Nhiều người nhìn chằm chằm Lâm Chính, trên mặt nở nụ cười, chờ xem lát nữa anh sẽ dùng cái cớ gì để thoái thác. 

Giây sau, Lâm Chính đột nhiên nói. 

“Vay? Tôi không thể trả hết sao?”. 

Tất cả mọi người im lặng như tờ. 

Tiểu Tử sửng sốt, mắt mở to, miệng hé ra, bộ dạng vô cùng đáng yêu. 

“Có… có thể, đương nhiên… có thể…”, Tiểu Tử cũng trở nên lắp bắp. 

“Vậy được, lúc nào thì có thể đóng tiền?”. 

“Bây giờ… là được…”. 

“Chuẩn bị cho tôi đi, tôi đang vội”. 

“A… Ồ… Được, được thưa anh, xin anh đợi một lúc”, Tiểu Tử run giọng đáp, sau đó chạy ra ngoài. 

Chốc lát sau, cô ấy đã mang máy POS đến, Lâm Chính lấy thẻ ra quẹt. 

“Ting! Thanh toán thành công!”. 

Tiếng máy vang lên, sau đó máy POS in ra một tờ hóa đơn, trên hóa đơn toàn là số 0 đến lóa cả mắt. 

Cả phòng kinh doanh đều sửng sốt. 

Tiểu Tử cũng sững người. 

Nói thật, cô ấy cũng không tin người này có thể mua được căn hộ đắt nhất ở chính giữa, cô ta chỉ phục vụ Lâm Chính theo phẩm chất đạo đức nghề nghiệp mà thôi. Nào ngờ… người này… mới thật sự là một người giàu có ẩn mình. 

Tiểu Tử run rẩy cả người. 

Mức hoa hồng của đơn hàng này cho cô ấy phải là con số trên trời, có lẽ cô ấy không cần lo chuyện học phí nữa. 

Người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc. 

Nhất là người đàn ông vuốt ngược tóc và Vương Mộc Yến. 

“Đây… Đây là giả phải không? Chắc chắn anh ta đang lừa đảo, anh ta… anh ta là một kẻ vô dụng sao lại có năm trăm triệu tệ? Đây chắc chắn là giả!”, Vương Mộc Yến run rẩy chỉ vào Lâm Chính, nói. 

Người đàn ông vuốt ngược tóc cũng có vẻ không dám tin. 

Lúc này, một người đàn ông trung niên đeo kính, dáng người hơi béo từ bên ngoài chạy vào, đồng thời đưa cho Lâm Chính một tấm danh thiếp, mỉm cười nói: “Xin chào anh, tôi là quản lý của Phòng Kinh doanh Bất động sản này. Đây là danh thiếp của tôi, từ hôm nay trở đi, anh sẽ là khách quý cao cấp nhất của Hào Tình Thế Kỷ chúng tôi, có chuyện gì anh cứ gọi điện thoại cho tôi”. 

“Không cần đâu”, Lâm Chính phất tay, từ chối thẳng: “Tôi có ấn tượng rất xấu về Phòng Kinh doanh Bất động sản của các người. Tôi vốn định mua vài căn, tiếc là tố chất của nhân viên làm việc ở đây không được cao cho lắm. Nếu không vì cô gái này khá nhiệt tình, có lẽ tôi đã không mua căn này”. 

“Có chuyện này sao?”, quản lý nhíu mày, hỏi người bên cạnh tình hình tổng thể, sắc mặt lập tức thay đổi, quát lên với chị Văn: “Cô, mau thu dọn đồ đạc cút khỏi đây!”. 

“Quản lý, tôi…”. 

“Phẩm chất đạo đức nghề nghiệp của ngành này là gì? Đối xử bình đẳng với khách hàng. Cho dù là người có tiền hay người không có tiền xem nhà, đó đều là khách hàng của chúng ta! Thái độ của cô không thích hợp để làm nghề này, đi đi!”, quản lý lạnh lùng nói. 

Chị Văn nghe vậy, mặt mày xám xịt, trong lòng vô cùng hối hận. 

Vốn dĩ đơn hàng này… là của cô ta… 

“Không ngờ anh lại có tiền như vậy, chỉ tiếc anh cũng chỉ có tiền mà thôi! Tôi không quan tâm!”, người đàn ông vuốt ngược tóc cười khẽ một tiếng, nói với quản lý: “Anh qua đây, giới thiệu cho tôi hai căn hộ!”. 

“Được, thưa quý khách!”, quản lý vội vàng tươi cười chạy tới. 

“Chờ đã!”. 

Lâm Chính hô lên. 

“Thưa quý khách, anh còn chuyện gì sao?”, quản lý vội hỏi. 

“Tôi không cho phép các người bán nhà cho bọn họ! Tôi không thích hai kẻ nghèo hèn đó, nếu anh bán nhà cho bọn họ, tôi sẽ hủy giao dịch này”, Lâm Chính nói. 

Anh vừa nói xong, sắc mặt của Vương Mộc Yến và người đàn ông đi cùng đều thay đổi. 

“Anh nói gì? Anh mắng chúng tôi là kẻ nghèo hèn?”, Vương Mộc Yến nổi giận. 

“Tiền cũng đã đóng rồi, anh nói hủy là hủy được sao?”, người đàn ông vuốt ngược tóc nói. 

“Có lẽ các người có được chút tiền, nhưng tinh thần của các người quá nghèo nàn. Tôi còn chưa ký hợp đồng, cho nên bây giờ hợp đồng mua nhà này chưa có hiệu lực pháp luật”, Lâm Chính nói. 

Người đàn ông vuốt ngược tóc biến sắc. 

“Chuyện này… Thật ngại quá, thưa quý khách, bây giờ căn hộ của chúng tôi đã bán hết mất rồi”, quản lý cười nói. 

“Anh…”, người đàn ông tức giận nói không nên lời. 

Đùa gì chứ, đơn hàng năm trăm triệu với hai đơn ba chục triệu này so sánh được sao? Đừng nói là người đàn ông này mua hai căn, dù có mua hai mươi căn cũng không thể so sánh với Lâm Chính. 

Cái gọi là phẩm chất đạo đức nghề nghiệp cũng chỉ là nói suông, lợi nhuận trước mắt, quản lý hiểu rõ cái nào quan trọng hơn. 

Có câu nói của Lâm Chính, người đàn ông vuốt ngược tóc biết mình không thể mua được nhà nữa. 

“Đi thôi!”. 

“Anh cứ đi vậy à? Đồ vô dụng kia? Anh sợ anh ta làm gì?”, Vương Mộc Yến nổi giận đùng đùng, mắng chửi anh ta. 

“Con đàn bà đê tiện, cô im đi!”, người đàn ông buồn bực, tát vào mặt Vương Mộc Yến. 

Vương Mộc Yến ôm mặt, khó tin nhìn anh ta. 

Người đàn ông không nói gì, tức giận bỏ đi. 

“Anh đợi đấy cho tôi!”, Vương Mộc Yến hung hăng trừng Lâm Chính, cũng xoay người rời đi. 

Lâm Chính không thèm đếm xỉa, ký vào hợp đồng. 

Quản lý bán hàng như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. 

Tiểu Tử đứng ngây ra tại chỗ, rõ ràng vẫn còn nghĩ mình đang nằm mơ. 

Không ngờ ngày đầu tiên cô ấy đi làm đã hoàn thành một đơn hàng năm trăm triệu… 

Nhiều người cũng tỏ ra không tin nổi, bây giờ mới có người nhớ ra điều gì, vội vàng lấy điện thoại ra chụp Lâm Chính, định đăng bài khoe. Nhưng lúc này, Lâm Chính đã đi ra khỏi cửa, bọn họ chỉ có thể chụp được bóng lưng anh… 

Ngay khi Lâm Chính vừa ra khỏi Phòng Kinh doanh Bất động sản, một số điện thoại gọi tới. 

Là Mã Hải… 

“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính hỏi. Mã Hải ở đầu kia điện thoại do dự một lúc, sau đó mới cẩn trọng nói: “Cậu Lâm, bố mẹ vợ của cậu… xảy ra chuyện rồi…”.