*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lăng Kiếm Phi với đôi mắt âm sầm hét lớn và lao về phía Tam Tôn Ma Quái. Hai bên chém giết. Tên ma quái tạo ra một vùng khí đen xì, bao trùm lấy Lăng Kiếm Phi.

Người ở bên ngoài không nhìn thấy rõ cảnh tượng chiến đấu bên trong nhưng có thể nghe thấy những tiếng bùng nổ và hự hự vang lên.Tần suất của âm thanh dày đặc.

“Ma Nữ đại nhân, xem ra Lăng Kiếm Phi không cầm cự được lâu nữa đâu. Đợi ông ta chết rồi thì Tử Huyền Thiên cũng sẽ hoảng loạn, khi đó ý chí chiến đấu của họ không còn, chúng ta muốn tiêu diệt họ sẽ dễ như lật bàn tay”, một ma nhân mỉm cười nói.

“Đối đầu với tôi chỉ có nước chết. Sau khi giết chết họ, nhanh chóng móc tim ra ngâm rượu, dâng lên cho Ma Quân đại nhân”, Mạn Sát Hồng khẽ mỉm cười.

“Vâng, Ma Nữ đại nhân”.

Bùm! Đúng lúc này, một luồng sức mạnh khủng khiếp bùng nổ trong không gian. Ngay sau đó khói mù tản ra, vài bóng hình loạng choạng lùi lại.

Mạn Sát Hồng thấy vậy thì co rụt đồng tử. Mấy bóng hình đó là Tam Tôn Ma Quái. Bọn họ không hề giết chết được Lăng Kiếm Phi mà ngược lại còn bị đánh lui.

“Sao có thể?”, Mạn Sát Hồng nhìn bằng vẻ không dám tin, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi.


Mặc dù Lăng Kiếm Phi bị thương đầy mình nhưng có thể nhìn thấy ông ta vẫn có thể chiến đấu tiếp: “Vài tên ma nhân mà đòi giết chết tôi sao?

Lăng Kiếm Phi để lộ vẻ chật vật. Ông ta đưa tay lên, trường kiếm từ ống tay áo của ông ta đâm xuyên ra. Người giống như kiếm, kiếm giống như thần, mang theo khí tức không thể ngăn cản.

“Á!”, Tam Tôn Ma Quái gào lên, lao về phía trước đập mạnh vào thanh trường kiếm. Ánh sáng toát ra từ thanh trường kiếm khiến người khác phải kinh sợ.

Phụt!

Phụt!

Cánh tay của Tam Tôn Ma Quái bị thanh bảo kiếm chém đứt, máu tươi phun ra. Lăng Kiếm Phi nhắm chuẩn thời cơ với ý đồ chém đứt đầu Tam Tôn Ma Quái.

Tam Tôn Ma Quái gầm lên, cơ thể phát ra ma lực khủng khiếp. Dù vậy thì thanh kiếm sắc nhọn vẫn chém lên ngực của chúng.

Tam Tôn Ma Quái đồng loạt lùi lại.


Cảnh tượng đó khiến đám đông ớn lạnh. Tam Tôn Ma Quái mà bị đánh cho thê thảm như vậy sao. Chủ nhân của Tử Huyền Thiên đúng là danh như lời đồn mà.

“Ma Nữ đại nhân…hình như có gì đó…không ổn lắm”, đám ma nhân thất sắc, lầm bầm.

“Thật không ngờ thực lực của người này lại đáng sợ như vậy. Xem ra tôi đã đánh giá thấp ông ta rồi. Nếu đã vậy thì đừng do dự nữa. Lập tức cho Tam Ma Quái dùng Phong Ma Đan đi”, Mạn Sát Hồng bặm môi.

“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng.

“Ma Nữ đại nhân. Điều này…không được đâu. Nếu để họ dùng Phong Ma Đan thì họ sẽ chết mất. Đột nhiên bị mất Tam Tôn Ma Quái, chúng ta về biết giải thích thế nào?”, kẻ bên cạnh vội lên tiếng.

Ma quái dù mạnh nhưng số lượng không nhiều, để tổn thất Tam Tôn Ma Quái thì đúng là không phải chuyện nhỏ.

“Kẻ địch khó nhằn như vậy, tôi cũng hết cách rồi. Nếu như không dùng Phong Ma Đan, các người sẽ đều chết hết ở đây đấy. Tới khi đó thì chẳng cần phải giải thích gì nữa đâu. Các người vẫn chưa nhận thức ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề đấy”, Mạn Sát Hồng hét lên. Đám đông không dám phản bác. Chỉ lẳng lặng nhìn theo.

“Giết!”, chỉ nghe thấy Mạn Sát Hồng hét lên với Tam Tôn Ma Quái.

Tam Tôn Ma Quái vô thức làm theo Ma Nữ, giống như không thể chống lại mệnh lệnh của người này.

Lăng Kiếm Phi ý thức được sự bất ổn nên lập tức rút kiếm lao lên.