Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 192 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 1920930, SINH NHẬT CỦA ANH!
Cô mới bước tới gần mép bàn làm việc, thì giọng nói không mấy hài lòng của anh đã vang lên.


Nghiên Thời Nhất khựng lại nhìn xuống nền gạch, đầu ngón chân mượt mà giật nhẹ, “Không lạnh mà. Sao anh hút nhiều thuốc vậy?”


Cô nhìn lên bàn làm việc, gạt tàn thủy tinh chất đầy tàn thuốc, có cả tàn thuốc còn chưa tắt hẳn, chắc là mới dập lửa sau khi cô vào.


Nghiên Thời Nhất chưa đi tới cửa sổ thì anh đã thở dài kéo cô vào lòng.


Nói một cách chính xác hơn là anh đặt cô ngồi lên đùi mình.


Không ngồi ôm nhau như mọi khi, đây là lần đầu tiên cô ngồi lên đùi anh như vậy.


Nghiên Thời Nhất duỗi ngón chân chống đất, muốn tránh thoát khỏi anh. Ngồi gần anh như vậy càng làm mùi thuốc lá nồng hơn, xen lẫn cả mùi hương lẫm liệt mê người của anh.


“Còn bảo không lạnh?” Anh vừa giữ lấy eo vừa sờ thử chân cô, cảm giác lành lạnh làm anh cau mày. Bàn tay to ấm của anh chợt bao trọn lấy chân cô.


Nghiên Thời Nhất thẹn chín mặt.


Ngón chân cô cuộn tròn lại, cô đập nhẹ lên vai anh, “Mau buông ra để em đi lấy dép.”


Hành động làm ấm chân của anh chạm thẳng vào tim cô, khiến nó mềm nhũn đi, dường như sắp tan chảy mất rồi.


Anh thu tay về, bế cô đặt lên ghế da, “Ngồi yên đấy.”


Anh dặn dò rồi rời khỏi phòng sách. Lúc trở lại, trong tay anh là đôi dép màu hồng phấn của cô.


Nghiên Thời Nhất ngồi trên ghế da, nâng chân nhỏ lên, ngoan ngoãn không nhúc nhích.


Cô mỉm cười nhìn anh đặt dép dưới chân mình. Lúc giẫm lên dép, một ý nghĩ chợt lướt qua, cô chồm tới hôn lên má anh, “Cảm ơn nha, anh Tư…”


Trộm được cái hôn trên má anh, Nghiên Thời Nhất cười cong vành mắt. Đối diện với ánh mắt yêu thương của anh, cô chống thành ghế đứng lên, thong thả đến bên cửa sổ. Cô mở chốt và đẩy cửa sổ ra một nửa.


Cách sắp xếp phòng sách ở Vịnh Lâm Hồ không khác mấy so với căn hộ Duplex kiểu Tây lúc trước.


Giá sách trong góc đặt sách và một ít vật trưng bày. Bàn làm việc được đặt trước cửa sổ, văn kiện sắp xếp không mấy lộn xộn. Màn hình vi tính còn mở, số liệu báo cáo và đống đồ thị phức tạp khiến cô choáng cả mắt.


Cô thu hồi tầm nhìn, quay trở lại với người đang còn ngồi trên ghế. Cô siết di động, đi tới cúi người, cùi chỏ chống bàn, hai tay chống má, đầu hơi nghiêng, nụ cười vô cùng đáng yêu.
Nguồn : ngontinh hay.com
“Anh Tư, hỏi anh câu này nhé!”


“Em nói!”


Anh ngả người vào thành ghế, tư thế nhàn nhã toát lên sự tao nhã ngạo nghễ. Cởi bỏ âu phục nghiêm trang, khoác lên người bộ đồ ở nhà màu tro, lại thêm chút khói thuốc, cả người anh đều tỏa ra cảm giác bình dị gần gũi đến lạ.


Anh nhìn Nghiên Thời Thất khom người đè lên mặt bàn, những tia sáng bé nhỏ rơi rớt hạ xuống đầu cô, soi sáng đến từng sợi lông tơ mỏng manh bên tai làm cô càng xinh đẹp hơn.


Ánh mắt đong đầy sóng nước của Nghiên Thời Nhất rủ xuống nhìn điện thoại trong tay, cô vừa mở màn hình vừa nói: “Vì sao mật khẩu điện thoại của anh là 0601?”


Sinh nhật của cô là ngày một tháng sáu.


Còn nhớ lần đầu mượn điện thoại của anh, cô cứ tưởng chỉ là trùng hợp.


Nhưng càng về sau càng nhiều sự trùng hợp, gom cả vào nhau tự nhiên trở thành có chủ đích.


Ví dụ như mật khẩu của căn hộ Duplex, biển số xe của anh, và cả mật khẩu căn nhà anh không thường tới ở đều là 0601.


Trong lúc Nghiên Thời Nhất buột miệng dò hỏi, ngón tay trắng ngần đã ấn mở mật khẩu.


Cô phơi bày mật khẩu mới vừa thay đổi dưới ánh mắt của anh.


0930, sinh nhật của anh!


Đôi mắt sâu hun hút khó dò của Tần Bách Duật chợt lóe lên màu sắc mềm mại ấm áp, chầm chậm rơi xuống mặt cô. Anh nâng ngón tay khẽ miết lên da thịt cô, trong âm sắc sâu xa là tình nồng hơi đè nén, “Em đổi mật khẩu rồi?”