Lúc này đã là đêm khuya, mặc dù đã vào mùa hè nhưng ban đêm vẫn lạnh lẽo như cũ.

Quý Thanh Trác không nghĩ tới nhiều, cô chỉ lao thẳng vào trong viện, tiếng báo động của hệ thống còn vang lên, ý bảo cô nguy hiểm đang đến gần.

Liền tính cô chạy trối chết cũng không quên đồng bọn một đường đi cùng cô tới đây, Quý Thanh Trác vỗ vỗ cổ Mao Mao, nhỏ giọng nói: "Mao Mao, chúng ta đi. ”

Hệ thống gấp đến độ liền báo nguy đều đã quên: “Ký chủ, ngươi là muốn chạy trốn lấy mệnh, ngươi mang lừa làm cái gì?”

"Nếu như người kia tìm không thấy ta, khẳng định sẽ xuống tay với Mao Mao." Quý Thanh Trác dắt Mao Mao liền chạy, tốc độ không tính là nhanh, chủ yếu cô cũng không nhanh nổi.

Quý Thanh Trác từ cửa sau chạy ra ngoài, chạy vào trong rừng cây, cô chạy về phía trước mấy chục trượng, hệ thống nhắc nhở cô cấp bậc nguy hiểm từ cấp độ này hạ xuống cấp độ một, hẳn là người tới gϊếŧ cô đi đã vào chỗ ở của cô.

Người nọ tựa hồ ở nơi đó ngừng trong chốc lát, lại tựa hồ là đang tìm kiếm cái gì đó, Quý Thanh Trác đoán hắn là đang tìm Mao Mao.

May mắn, Mao Mao đã bị cô mang ra ngoài, Quý Thanh Trác mang theo nó tiếp tục chạy nhưng lại không biết nên đi đâu.

Phi Luân mất đi năng lượng, không thể sử dụng, Bạch Thủy Đảo hiện tại đối với cô mà nói chính là một hòn đảo cô độc, cô lại không biết bơi, pháp lực trên người cũng không đủ để làm cô thi triển Ngự Không Thuật bay qua hồ Bạch Thủy rộng lớn.

Cô tựa hồ chỉ có thể đi tìm một chỗ trốn đi.

Quý Thanh Trác chạy không được bao lâu liền thở hồng hộc, thể lực của cô quả thực là không được tốt lắm.

Mao Mao cũng già rồi, bước chân càng ngày càng chậm.

Mà cảnh báo đã hạ xuống cảnh báo cấp ba lại bắt đầu thăng cấp, hẳn là người tới không tìm được Mao Mao ở chỗ ở của cô vì thế một lần nữa ở Bạch Thủy đảo tìm kiếm tung tích của cô.

"Ký chủ, đi tìm Tɦẩʍ ɖυng Ngọc." Hệ thống nhắc nhở cô.

Quý Thanh Trác không nghe hệ thống nói, cô thậm chí chỉ biết vị trí đại khái của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mà không biết hắn cụ thể ở nơi nào, này muốn cô đi tìm hắn như thế nào?

Hơn nữa, bất luận đêm nay có việc gì, cho dù Tɦẩʍ ɖυng Ngọc có ở trong Bạch Thủy Đảo hay không, liền tính cô tùy tiện đi tìm hắn, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thật sự có thể bảo hộ cô sao?

Người tới tốc độ cực nhanh, không có khả năng là đệ tử mới của đại hội Thăng Tiên lần này vừa mới bái nhập Huyền Vân tông, hẳn phải là những nhân vật như trưởng lão...

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hiện tại bất quá chỉ là tu vi Kim Đan, cô đi qua tìm hắn chẳng phải là đem hắn liên lụy sao?

Quý Thanh Trác ở trong rừng cây trốn đông trốn tây, bởi vì người tới không biết vị trí của cô cho nên hệ thống báo cảnh nguy lúc xa lúc gần, cô cự tuyệt đề nghị của hệ thống.

"Hệ thống, hắn tuy rằng là đại vai ác tương lai, nhưng hắn hiện tại là tu vi Kim Đan, ngươi là muốn hắn tới cứu ta vẫn là muốn hắn đến cùng ta hợp táng với nhau?" Quý Thanh Trác hỏi.

Hệ thống lại bắt đầu thử giao tiếp với Quý Thanh Trác: "Là cái dang này ký chủ, bởi vì ta hấp thu năng lượng cũng đủ nhiều rồi, cho nên ta bây giờ có thể vì ngươi lập kế hoạch về lộ tuyến chạy trốn. ”

Quý Thanh Trác vội vàng chạy trốn, nội tâm cô cảm khái cái hệ thống này rốt cục cũng đáng tin cậy một hồi, cô chạy theo phương hướng lộ đường mà hệ thống đã lên kế hoạch, một bên thở hổn hển mà cảm tạ nó: "Hệ thống, cám ơn ngươi, cuối cùng ngươi cũng có chút hữu dụng. ”

"Được rồi, ký chủ, không cần khen ta." Hệ thống chỉ huy Quý Thanh Trác chạy trốn, "Lại rẽ về phía đông, chuyển một cái đường cong..."

Quý Thanh Trác ngoan ngoãn xoay đường cong, nhưng cô không biết hành tung của cô đã bị bại lộ, chạy trốn trong rừng tóm lại sẽ lưu lại một ít dấu vết.

Đột nhiên, tiếng báo động của hệ thống từ cấp ba thăng cấp lên cấp một, cấp bậc nguy hiểm tăng lên với tốc độ cực nhanh, thuyết minh đối phương thẳng tắp hướng về phía cô mà đến.

Quý Thanh Trác nóng nảy, dưới chân cô đột nhiên dâng lên một đạo khí lưu, thậm chí đem Mao Mao nâng lên, đêm trăng gió lớn, ngự không thuật cô vừa mới nắm giữ vừa vặn phát huy tác dụng.

Pháp lực của cô có hạn, nhất định phải dùng vào thời điểm mấu chốt, hiện tại cô chỉ cần ngự không mà đi theo hướng mà hệ thống cho cô quy hoạch lộ tuyến chạy trốn là được.

Trong rừng rậm tình huống phức tạp, có những cành cây mọc lan tràn ngang dọc ngăn ở phía trước, Bạch Thủy Đảo là nơi ở của Ngu Tố Không, người tới cũng không dám gióng trống khua chiêng.

Khí lưu dưới chân Quý Thanh Trác nhẹ nhàng tinh chuẩn, lần lượt lại chính xác tránh đi được những chướng ngại vật trước mắt, này càng giống như là trực giác mà không phải trải qua tính toán nghiêm mật.

Tốc độ của cô thực mau, thậm chí so với thời điểm thi trắc nghiệm trong lớp pháp thuật càng nhanh hơn, quả nhiên là bị buộc cho nóng nảy.

Hơn nữa, hệ thống một mực quan sát đến Quý Thanh Trác chú ý tới một điểm, đó chính là lần trước lúc Quý Thanh Trác thi triển Ngự Không Thuật còn phải viết viết vẽ vẽ trên giấy tính toán, lúc này đây, cô thậm chí không cần mượn giấy bút tính toán liền trực tiếp đưa ra phương án tốt nhất để ngự không mà đi.

Quý Thanh Trác cảm thụ được tiếng gió đang nghênh diện trước mặt mình, tiếng gào thét lúc cao lúc thấp của chúng nó giúp cô nhanh chóng phán đoán chướng ngại vật phía trước, mỗi một lần cô đều gần như suýt gạt cành cây nguy hiểm mà bay qua.

Cô nghe được tiếng tim đập dồn dập của chính mình, còn có tiếng hít thở càng lúc càng suy yếu, cô cơ hồ là căng thẳng một hơi khi phi hành, nguyên bản pháp lực vốn không còn lại bao nhiêu đang không ngừng xói mòn, mồ hôi từ trên trán cô nhỏ giọt xuống.

Cấp bậc nguy hiểm vẫn bảo trì ở cái cấp bậc đó, điều này chứng tỏ đối phương đuổi sát không buông, mà cô thi triển Ngự Không Thuật cũng không có biện pháp ném rớt đối phương.

Phải biết rằng, trong tình huống thực lực hai bên chênh lệch nhiều đến như thế, Quý Thanh Trác có thể ở trong hoàn cảnh phức tạp dùng đến Ngự Không Thuật vừa mới tập được không lâu khó khăn lắm mới thoát khỏi sự truy sát của đối phương đã là một kỳ tích rồi.

Mặc dù đối phương là nhân vật có cấp bậc trưởng lão nhưng hắn ở Bạch Thủy Đảo cũng chỉ có thể thu liễm tay chân, âm thầm ở trong tối giải quyết Quý Thanh Trác.

"Sắp tới rồi sao?" Quý Thanh Trác có chút chịu đựng không nổi, dưới chân cô chỉ còn lại một tầng khí lưu mỏng manh.

" Đến chỗ kiến trúc phía trước là được!" Hệ thống lúc này cũng thập phần tích cực mà chỉ dẫn phương hướng cho Quý Thanh Trác.

" Ngươi thật sự là một cái hệ thống đáng tin cậy." Quý Thanh Trác chân thành cảm tạ nó, "Cám ơn ngươi đã lên kế hoạch lộ tuyến cho ta lại cứu ta một mạng. ”

Cô bay tới tòa kiến trúc phía trước, chú ý tới đây là một phòng ốc trên đảo Bạch Thủy, mà cái gọi là lộ tuyến chạy trốn chẳng lẽ là ở phụ cận?

"Ký chủ, nhìn thấy cánh cửa kia sao, lớn mật đẩy nó ra, bên trong có một cái ám đạo có thể rời khỏi Bạch Thủy Đảo." Hệ thống một bộ dáng nói dối.

Quý Thanh Trác thật sự là quá dễ lừa gạt.

"Được." Quý Thanh Trác vội vàng xông lên, cô nghe được tiếng báo động còn quanh quẩn ở trong đầu.

Cô tín nhiệm hệ thống, vì thế hít sâu một hơi rồi trực tiếp đẩy cửa viện ra, hơn nữa cúi đầu chuẩn bị xông vào tiếp tục chạy trốn.

Kết quả, trong đêm trăng yên tĩnh, chỉ nghe thấy một tiếng “kẽo kẹt” ngắn ngủi thì cửa dễ dàng bị Quý Thanh Trác mở ra.

Mà kết cấu phía sau cổng viện nơi này rất độc đáo, là nước từ trong hồ Bạch Thủy dẫn tới đây hình thành một hồ nước nho nhỏ, có một hành lang bằng tre tựa như cầu nối thẳng với kiến trúc trong viện.

Trong viện nhà trúc, có cổng vòm hình lưỡi liềm, phía sau cửa vẫn có nước thấm ướt mặt đất bằng tre, ở trong viện hiện ra ánh sáng trơn nhẵn như gương.

Quý Thanh Trác không thể tưởng được, cái hệ thống này cư nhiên lừa cô.

Đúng, trong viện có người.

Cô nhìn Tɦẩʍ ɖυng Ngọc trước mặt mình mà ngây dại.

Cô giống như đã thấy một cái gì đó khó lường.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đứng bên cạnh mặt nước, phía sau hắn mặt nước như gương, gió đêm thổi gợn lên những cơn sóng nhỏ lăn tăn đem ánh trăng chiếu xuống.

Nửa người trên của hắn không không mặc gì cả, nguyên bản tầng tầng quần áo vốn được sửa sang lại nghiêm chỉnh đều bị cởi bỏ, lộ ra dáng người hoàn mỹ của hắn, màu da hắn là màu trắng khỏe mạnh, dưới ánh trăng lại mang chút cảm giác thần thánh.

Đường cong trôi chảy gầy gò phác họa ra khối rắn chắc, bên hông hẹp, có hai đường cong tam giác dụ hoặc đến cực điểm hoàn toàn chìm vào dưới vải vóc.

Quần áo Tɦẩʍ ɖυng Ngọc vừa mới cởi đều tùy ý vắt trên giàn bên bờ sông, có gió thổi phồng ống tay áo đem từng trận thấu cốt hồn hương thần bí thổi đến trước mặt Quý Thanh Trác.

Quý Thanh Trác sửng sốt thật lâu, tầm mắt của cô tựa hồ chỉ có thể tập trung trên người Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, mà cô đồng thời cũng chú ý tới cái bóng phản chiếu của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc trên mặt nước phía sau hắn.

Mặt nước phản xạ ánh trăng có hiệu quả tựa như gương, mà cái mặt gương trong suốt này cũng đem phía sau lưng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc không hướng về cô lộ ra không sót cái gì.

Nếu như nói Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đối mặt vớicô là sáng hấp dẫn dụ hoặc, là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ thì phía lưng hắn được phản chiếu trên mặt nước lại đáng sợ đến thê thảm.

Ước chừng có một vết thương quỷ dị như máu bắt đầu từ gáy hắn thẳng tắp chui vào chỗ bị quần áo che giấu của hắn, tựa hồ là có người cầm một thanh đao nhọn bắt đầu từ đỉnh đầu hắn, chậm rãi cắt xuống, tồn tâm tư muốn đem một trương làn da mỹ nhân này của hắn lột xuống. Lại hoặc là... Lớp túi da này là hắn sau đó bao trùm mà mặc lên.

Quý Thanh Trác không dám nhìn hắn trong nước quá lâu, chỉ nhanh chóng dời tầm mắt của mình đi, rồi sau đó lại lấy một tay che mắt mình, một tay kia che đôi mắt Mao Mao.

Cấp bậc cảnh báo dừng lại ở nguyên bản cấp bậc đó, người muốn đuổi gϊếŧ cô thấy cô đến chỗ Tɦẩʍ ɖυng Ngọc liền ở phía xa xa quan sát, không có trực tiếp động thủ.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc sau khi nhìn thấy Quý Thanh Trác đẩy cửa ra cũng sửng sốt một chút, cũng may hắn vẫn chưa phát hiện chính mình phản chiếu ngược lên mặt nước phía sau mình đã bán đứng bộ dáng chân thật của hắn.

Sau đó, hắn thong thả ung dung từ bên bờ sông đi lên, đem áo choàng khoác lên nhưng vẫn chưa ăn mặc chỉnh tề, cổ áo nghiêng nghiêng lộ ra đường cong cơ bắp xinh đẹp trước ngực.

"Như thế nào?" Bước chân của hắn thong thả, hướng Quý Thanh Trác tới gần.

Quý Thanh Trác vừa che hai mắt mình lại liền nghĩ đến chính mình nhìn thấy hắn trong nước, cô không tự chủ được mang theo Mao Mao lui về phía sau hai bước, rời khỏi phạm vi sân của hắn.

"Ta... Ta không phải cố ý nhìn..." Quý Thanh Trác siết chặt sợi dây thừng của Mao Mao.

Hệ thống sát ý cảnh báo hư vô mờ mịt, cô cũng không thể tùy tiện nói ra có người muốn gϊếŧ cô chứ, có chứng cớ gì sao?

Cô mà nói ra, có lẽ mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng cô đang nói mê sảng.

Quý Thanh Trác lắp bắp thật lâu, chỉ là tay che mắt không ngừng run rẩy, thanh tuyến cũng kinh sợ.

Pháp lực của cô đều đã dùng hết, chạy đến nơi này cũng không còn khí lực, thời điểm nói chuyện cũng thở hồng hộc.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc giơ tay lên đem cổ tay cô đang che mắt nắm lấy, bàn tay hắn ôn hậu, đầu ngón tay Quý Thanh Trác cũng ngừng run rẩy lại.

"Trác Trác, bộ dáng này của ngươi như là đang chạy trốn." Hắn hơi thấp mắt, nhẹ giọng nói với Quý Thanh Trác.

"Ta... Ừm..." Quý Thanh Trác đột nhiên gật đầu thừa nhận, nếu đã bị hệ thống hố đến nơi này thì cô cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật.

“ Có người muốn gϊếŧ ngươi, ngươi chạy thoát?” Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hỏi, hắn ngước mắt lên, đột nhiên nhìn về phía rừng cây, ở kia trong chỗ cây cối thấp thoáng tựa hồ có bóng người xước xước.

"Ừm." Quý Thanh Trác nhỏ giọng nói.

“ Chạy trốn, ngươi còn mang theo lừa?” Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đem ánh mắt từ phương hướng rừng cây trở về, hắn nhìn thoáng qua Mao Mao.

Con lừa này thoạt nhìn thực ngu xuẩn, cũng thực già, lông xám xịt cũng xấu xí không chịu nổi, nhưng cố tình đêm đó Quý Thanh Trác chính là ôm nó, suốt đêm đi tìm dược.

"Ừm." Quý Thanh Trác lại đáp.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lui về phía sau hai bước, lực chú ý của hắn đặt vài phần ở trong rừng cây, lại bắt đầu chọc Quý Thanh Trác.

"Tiểu viện này của ta, chỉ sợ ngươi cùng con lừa, chỉ có thể trốn vào một người." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc chậm rãi nói với Quý Thanh Trác.

Hắn cúi đầu đem ống tay áo rộng thùng thình kéo lên một chút, lộ ra cánh tay gầy nhưng rắn chắc.

Quý Thanh Trác nghĩ nghĩ một chút, đẩy Mao Mao về phía trước, phảng phất như thời điểm đi nhà trẻ, đem hài tử nhà mình phó thác cho giáo viên mầm non.

"Ngoan, đi đi." Quý Thanh Trác ở trên mông Mao Mao dùng sức đẩy, con lừa này ngoan cố, sống chết không chịu nhúc nhích.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nghiêng đầu nhìn cô, ngược lại ánh trăng, thần sắc không rõ, ánh mắt tối tăm.

"Ngươi không tiến vào?" Hắn lại hỏi.

Quý Thanh Trác có suy tính của mình, hiện tại Tɦẩʍ ɖυng Ngọc xuất hiện có thể chấn nhϊếp người nọ tạm thời dừng tay, nhưng người nọ còn chưa có rời đi.

Gϊếŧ cô cũng liền thôi... Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cũng mới có tu vi Kim Đan, hắn nhưng không có năng lực bảo vệ cô.

Vì thế, Quý Thanh Trác lùi về phía sau hai bước, cô hướng về phía Tɦẩʍ ɖυng Ngọc khoát khoát tay.

Cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lông mày nhỏ rũ xuống, tựa hồ cũng không có biểu tình sợ hãi gì, nhưng chân giẫm lên mặt đất đã dính bùn đất, thậm chí còn có dấu vết bị lá cỏ cắt.

Quý Thanh Trác cảm thấy có chút lạnh, hẳn là mồ hôi vừa rồi chạy bị gió thổi khô, cô cảm giác mũi rất ngứa, cô muốn hắt xì những trước sau không thể đánh ra tới.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cũng không gọi cô nữa, hắn đang chờ cô tự mình lại đây.

Quý Thanh Trác trong tay cầm dây thừng buộc Mao Mao đưa cho Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, cô thấp giọng nói: "Tiểu Ngọc sư huynh, có thể là ảo giác của ta, ngươi trước giúp ta nhìn Mao Mao, ta chính mình trở về là tốt rồi. ”

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cũng không có đem dây thừng tiếp nhận, hiện tại hắn cảm giác cái dây thừng này hẳn là nên buộc ở trên người Quý Thanh Trác mới phải.

Cũng khó trách cô lại nuôi một con lừa, cô nương này so với lừa còn muốn cứng đầu hơn.

“Ngươi với nó có thể cùng nhau tiến vào.” Tɦẩʍ ɖυng Ngọc chung quy vẫn là nhượng bộ.

Quý Thanh Trác lắc đầu, thanh âm báo nguy bén nhọn của hệ thống liên tục vang lên trong đầu cô, chân cô như bị đóng đinh tại chỗ.

Cô chỉ ngóng trông Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mau mau đêm cửa đóng lại, coi như cô không có tới nơi này.

Hai người đều im lặng tựa hồ đang lâm vào bầu không khí giằng co quỷ dị.

Thẳng cho đến khi người nọ chờ ở trong rừng cây không kìm nén được nữa, vốn dĩ gϊếŧ một cái Quý Thanh Trác đơn giản như uống nước, cô không có gia tộc, cũng không có thế lực sau lưng, gϊếŧ cô rất dễ giải thích.

Nhưng cô lại đi tìm Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thân phận đặc thù, địa vị cao trong Huyền Vân tông, tuy rằng hắn không cho là như vậy.

Nếu đã như vậy thì hắn liền đem Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cũng gϊếŧ, người trong rừng đáy mắt lộ ra cảm xúc điên cuồng.

Vì vậy, hắn đã ra tay.

"Vèo… " Ba đạo thanh âm nhuệ khí phá không vang lên, lướt qua khoảng cách năm mươi trượng hướng nơi này mà bay tới.

Ám khí không biết tên này tuy rằng bình thường nhưng bên trong lại được rót vào mười phần mười pháp lực của trưởng lão Huyền Vân tông, khí thế lẫm liệt, liền tính bị kình phong lướt qua một chút cũng muốn không thể không bị trọng thương.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thấy ám khí bay tới, đồng tử đột nhiên co rụt lại, hắn tiến về phía trước một bước, trực tiếp đem Quý Thanh Trác đang ngốc lăng tại chỗ ôm vào trong ngực.

Động tác của hắn nhanh chóng, chóp mũi Quý Thanh Trác đụng phải lồng ngực lộ ra của hắn, hắn ôm cô rồi xoay người làm làn váy của cô bay lên giữa không trung nở ra một đóa hoa.

Mao Mao trực tiếp đem dây thừng tránh thoát rồi vọt tới trong viện Tɦẩʍ ɖυng Ngọc núp vào, nó cũng rất sợ được không.

"Ca…" Ba ám khí như đinh kia hoàn toàn vào cửa viện Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, sau đó ám kình nổ tung đem cánh cửa này nổ đến chia năm xẻ bảy, vụn gỗ bay tán loạn.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc một tay ôm Quý Thanh Trác, sau đó Táng Tuyết Kiếm treo bên hông rút ra, ba cái đinh đen trên cửa một kích không thành, không ngờ lại bay lên xoay chuyển phương hướng, hướng về phía Quý Thanh Trác bắn ra.

Táng Tuyết Kiếm nằm ngang trước người, thân kiếm như gương phản chiếu đôi mắt hờ hững của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, nhưng mà trong nháy mắt kiếm xuất ra, trong con ngươi lộ ra cảm xúc hưng phấn, thì ra ba cái đinh đen tên là "Truy Hồn Đinh", tổng cộng ba cái này tất yếu phải uống máu mà trở về.

Truy Hồn Đinh đánh trúng Táng Tuyết Kiếm lại không cách nào sinh ra thương tổn mảy may đối với kiếm này, chỉ phát ra ba đạo tiếng vang " Keng keng keng", lực va chạm cực đại, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lui về phía sau ba bước.

Quý Thanh Trác nhắc bị hắn ôm vào trong ngực chỉ nghe thấy tiếng binh khí bén nhọn tương giao nhau, hô hấp khẩn trương của cô phả vào lồng ngực hắn nhưng thủy chung không dám ngẩng đầu.

Nhưng là ở lúc Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lui về phía sau, cô nắm chặt nửa áo bào của hắn, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc…tựa hồ không thể chống đỡ được nữa.

Lúc này hắn xác thật chỉ có tu vi Kim Đan mà thôi, đại vai ác tương lai hủy thiên diệt địa hiện tại cũng không thể một tay chống trời.

Mà cái mầm tai họa này... Là cô ấy mang đến...

Quý Thanh Trác hai tay đặt trên vai hắn, cô nắm chặt cánh tay hắn rồi ngẩng đầu lên.

Truy Hồn Đinh bị Táng Tuyết Kiếm chặn lại, lại một lần nữa tập trung vào cô, cuối cùng bén nhọn thẳng tắp đối với hai tròng mắt của cô.

Quý Thanh Trác mở môi phát ra tiếng kêu kinh hãi không tiếng động, cô cường ngạnh đem tiếng kêu sợ hãi này đè ép xuống, trong nháy mắt cô đã tính toán ra quỹ đạo hành động tiếp theo của Truy Hồn Đinh.

"Tiểu Ngọc sư huynh, chếch về bên phải ba tấc." Quý Thanh Trác lúc này nói từng chữ trở nên rõ ràng, "Sau đó có thể xuất kiếm ngăn lại, thời điểm thay đổi phương hướng là khi lực lượng của nó yếu nhất, ngươi có thể đem nó văng ra..."

"Văng ra?" Tay Tɦẩʍ ɖυng Ngọc tránh đi vết thương trên eo cô, chỉ mở miệng lành lạnh nói, trong lời nói mang theo sát ý lẫm liệt.

Hắn nghiêng người hướng sang phải dời ba tấc, sau đó quay đầu, Táng Tuyết Kiếm cùng Truy Hồn Đinh lần thứ hai va chạm, kiếm phong mỏng manh không ngừng chấn động.

Môi Tɦẩʍ ɖυng Ngọc dán vào lỗ tai Quý Thanh Trác, dưới tiếng đao kiếm kêu kích khẩn trương như vậy, hắn như dụ dỗ hỏi: "Trác Trác, lại nói cho ta biết, nhược điểm Truy Hồn Đinh ở nơi nào. ”

Quý Thanh Trác cảm giác một bên tai mình cực ngứa, cô ngưng mắt nhìn về phía Truy Hồn Đinh bị đánh rơi, ba cái đinh tác hồn này lại một lần nữa như lấy lại sức lực, hướng bọn họ mà đến.

"Trên mũi nhọn một tấc không phân, dựa vào phương hướng mặt đất lệch trái." Quý Thanh Trác nheo mắt lại, mặc dù ánh mắt của cô không tốt lắm nhưng cũng có thể căn cứ vào biên độ chấn động của Truy Hồn Đinh giữa không trung mà tính ra điểm yếu của nó, trải qua Táng Tuyết Kiếm nhiều lần đánh thì Truy Hồn Đinh này đã rất yếu ớt.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thế nhưng thật sự tín nhiệm phán đoán của cô, hàn quang trên thân Táng Tuyết kiếm chợt lóe, kiếm phong đi qua chỗ nào liền đem ánh trăng cắt đứt đến đấy, mà mũi kiếm bén nhọn thì đâm thẳng vào nhược điểm trên đinh chính.

Truy Hồn Đinh bên trong phải có điểm tựa cùng tu sĩ khống chế nó tương liên, mà nếu đem cái điểm tựa này phá hư thì Truy Hồn Đinh hậu quả chính là mất khống chế phản phệ.

Đây là pháp bảo uống huyết phương hưu, mà nó mất khống chế chỉ có thể hướng… nguyên lai chủ nhân mà đi.

Kiếm phong của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc phá hỏng liên hệ bên trong Truy Hồn Đinh cùng chủ nhân, vốn Truy Hồn Đinh độ cứng cực cao, Táng Tuyết Kiếm rất khó tìm góc độ đâm vào, nhưng Quý Thanh Trác nói ra cái chỗ này quả thực là xảo quyệt đến cực điểm.

Truy Hồn Đinh phát ra một đạo giòn vang, phảng phất bên trong có thứ gì đó bị phá hư rồi, sau đó lấy vòng cung phi hành quỷ dị rời khỏi nơi này.

Táng Tuyết Kiếm thu lại, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nhìn Truy Hồn Đinh cách xa nơi này, vốn định đem Quý Thanh Trác buông xuống rồi lại đuổi theo.

Nhưng Quý Thanh Trác rõ ràng bị Truy Hồn Đinh dọa tới rồi, cô nắm chặt tay áo Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, thân thể run nhè nhẹ.

Thời điểm chiến đấu kết thúc, trong đầu cô liền không ngừng hiện lên hình ảnh Truy Hồn Đinh bay về phía cô, mũi nhọn ác độc kia phảng phất ngay lập tức liền đem mắt cô chọc mù.

Mặc dù sau khi Truy Hồn Đinh phản phệ, hệ thống sát ý cảnh cáo đã biến mất nhưng cô vẫn là cúi đầu, kinh hồn chưa định.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc không thể đem Quý Thanh Trác từ trên người hắn hái xuống, hắn cầm kiếm đuổi theo, sau khi ở trong rừng tìm kiếm hồi lâu không có kết quả, hắn lại nghe được bên bờ Bạch Thủy Đảo có động tĩnh.

Hắn thu kiếm vào vỏ, hướng về phía bên hồ mà đến.

Bên bờ Bạch Thùy Đảo có một hình bóng quen thuộc đang đứng, đĩnh bạt lãnh túc phảng phất như pho tượng bên hồ.

Diệp Đoạn Hồng che lại cánh tay phải của chính mình, huyết sắc ẩn ẩn trên quần áo chảy ra, hắn nhìn về phía Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cùng Quý Thanh Trác.

“ Đêm khuya như thế, các ngươi như vậy còn ra thể thống gì nữa?” Diệp Đoạn Hồng thế nhưng trực tiếp mở miệng lên tiếng lời nói và hành động của bọn họ không thích hợp.

"Đêm khuya nàng ấy bị ác mộng linh tinh dọa đến, đang sợ hãi." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nhìn chằm chằm đôi mắt Diệp Đoạn Hồng, lại bắt đầu xả lời nói dối lung tung.

Diệp Đoạn Hồng quan sát Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, hắn cái gì cũng không hỏi, chỉ chậm rãi nói: "Bạch Thủy đảo các ngươi không an toàn. ”

"Không an toàn là có ý gì?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc hỏi, nụ cười của hắn vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí còn có chút ngây thơ thuần khiết.

Phảng phất không lâu lúc trước người hạ độc thủ khiến Truy Hồn Đinh phản phệ không phải hắn.

Hắn có thể bình tĩnh đối mặt với Diệp Đoạn Hồng bởi vì theo đạo lý mà nói, một đệ tử Kim Đan kỳ không có năng lực ứng đối với pháp bảo nguy hiểm bực này, liền tính hắn có thể tự bảo vệ mình dưới pháp bảo này, nhưng hẳn là cũng không có năng lực đột phá phòng ngự của nó làm nó phản phệ.

"Vừa rồi trên đảo có người thả Truy Hồn Đinh." Diệp Đoạn Hồng thế nhưng thẳng thắn đem việc này nói ra, phảng phất như hắn không biết chuyện này, "Không biết là người phương nào thả ra, người thả Truy Hồn Đinh này công lực thâm hậu, không phải kẻ đầu đường xó chợ gì. ”

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve chuôi kiếm Táng Tuyết kiếm bên hông, hắn mở miệng chậm rãi nói: "Bên trong Huyền Vân tông, còn có ai có thể phóng ra pháp bảo tà ác như vậy? ”

"Truy Hồn Đinh không phải chính cũng không phải tà, chỉ là một đường gϊếŧ người nó lại có tác dụng tuyệt vời." Diệp Đoạn Hồng lắc đầu nói, "Ngày mai ta sẽ để cho người đến gia cố Bạch Thủy Đảo phòng ngự trận pháp, Tố Không quá lười biếng, Bạch Thủy Đảo này khắp nơi cũng không có cấm chế. ”

“ Chuyện Truy Hồn Đinh này ta sẽ báo cáo lại cho trưởng môn điều tra, Dung Ngọc, ngươi mang theo Quý Thanh Trác trở về đi." Diệp Đoạn Hồng tự mình nói.

Quý Thanh Trác có một loại cảm giác quan hệ kỳ quái bị phơi bày ra ánh sáng, hơn nữa đối phương còn là Diệp Đoạn Hồng vẫn luôn luôn nghiêm túc, đầu cô vùi ở cần cổ Tɦẩʍ ɖυng Ngọc không dám ngẩng lên.

Đến nỗi Diệp Đoạn Hồng cùng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đối thoại, cô không nghe ra cái gì loanh quanh lòng vòng, Diệp Đoạn Hồng nghe cũng giống như không phải là người muốn tới gϊếŧ cô, nhưng Truy Hồn Đinh kia vì cái gì lại đả thương hắn?

Cô thật sự không suy nghĩ ngọn nguồn cẩn thận, đơn giản vì không muốn, cô chỉ cầu người nọ đừng đến gϊếŧ cô nữa.

Gϊếŧ cô, trừ bỏ để cho Huyền Vân Tông bớt một miệng ăn thì còn có chỗ tốt gì đây?

Quý Thanh Trác đặt cằm lên vai Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, thầm nghĩ như thế, sau nửa ngày suy nghĩ lung tung cô mới nhớ tới mình đang dựa trên vai ai.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc! Cô đột nhiên ngẩng mạnh lên làm cho thân thể của mình cùng hắn cách một ít khoảng cách, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vành tai Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, nhỏ giọng nói lời cảm tạ: "Tiểu Ngọc sư huynh, đêm nay quá nguy hiểm, đa tạ ngươi. ”

"Ừm." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đáp một tiếng, hắn cũng đang tự hỏi biến cố đêm nay đến tột cùng là ai khơi mào, hắn vốn tưởng rằng là một vị trưởng lão khác, nhưng vì sao Diệp Đoạn Hồng cũng xuất hiện ở chỗ này lại còn bị Truy Hồn Đinh đả thương?

"Tiểu Ngọc sư huynh, ta có thể chính mình đi." Quý Thanh Trác nói với hắn, cô không có thói quen bị người ôm, cũng không quen cùng người thân cận như thế, coi như là Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cô cũng vẫn là có chút kháng cự.

"Ngươi có thể tự mình đi?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cúi đầu nhìn đôi chân cô vì chạy trốn mà vết thương chồng chất, nghiêm túc hỏi.

Quý Thanh Trác giật giật ngón chân, lúc này mới cảm giác được đau rát, mặt đất trong rừng thô ráp, chân cô bị thương vài chỗ.

Nhưng cô vẫn là khăng khăng nói, "Ta có thể thử xem."

"Trác Trác, liền không muốn ở cùng ta như thế sao, như vậy ngay từ đầu không cần tới tìm ta là được rồi." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đột nhiên có chút bực.

Hắn nhớ tới thời điểm Quý Thanh Trác đẩy cửa ra, trong mắt cô là hoảng hốt thất thố, rõ ràng sợ hãi đến cực điểm nhưng vẫn không có bất luận cái ý tứ cầu cứu như cũ, trong mắt cô thậm chí mang theo một tia kinh ngạc, hắn tin tưởng, trước khi cô đẩy cửa ra, cô không biết hắn ở bên trong.

Quý Thanh Trác nghe được câu nói này của hắn mang theo chút lạnh lẽo, cô khẽ mở môi lại không biết nói cái gì cho phải.

Ngay từ đầu cô không nghĩ tới đi tìm hắn, đều do hệ thống kia chỉ đường lung tung, lừa cô nói trong viện có cái gì ám đạo, kết quả cô đẩy cửa thấy được Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nửa thân trần, trực tiếp bị lừa.

Quý Thanh Trác vẫn là nói thật: "Ta không..."

"Ta với ngươi cùng ở trên Bạch Thủy Đảo, ngươi không nghĩ tới tìm ta, đúng không?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thậm chí còn mang theo chức năng giúp Quý Thanh Trác mở rộng câu.

"Đúng vậy." Quý Thanh Trác lại thành thật thừa nhận.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc buông lỏng tay, cô từ trên người hắn trượt xuống, cô vốn không có gắt gao nắm chặt bả vai hắn, hiện tại hắn buông lỏng tay, cả người cô cũng liền rơi trên mặt đất.

Chân bị thương lại tiếp xúc với cát đá vụn trên con đường nhỏ trước viện, đau thấu tim, Quý Thanh Trác đứng trước mặt hắn, không nói gì nữa.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc quay người đi, chuẩn bị đi vào viện tử của hắn, Quý Thanh Trác thẳng đến khi nghe được âm thanh soàn soạt quần áo xoay người của hắn mới dám ngẩng đầu lên.

Cô nhìn bóng lưng hắn, mái tóc đen rời rạc rơi xuống đầu vai che đi vết thương quỷ dị trên lưng hắn.

Quý Thanh Trác có một loại tâm lý đồng tình rất kỳ quái, ngay từ đầu cô thực đau lòng Mao Mao, bởi vì Mao Mao bị nhốt bên cạnh cối đá làm việc cả đời, khi nhìn thấy vết thương trên người Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, cô lại có chút đau lòng cho hắn, tuy rằng cô không biết hắn đã phải trải qua những gì, nhưng cô có thể tự mình tưởng tượng ra một ít hình ảnh thê thảm.

Lúc này Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đưa lưng về phía cô, Quý Thanh Trác lại có thể cảm giác được một tia ý vị cô độc.

Hắn có lẽ cảm thấy cô không muốn đến gần hắn.

Quý Thanh Trác có chút ủy khuất bởi vì cô không phải nhằm vào hắn, một mình không muốn tới gần hắn. Cô chỉ là không muốn tới gần tất cả mọi người, thậm chí Tɦẩʍ ɖυng Ngọc còn tốt hơn một chút, hắn làm cho cô cảm thấy thoải mái, cũng không thập phần bài xích.

Nguyên nhân cô không muốn tìm Tɦẩʍ ɖυng Ngọc từ đầu đến cuối chỉ có một…

Chân Quý Thanh Trác giật giật trên mặt đất, cát đá ma sát phát ra tiếng vang nhỏ vụn.

Lần đầu tiên cô chủ động vươn tay về phía hắn, kéo lấy vạt áo hắn.

Thân hình Tɦẩʍ ɖυng Ngọc dừng lại, hắn vẫn chưa quay đầu lại, hắn lần đầu tiên cảm thấy một khối gỗ cũng có thể khí đến người.

Một khối đầu gỗ liền đặt ở nơi đó, ngay cả khi nó không bao giờ phát ra âm thanh, an an tĩnh tĩnh cũng đủ để làm người bất đắc dĩ.

"Ta không biết là ai." Quý Thanh Trác nói, cô nhaỵ bén che dấu sự tồn tại của hệ thống, "Ta chỉ biết có người muốn gϊếŧ ta, là một loại trực giác rất kỳ quái. ”

"Hắn tới, ta bắt đầu chạy, tốc độ của hắn rất nhanh, hẳn là đại nhân vật giống như trưởng lão trong môn." Tốc độ nói của Quý Thanh Trác rất chậm, vẫn lười nhác như cũ nhưng chữ cắn rất rõ ràng, "Tiểu Ngọc sư huynh, ba cái Truy Hồn Đinh vừa rồi có một cái cũng là hướng về phía ngươi. ”

"Đối phương còn có điều thu liễm, nếu là chính diện đối thượng, Tiểu Ngọc sư huynh, ngươi lại có mấy phần thắng đâu? Ta sẽ không đi tìm ngươi để chôn cùng. "Quý Thanh Trác nhuận nhuận môi mình, cô ấy cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc, chỉ có cảm giác đau đớn từ chân truyền đến là chân thật.

Thân hình Tɦẩʍ ɖυng Ngọc ngừng lại, bàn tay hắn đặt trên khung cửa viện dừng một chút, khớp xương tay rõ ràng hơi hơi cong lên.

Thực sự là có chút buồn cười, đã từng giống như Diệp Đoạn Hồng hoặc là tu sĩ tu vi như mấy cái trưởng lão khác hắn gϊếŧ không biết có bao nhiêu.

Hiện tại cư nhiên có người quan tâm đến sinh tử của hắn, đây ngược lại là một trải nghiệm mới lạ.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc không có xoay người, nhưng Quý Thanh Trác buông lỏng tay nắm lấy vạt áo hắn.

Cô cảm thấy chính mình giải thích xong cũng không sai biệt lắm, rốt cuộc đêm nay thật sự là làm phiền hắn, nếu không phải hắn, cô cũng không sống nổi.

"Tiểu Ngọc sư huynh, ngày mai ta đến mang Mao Mao trở về, đêm nay ta liền trở về trước." Quý Thanh Trác nói với hắn.

Cô chuẩn bị chính mình trở về, ngày mai còn phải đi học, lại nói đến cuộc sống sinh hoạt tu tiên này thật sự là có chút nước sôi lửa bỏng.

Nhưng thời điểm cô còn chưa có xoay người sang chỗ khác, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc liền xoay người đem cô lại một lần nữa ôm lên.

"Chân đều bị thương thành như vậy, ngươi còn muốn đi trở về?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc ôm cô vào trong viện, dùng ngữ khí cực thấp nói.