“Chuyện là như thế này, nói chung các giáo viên và giáo sư của khoa y của chúng ta cần phải đưa sinh viên đến bệnh viện trực thuộc trường để thực hành.”

“Trong nhiều trường hợp, giáo viên cần phải tự chẩn đoán và điều trị các triệu chứng, thậm chí thực hiện phẫu thuật lâm sàng. Do đó, tốt nhất là cậu Diệp nên đến Sở Y tế để lấy giấy phép hành nghề y, sau khi vượt qua các kỳ thi của bệnh viện trực thuộc, cậu có thể đăng ký dưới danh nghĩa bệnh viện trực thuộc và trở thành bác sĩ.”

Lưu Quốc Đông nói một cách chậm rãi.

“Tôi không nhớ trước đây mình đã có giấy phép chưa. Nếu chưa có, tôi có phải làm lại bài khảo hạch để lấy không?”

Diệp Thiên Bách cau mày.

“Điều đó không cần thiết, tôi thấy trong hồ sơ của cậu Diệp là cậu đã có giấy phép rồi, nhưng cậu cần phải đến Sở Y tế để cấp lại, chắc là sẽ dễ dàng thôi.”

Lưu Quốc Đông cười lớn.

Sau đó, Lưu Quốc Đông nói cho Diệp Thiên Bách chỉ tiết về các thủ tục, có thể nói là vô cùng tỉ mỉ và chu đáo.

Một bữa ăn mất gần một tiếng. Lưu Quốc Đông nói có chuyện muốn bàn bạc với Chung Vân Hải, Diệp Thiên Bách và Chung Linh Hi rời đi trước, trở về trường học chờ Chung Vân Hải.

“Anh Thiên Bách, hôm nay em tan học lúc bảy giờ tối, anh có thể đón em được không?”

Trên đường đi, Chung Linh Hi chủ động nắm lấy cánh tay Diệp Thiên Bách, rất thân mật.

“Có thể. Buổi chiều, anh phải chuẩn bị một ít tài liệu, không phải hiệu trưởng Lưu Quốc Đông đã nói như vậy sao?”


Diệp Thiên Bách mỉm cười, có chút bất lực.

“Vậy anh chuẩn bị cẩn thận nhé, ngày mai em có thể đi học cùng anh rồi, hì hì!”

Chung Linh Hi cười toe toét, trông rất vui vẻ.

Hai người vừa nói vừa cười, chẳng mấy chốc đã đến trường học.

“Anh Thiên Bách, đưa em thứ đó đi.”

Trước xe, khuôn mặt Chung Linh Hi đỏ lên, có phần hơi nhăn nhó.

“Thứ đó? Là gì?”

Trong lúc nhất thời, Diệp Thiên Bách chưa kịp phản ứng.

“Thứ em bỏ trong túi của anh.” Chung Linh Hi đỏ mặt nói.

“Ừ, được rồi!"

Diệp Thiên Bách có chút xấu hổ nhưng vẫn lấy ra.


“Cảm ơn anh, vậy em đi trước đây!”

Chung Linh Hi cảm ơn rồi rời đi, trông rất vui vẻ.

Lúc này, Diệp Thiên Bách càng thêm chắc chắn Chung Linh Hi cố ý làm vậy. Nhu yếu phẩm hàng ngày của con gái là vật rất riêng tư nhưng cô nhất định phải bỏ nó vào túi của anh.

Đây là ý gì? Ý tứ rất rõ ràng.

Tại sao Chung Linh Hi lại có ấn tượng tốt về anh như vậy, trước đây anh đã làm gì với cô chưa?

Chẳng lẽ vì anh lớn lên cùng cô nên cô đặc biệt phụ thuộc vào anh sao?

Có vẻ không đúng, mọi chuyện rõ ràng đang phát triển theo hướng tình yêu.

Tuy nhiên, anh có thực sự thích Chung Linh Hi không?

Anh không chắc mình có thích cô không, nhưng chắc chắn rằng anh không ghét cô.

Ai sẽ dành cả ngày với một cô gái mà mình ghét? Có lẽ đây là tình yêu, mặc dù trong lòng anh cũng không rõ lắm.

“Ù ù..”

Đột nhiên, điện thoại rung lên, Diệp Thiên Bách cầm lên, thấy Hạ Tiểu My đang gọi đến.

“Alo, Tiểu My, có chuyện gì vậy?”

Diệp Thiên Bách trả lời điện thoại.

“Anh rể, bây giờ anh có rảnh không? Em mời anh ăn tối! Có một nhà hàng rất độc đáo gần trường đại học, được gọi là phòng bếp tư gia, nơi có thể tự nấu ăn”