được rồi, chúng ta đi xuống thôi, địa điểm ở ngay bên ngoài trường học, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi.”

Lưu Quốc Đông làm động tác mời, ba người cùng nhau rời khỏi văn phòng.


Nhưng vừa ra ngoài, Diệp Thiên Bách đột nhiên sửng sốt.

Bởi vì anh để ý thấy ở cuối hành lang có một bóng người lướt qua, như thể đang nhìn trộm cái gì đó.

“Anh Thiên Bách, có chuyện gì sao?”

Chung Linh Hi thấy Diệp Thiên Bách không bình thường nên hỏi.

“Không có gì, chúng ta đi thôi!” Diệp Thiên Bách mỉm cười.

Sau đó, ba người cùng nhau bước vào thang máy. “Này, Thiếu Hạo? Tôi là Ngô Đồng, họ đi xuống lầu rồi.”

Bên ngoài tòa nhà hành chính, Ngô Đồng gọi điện thoại cho Vạn Thiếu Hạo.