“Chỉ tham cái lợi trước mắt mà xem nhẹ lợi ích lâu dài”. 

“Nhà họ Tô không còn đường nào để đi nữa, chỉ là tôi không ngờ tầm nhìn của nhà họ Tô lại nông cạn như vậy”, Lâm Chính lắc đầu. 

Mã Hải không nói gì. 

Lúc này, thư ký gõ cửa bước vào. 

“Chủ tịch Lâm, Chủ tịch của Tập đoàn Thịnh Hoa cô Tô Nhu, muốn gặp anh bàn về phương hướng phát triển hợp tác của công ty trong tương lai, không biết anh có thời gian không?”. 

“Lúc nào?”. 

“Hai giờ chiều nay, địa điểm là ở phòng họp tầng ba của Công ty Thịnh Hoa, người tham gia cuộc họp sẽ do cô Tô Nhu chỉ định”. 

“Trả lời lại giúp tôi, tôi sẽ đến đúng giờ”. 

“Vâng, thưa Chủ tịch Lâm!”. 

Thư ký rời khỏi. 

“Nhà họ Tô bắt đầu rồi!”, Mã Hải nói. 

“Ông chuẩn bị đi, lần này tôi muốn nhà họ Tô mãi mãi không ngóc đầu lên được!”, Lâm Chính đứng dậy. 

Mã Hải nghiêm túc gật đầu, sau đó rời đi bắt tay chuẩn bị. 

Lâm Chính ăn đơn giản chút gì đó rồi chuẩn bị một lát, ngồi xe đi đến công ty của Tập đoàn Thịnh Hoa. 

Bây giờ Tô Nhu có thể nói là người vô cùng bận rộn, Tập đoàn Duyệt Nhan do cô sáng lập cũng đã bước đầu thành hình, bên cạnh đó còn tiếp quản tập đoàn của nhà họ Tô, ngày nào cũng bận rộn tối mặt tối mày, vì thế còn mua một chiếc xe mấy chục nghìn tệ để đi làm. 

Nhưng cô biết, mọi thứ đều là nhờ quý nhân giúp đỡ. 

Quý nhân đó lại chính là Chủ tịch Lâm bí ẩn của Tập đoàn Dương Hoa. 

Trong văn phòng, Tô Nhu ngồi một mình, nhắm mắt suy nghĩ. 

Cô chỉ gặp Chủ tịch Lâm một lần ở tòa án. Mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng dù chỉ lộ ra nửa khuôn mặt cũng có thể biết được đó là một người rất đẹp trai. 

Có tiền, có tài, lại còn nhiệt tình giúp đỡ, dù là người phụ nữ nào cũng sẽ nảy sinh cảm giác khác lạ. 

Tô Nhu cũng là một người phụ nữ bình thường, nếu nói trong lòng không có cảm giác gì thì là nói dối. Nhưng cô rất xem trọng hôn nhân, dù cô và Lâm Chính không có nhiều tình cảm, cô cũng sẽ không dễ dàng nói ly hôn, suy cho cùng cô là người rất giữ vững lập trường. 

Bây giờ, tình thế không cho phép cô làm như vậy nữa. 

Vành mắt Tô Nhu hơi đỏ lên, cô không muốn làm như vậy, nhưng hiện thực lại dồn cô đến đường cùng. 

“Chủ tịch!”, thư ký đi tới, nhìn thấy Tô Nhu như vậy thì không đành lòng cho lắm. 

“Sao vậy?”. 

“Cô không sao chứ?”. 

“Tôi… tôi không sao…”. 

“Chồng cô sẽ hiểu cho cô thôi”. 

“Chúng ta nói chuyện công việc đi”, Tô Nhu nặn ra nụ cười. 

Thư ký đặt tài liệu xuống, lên tiếng: “Ông Tô Quảng và ông Tô Bắc đã đến rồi, xe của Chủ tịch Lâm cũng vừa mới đến trước cửa công ty, cuộc họp có thể bắt đầu rồi”. 

“Được”. 

Tô Nhu hít sâu một hơi, đứng dậy đi ra ngoài. 

Trong phòng họp có giám đốc các bộ phận của Tập đoàn Thịnh Hoa. Ngoài bọn họ ra, Tô Bắc, Tô Quảng và Tô Trân đều đã đến. 

Điều này khiến Tô Nhu hơi bất ngờ. 

Bởi vì từ khi bà cụ Tô giao Tập đoàn Thịnh Hoa vào tay cô, chín mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn đều nằm trong tay cô, nhà họ Tô chỉ có mười phần trăm cổ phần, vả lại những thứ bên phía Tô Bắc quản lý cũng ít đến đáng thương. Nhất là Tô Trân, hầu như giống với Tô Quảng trước kia, chỉ treo tên ở công ty, đợi cuối năm lấy một chút hoa hồng ít ỏi, sao hôm nay bà ta cũng đến đây? Hơn nữa còn xuất hiện ở cuộc họp? 

Tô Nhu cảm giác được có điều bất ổn. 

“Cô, sao cô lại đến đây?”. 

“Ha ha, cô cũng chuẩn bị lập công ty rồi, đến đây học hỏi kinh nghiệm, không được sao?”, Tô Trân mỉm cười nói. 

Tô Nhu nhíu mày, cũng không lên tiếng. 

Lúc này, cửa được mở ra. 

Chủ tịch Lâm mặc áo quần màu đen, đội mũ lễ phục đi vào cùng với Mã Hải. 

Tô Nhu sửng sốt, vội tiến tới đón. 

Những người khác của nhà họ Tô và lãnh đạo của tập đoàn đồng loạt đứng dậy, tiến tới. 

“Chủ tịch Lâm đến rồi sao?”. 

“Chủ tịch Lâm vất vả rồi!”. 

“Nào nào nào, Chủ tịch Lâm, cậu ngồi bên này đi!”. 

Mọi người nhiệt tình chào hỏi, nhất là Tô Bắc, Tô Trân, chỉ muốn dán lên người Chủ tịch Lâm. 

Đây là nhân vật làm mưa làm gió ở Giang Thành! 

Tô Nhu cũng tiến lên, nhưng bị đám đông chặn ở bên ngoài, quả thật rất bất lực. 

“Được rồi các vị, xin mời về lại vị trí của mình đi. Thời gian của tôi có hạn, chúng ta vẫn nên bắt đầu cuộc họp nhanh đi thôi!”. 

Chủ tịch Lâm ngồi vào vị trí, nở nụ cười mỉm, nói. 

Anh không cởi mũ ra, vẫn chỉ để lộ nửa khuôn mặt như trước. 

Tuy rất ngầu, nhưng tất cả mọi người đều vô cùng mong chờ anh có thể cởi mũ xuống, xem xem Chủ tịch Lâm bí ẩn trong truyền thuyết này có dáng vẻ thế nào. 

Đúng lúc đó, cốc cốc cốc… 

Tiếng gõ cửa lại vang lên. 

“Mời vào!”, Tô Nhu lên tiếng. 

Một bóng người lưng còng được Tô Cối dìu đi vào. 

Tô Nhu thấy vậy, kinh ngạc biến sắc. 

“Bà… nội?”.