Một lúc sau, ông ta ngây ra, cả người run lẩy bẩy, tay cầm cuốn sổ cũng không ngừng run lên… 

“Cậu… cậu là… thần y Lâm?”, ông ta run giọng hỏi. 

“Nếu tôi nói tôi có thể chữa khỏi cho con gái ông, ông có ký không?”. 

“Ký, tôi ký! Tôi ký!”. 

Khang Gia Hào ra sức hét lên, lập tức cầm bút, ký ba chữ thật to lên hợp đồng, sau đó bật khóc nức nở. 

Lâm Chính lặng lẽ nhìn Khang Gia Hào, không an ủi, cũng không lên tiếng. 

Kỷ Văn âm thầm thở phào. 

Có sự gia nhập của Khang Gia Hào, có lẽ đoàn đội luật sư của Lâm Chính sẽ không có đối thủ ở tỉnh Giang Nam… 

Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Khang Gia Hào mới nhỏ lại. 

“Xin lỗi…”. 

“Đàn ông khóc không phải cái tội”. 

“Có việc gì cần tôi làm sao?”. 

“Biết Tiêu Nghị không?”, Lâm Chính hỏi. 

Hai người đều giật mình, kinh ngạc nhìn anh. 

“Không tiếc bất cứ giá nào”. 

Lâm Chính để lại mấy chữ, sau đó quay người rời khỏi nhà. 

Kỷ Văn và Khang Gia Hào đều chấn động trong lòng, nhưng vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn lên. 

Bọn họ biết đây sẽ là một trận chiến ác liệt, cũng là một thử thách mà Lâm Chính dành cho bọn họ. 

Sau khi rời khỏi, Lâm Chính lái xe về Tập đoàn Dương Hoa. 

Lúc này, điện thoại anh lại vang lên. 

Lâm Chính nhíu mày, liếc nhìn điện thoại rồi bắt máy. 

“Tiểu Chính”, đầu kia điện thoại là giọng của Tô Quảng. 

“Bố, sao rồi ạ?”. 

“À… con có rảnh không? Có thể đến bệnh viện chăm sóc Tiểu Nhu giúp bố được không? Bố phải ra ngoài một lúc”, Tô Quảng do dự rồi nói. 

Lâm Chính nghĩ ngợi rồi gật đầu đáp: “Được ạ”. 

Nói xong thì chuyển hướng, đi đến bệnh viện Nhân Dân. 

Lâm Chính đi theo địa chỉ mà Tô Quảng cho, thuận lợi tìm được phòng bệnh của Tô Nhu. 

Nhưng vừa đến gần phòng bệnh lại thấy có rất nhiều người vây trước cửa, tiếng chửi mắng phẫn nộ vang lên. 

“Đều tại cô! Đều do con khốn cô hại!”. 

“Lần này nhà họ Tô chúng ta bị cô hại đến mức tan nhà nát cửa rồi! Cô hài lòng chưa?”. 

“Cô sẽ không có kết cục tốt đâu! Sớm muộn gì các người cũng gặp báo ứng!”. 

“Cô đợi đấy đi, ông trời sẽ gọi các người!”. 

Tiếng chửi mắng chói tai vang lên. 

Lâm Chính nhíu mày, bấy giờ mới thấy những người tụ tập nơi cửa là Tô Cương, Tô Mỹ Tâm, Tô Trân… 

Bọn họ đều đang kích động, bị mấy bác sĩ y tá chặn lại, xem ra bọn họ muốn xông vào trong. 

“Các người làm gì vậy?”. 

Lâm Chính bước tới, giận dữ quát lên. 

“Ô hô? Chân chó tới rồi à?”. 

“Sao hả? Ôm đùi mấy ông lớn có sướng không?”. 

“Tiếc là người ở khắp Giang Thành này đều đã biết cậu bị Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa đó hớt tay trên rồi!”. 

“Chậc chậc chậc, một người đàn ông sống thành thế này cũng thật là nực cười”. 

Đám Tô Mỹ Tâm, Tô Trân nói một cách quái gở. 

“Đây là bệnh viện, các người còn ồn ào ở đây nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”, bác sĩ ngăn chặn đám người Tô Mỹ Tâm nghiêm túc quát lên. 

“Hừ, lần này tha cho cậu! Lâm Chính, cậu đợi đấy, chuyện này chúng ta chưa xong đâu! Sau này nhà họ Tô chúng tôi chắc chắn sẽ sống chết với gia đình mấy người tới cùng!”. 

Tô Cương nghiến răng nghiến lợi nói, ngay sau đó quay người dẫn theo mấy người còn lại rời đi. 

Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy vô cùng kỳ lạ. 

Lúc đi vào, anh mới nhìn thấy Trương Tinh Vũ đang ôm Tô Nhu run lẩy bẩy ngồi trên giường bệnh. 

Tô Quảng thì không thấy đâu. 

“Sao cậu lại đến đây?”, Trương Tinh Vũ sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Cậu đi mau đi, đừng tiếp xúc với Tiểu Nhu nhà chúng tôi nữa. Tiểu Nhu nhà chúng tôi phải gả cho Chủ tịch Lâm, lỡ như hai đứa có tin đồn gì, làm tổn hại danh tiếng Tiểu Nhu nhà chúng tôi thì hỏng bét!”. 

“Là bố gọi con qua đây”, Lâm Chính nhìn Tô Nhu, nghiêm túc nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người nhà họ Tô lại chạy đến đây?”. 

Tô Nhu ngẩng đầu lên, gương mặt tiều tụy, vành mắt đỏ hoe, do dự một lúc rồi nói: “Bà nội… sắp không ổn rồi…”. 

“Cái gì?”, Lâm Chính sửng sốt. 

“Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch đã đưa tới rồi, bác sĩ nói bà không còn sống được bao lâu nữa. Người nhà họ Tô cho rằng bà nội bị em làm tức giận mà ra nông nỗi đó, nên đến tìm em tính sổ!”, Tô Nhu khàn giọng nói. 

Lâm Chính nghe vậy, lặng lẽ gật đầu. 

Lúc này, Tô Quảng từ ngoài cửa bước vào. 

Sắc mặt ông ta trắng bệch, cả người tràn ngập nỗi buồn. 

Nghĩ lại cũng phải, dù gì đó cũng là mẹ ông ta, dù có mâu thuẫn thế nào, bây giờ cũng không quan trọng nữa. 

“Bà nội thế nào rồi ạ?”, Tô Nhu hỏi. 

Tô Quảng liếc nhìn Tô Nhu, hạ giọng nói: “Bà nội muốn gặp con”. 

“Gặp con?”, Tô Nhu trợn tròn mắt…