Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 168 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 168CHÚ HAI, SAO CHÚ LẠI Ở ĐÂY?
Bentley đỗ xong thì nửa cánh cửa sổ hạ xuống, gương mặt tuấn tú của Kiều Mục nhìn về phía Lăng Tử Hoan, ánh mắt âm u rơi lên gương mặt đang hớn hở nói cười của cô với Thành Nghiệp Nam và Dylan.


Hừ, cười vui vẻ thật đấy!


Lúc ở bên anh ta, anh ta chưa từng thấy cô nhóc này cười thoải mái như vậy!


Kiều Mục móc hộp thuốc lá từ túi quần ra, đưa lên môi nhưng không châm lửa.


Trong phạm vi quan sát của anh, vừa lúc có thể nhìn thấy dáng vẻ vỗ ngực âm thầm đắc ý, lặng lẽ bật cười của cô. Không biết cô nhóc đang cười cái gì nhưng anh thấy rất chướng mắt.


Cô có thể trò chuyện vui vẻ như vậy với một kẻ ẻo lả ư?


Rõ ràng Dylan kia là gay mà!


Ở đầu bên kia, Lăng Tử Hoan biết chú Tư không nhìn thấy mình thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.


Cô đứng tại chỗ giậm chân bình bịch, lơ đãng kéo áo khoác, gió thu rét lạnh thấu tim gan.


Hai ngày nay nhiệt độ giảm đột ngột, cô rất ghét thời tiết thay đổi thất thường này!


“Anh Thành, nếu không có chuyện thì tôi về trước nhé?”


Cô muốn về nhà, ôm Hổ Nữu nằm trên giường xem phim.


Thành Nghiệp Nam cắn điếu thuốc, liếc nhìn gương mặt nịnh nọt của cô nàng rồi vung tay lên. “Biến, biến, biến.”


Lăng Tử Hoan như được đặc xá, cười hi hi định quay người rời đi.


“Đợi đã!” Cô vừa bước được một bước thì Thành Nghiệp Nam đã lên tiếng ngay phía sau: “Ngày mai cô đến đây đưa bữa sáng cho cô ấy, mang nhiều vào đấy. Tất cả công việc trong tuần này của cô ấy đều tạm hoãn, cô ở bên cô ấy nhiều vào nhé.”


Nụ cười của Lăng Tử Hoan lập tức sụp đổ, “Hửm?”


Không phải cô không muốn đưa mà cô sợ gặp phải chú Tư.


“Anh Thành, có người kia ở đó rồi mà vẫn cần em đến đưa bữa sáng sao?” Lăng Tử Hoan đang đấu tranh lần cuối.


Dylan ở bên cạnh dựa vào thân xe giũa móng tay bỗng nói một câu sâu xa, “Người kia phải chăm sóc cho Thập Thất, cưng còn trông mong anh ta có thể nấu cơm trong phòng bệnh à?”


Lăng Tử Hoan: Hừ hừ, đồ gay chết tiệt!


Lúc này, Thành Nghiệp Nam gảy điếu thuốc, sau khi nhả ra một luồng khói trắng, vẻ mặt anh ta như cười như không nói với Lăng Tử Hoan, “Không cần tiền thưởng nữa à?”


Trái tim Lăng Tử Hoan thắt lại. Không được, tiền thưởng cao lắm, vì tiền, cô bằng lòng khom lưng.


Cô nàng mím môi, miễn cưỡng mỉm cười, “Anh Thành cứ yên tâm, sáng mai em sẽ tới Ngọc Quế Viên xếp hàng mua bữa sáng cho chị Thập Thất.”


Lần này, sau khi Lăng Tử Hoan chào tạm biệt thì cô lập tức quay lưng bỏ chạy.
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Cô sợ Thành Nghiệp Nam lại nảy ra ý tưởng nhảm nhí, nhỡ đâu ngày mai bắt cô qua đêm ở bệnh viện, đó chẳng phải chính là tự chui đầu vào lưới hay sao!


Dylan giũa móng tay xong bèn cong đầu ngón tay lên chiêm ngưỡng. Cậu ta liếc nhìn Lăng Tử Hoan đang co giò bỏ chạy, “Anh Thành à, cô nhóc này thiếu tiền lắm à?”


Ba lô nhỏ sau lưng cô nàng là hiệu LV chính hãng, giá hơn mười nghìn, thật sự không nhìn ra dáng vẻ thiếu tiền.


Thành Nghiệp Nam nhìn theo tầm mắt của Dylan, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời mơ hồ: “Có lẽ vậy.”


Anh ta không điều tra kĩ về Lăng Tử Hoan, chỉ nhớ lúc cô nàng phỏng vấn đã từng nói mình chính là fan trung thành của Nghiên Thời Thất.


Vậy là đủ rồi!


Ở đầu bên kia, Lăng Tử Hoan chạy về phía cổng bệnh viện, tốc độ đó chẳng khác nào đang có sói đuổi theo.


Cô vừa chạy ngang qua cửa hàng hoa tươi trên con đường trước cổng bệnh viện thì ba lô sau lưng bỗng bị người ta giật lại, cứ như vậy kéo cô trở về.


Lăng Tử Hoan suýt chút nữa bị kéo ngược lại, loạng choạng lui về sau vài bước, “Ối! Ai thế, hâm à…”


Chưa dứt lời, cô vừa nghiêng đầu thì đột nhiên nhìn thấy Kiều Mục. Cái miệng kinh hoàng nhếch lên lập tức bị gió lạnh tràn vào, còn nấc lên một cái. “Khụ, chú Hai, là chú à!”


Lăng Tử Hoan bị ép kéo đến bên cạnh Kiều Mục, ba lô sau lưng vẫn còn nằm trên tay anh nên cô đành phải đi khập khiễng. Cô vừa vươn tay muốn lấy lại quai túi từ trong tay anh, vừa ngượng ngùng hỏi: “Chú Hai, sao chú lại ở đây?”