Ngay sau đó hắn cảm thấy cổ tay mình lạnh ngắt. Hắn nhìn thì thấy bàn tay cầm súng của mình đã rơi xuống đất. Máu phun ra xối xả, cơn đau bắt đầu trỗi dậy. 

Còn Lâm Chính thì đã đang cầm con dao trước đó chính anh bẻ gãy đứng trước mặt hắn. 

“Á!”, anh Sói kêu gào, cả cơ thể giật lùi về sau, bụm lấy cổ tay mình. Lâm Chính vứt dao qua một bên, cầm một cây châm bước tới. 

“Đừng có bước tới đây. Đừng”, anh Sói sợ hãi hét lên. 

Thế nhưng vô ích. Lâm Chính đã đâm cây kim vào ngực hắn. 

Cơ thể anh Sói co giật dữ dội, máu từ miệng tứa ra giống như bị điện giật. Một lúc sau hắn ngã ra đất và tắt thở. 

“Chủ tịch Lâm…cậu giết người đấy à?”, Mã Hải run rẩy kêu lên. 

“Yên tâm, chưa chết đâu, tôi chỉ phá hủy vài bộ phận trên cơ thể hắn thôi, để hắn khi tỉnh lại không còn máu chó như thế này nữa”. 

“Vậy có nghĩa là gì ạ?” 

“Tức là sau này hắn có đi lại thì cẩn thận chút, nếu chẳng may bị ngã thì sẽ dễ gãy xương thôi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. 

Mã Hai nghe thấy thì da đầu tê dại. Ngã nhẹ là gãy xương sao? Cơ thể hắn là thủy tinh chắc? Vậy thì khác gì đồ hơi nặng cũng không được mang vác chứ? Như vậy có khác gì bị tàn phế đâu. Như thế này thì còn đau khổ hơn cả giết chết hắn nữa. 

“Chỗ này ông xử lý đi nhé, giờ tôi đi bệnh viện”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi quay người lên xe tới bệnh viện. 

Lúc này trước cửa bệnh viện được giăng băng rôn màu vàng. 

“Nhiệt liệt hoan nghênh thần y Lâm – hội trưởng Hiệp hội đông y tới khảo sát”. 

Trong bệnh viên không khí đang rầm rầm sôi nổi. Có rất nhiều nhà báo tới đây sau khi đánh hơi được thông tin. Tất cả đều tập trung trước cửa bệnh viện. 

Tô Nhu cũng đã sớm có mặt. Tô Quảng cũng ngồi xe lăn tới. Hoa Mãn Thần và tài xế A Dũng cũng đang chờ đợi, có điều anh ta đang cười lạnh. 

“Tô Nhu, phía bên ông Tần vừa gọi điện tới, nói rằng nghe nói có thần y Lâm tới nên ông không tới nữa, thật sự xin lỗi”, Hoa Mã Thần tỏ vẻ áy náy. 

“Không sao anh Hoa. Cảm ơn anh”, Tô Nhu mỉm cười. 

“Em khách sáo quá. Có điều Tô Nhu này, có một việc anh không biết có nên nói với em hay không”. 

“Việc gì ạ?”, Tô Nho cảm thấy tò mò. 

“Đó là…nếu như thần y Lâm không tới được thì phải làm sao?”, Hoa Mãn Thần giả vờ thận trọng. 

Câu nói của anh ta lập tức khiến Tô Nhu tái mặt. Phía ông Tần đã không tới rồi, nếu như thần y Lâm cũng không tới thì…xong đời rồi. 

“Em…em không biết!”, Tô Nhu căng thẳng, không biết phải làm sao. 

“Tô Nhu, bình tĩnh nào. Hiệp hội y học đã gọi điện rồi nên chắc chắn là người sẽ tới thôi”, Tô Quảng an ủi. 

Tô Nhu cảm thấy bất an. Nhưng lúc này, một vị bác sĩ vội vàng chạy vào. 

“Ai là Tô Nhu?” 

“Là tôi, sao thế?”, Tô Nhu thảng thốt. 

Vị bác sĩ này cuống cuồng: “Người bệnh xuất huyết nặng, giờ đang trong tình trạng nguy hiểm, mau đi cùng tôi kiểm tra nhóm máu”. 

“Cái gì?”, Tô Nhu thất kinh. 

“Tôi cũng đi”, Tô Quảng cuống cuồng. 

Hai người lập tức chạy vào trong. Hoa Mãn Thần mỉm cười, tỏ vẻ đắc ý. 

“Cậu chủ, xem ra Trương Tinh Vũ không cầm cự được lâu nữa rồi”. 

“Tôi chỉ muốn bà ta chết ngay. Trương Tinh Vũ không còn, Tô Nhu cũng sẽ bỏ cuộc, sự việc coi như xong”, Hoa Mãn Thần cười tít mắt. 

Lúc này, có tiếng kêu vang lên. 

“Xe của hiệp hội đã tới”. 

Dứt lời, cả hội trường sục sôi. Đám phóng viên đồng loạt lao ra. Thế nhưng những người bước xuống là những thành viên khác chứ không thấy bóng dáng của thần y Lâm. 

“Thần y Lâm đâu rồi?”, mọi người sốt ruột hỏi. 

Người của hiệp hội tỏ vẻ bất lực: “Xin lỗi, xe của thần y Lâm bị kẻ khác rượt đuổi trên đường, anh ấy bảo chúng tôi tới trước, có lẽ sẽ tới nhanh thôi”. 

Đám đông nghe thấy thì thất vọng vô cùng. Chỉ có tài xế A Dũng là vỗ tay. 

“Cậu chủ, thành công rồi”. 

“Ha ha, một thằng bác sĩ cỏn con thì sao có thể đối phó được với Sói chứ. Đi thôi, vào chỗ ngồi, nắng quá, chúng ta đừng ở đây lâu, kịch hay sắp bắt đầu rồi". 

“Dạ”, hai người mỉm cười, bước vào trong. 

Nhưng bọn họ vừa đi được vài bước thì tiếng xe từ phía sau lại vọng tới. Một người đội mũ bước xuống. 

“Thần y Lâm tới rồi”, tiếng hò reo vang lên. 

Cả hiện trường sục sôi. Hoa Mãn Thần nghe thấy đã phải khựng bước…