Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 215 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Vẻ mặt căng thẳng của Lăng Mật lúc này mới dần giãn ra, lông mày hơi nhướng đầy vẻ khoe khoang đắc ý, nghiêng người nhìn sang phía Nghiên Thời Thất, “Cảm ơn cô Nghiên!”


Câu này mang giọng điệu hơi kiêu ngạo và thỏa mãn, cô ta cảm thấy mình đã thắng!


Lăng Mật tỉ mỉ quan sát dáng vẻ của Nghiên Thời Thất, thấy cô không thất vọng, ngược lại còn cười tủm tỉm vỗ tay với cô ta, “Chúc mừng cô Lăng, tôi tự thẹn không bằng cô!”


Lăng Mật cảm thấy rất giả!


Nếu thật sự thấy thẹn, sao không nhìn ra chút nào!


Lăng Mật mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, ánh mắt lại nhìn Nghiên Thời Thất chăm chú, phát hiện khóe môi khẽ mím của Nghiên Thời Thất lộ ra một chút tiếc nuối buồn bã.


Thấy vậy, cô ta hài lòng nở nụ cười.


Dù sao, việc Lăng Mật dùng giá một trăm triệu đấu giá được bức “Sơn Thủy Điền Viên Quy” này liền trở thành tiêu đề trang đầu trang truyền thông công ích ngày hôm sau.


Sau đó còn có ba món đồ đấu giá, một đôi khuyên tai ngọc Phỉ Thúy thủy tinh chủng(*), một con dấu ngọc Hòa Điền, một khối trang trí gỗ chạm khắc nghệ thuật.


(*) Phỉ Thúy thủy tinh chủng: dân chuyên thương gọi là “Lão khanh thủy tinh chủng” là loại phỉ thúy đẳng cấp, đẹp và đắt nhất trong các dòng phỉ thúy, thường lấp lánh trong suốt, tính chất của nó nhẵn nhụi tinh thuần không tì vết, màu sắc thuần khiết, sáng ngời, nồng đậm, ánh xanh đều đặn.


Màu sắc được hình thành sau khi tinh thể Jadeite rất nhỏ được sinh ra, bởi vậy, bằng mắt thường thì rất khó nhìn thấy “tính thúy” (tính chất màu xanh). Khi ánh sáng chiếu vào thì loại Phỉ Thúy này sẽ hiện lên ở trạng thái bán trong suốt hoặc hoàn toàn trong suốt, là phỉ thúy trung thượng phẩm hoặc cực phẩm.



Sau khi Lăng Mật đấu giá được bức tranh, người chủ trì đứng trên bục giới thiệu nguồn gốc và phẩm chất của đôi khuyên ngọc Phỉ Thúy.


Lúc này, Kiều Mục khép áo khoác ngoài tây trang đi về phía Lăng Mật, khom người nói với cô ta mấy câu. Sau đó hai người một trước một sau ra khỏi hội trường đấu giá.


Nghiên Thời Thất nhìn theo bóng lưng của bọn họ, vừa quay đầu lại liền rơi vào ánh mắt của Tần Bách Duật. Đôi mắt đen láy như đáy hồ của anh phản chiếu gương mặt trắng nõn của cô.


“Nhìn em làm gì?” Cô hờn dỗi nhíu lông mày, nhưng khóe môi lại không kìm được nụ cười vui vẻ.


Tần Bách Duật dung túng nhìn cô, đưa tay đặt lên bàn tay của cô trên đầu gối, bóp nhẹ, giọng nói chiều chuộng: “Nghịch ngợm!”


Có thể thấy anh đoán ra ý đồ thật sự của cô.


Nghiên Thời Thất cố gắng mím môi nhưng cũng không đè lại độ cong trên khóe miệng được. Cô liếc nhìn bàn đấu giá, ranh mãnh bĩu môi, “Đừng trách em, dù cô ta không tranh thì bức tranh kia cũng sẽ về tay em, rất có lời mà. Nhưng ai bảo người nào đó thiếu kiên nhẫn như vậy chứ, nhất định phải tranh với em, vậy cứ để cô ta tự do thể hiện mình đi. Cứ như thế thì em chẳng lo cô ta tranh hoa tai với em nữa!”


Lăng Mật có xa xỉ tới mức nào cũng không thể vừa tiêu phí một trăm triệu xong còn muốn tranh những thứ khác với cô.


Chỉ là cô ta tạm thời bị Kiều Mục gọi đi, coi như cũng hợp ý cô.


Nói xong, Nghiên Thời Thất nhìn về phía đôi khuyên tai ngọc Phỉ Thúy trong tay người chủ trì.


Thứ cô nhìn trúng thật sự là đôi hoa tai này.


Cô muốn tặng nó cho chị Ba!


Đôi khuyên này long lanh trong veo, sáng ngời xuyên suốt, phối với người phụ nữ giỏi giang nhã nhặn như chị Ba là phù hợp nhất.


“Muốn mua cho chị Ba à?” Tần Bách Duật nắn nắn ngón tay mềm mịn của Nghiên Thời Thất, một câu nói trúng suy nghĩ trong lòng cô.


Nghiên Thời Thất kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, “Anh đoán ra rồi à?”


Quả nhiên không có gì qua được mắt anh.


Anh không nói nữa, chỉ bao lấy tay cô chặt chẽ hơn, khóe mày đuôi mắt nhuộm đẫm sự dịu dàng.


Lăng Mật bị Kiều Mục gọi ra ngoài hội trường, cho nên món đồ đấu giá thứ sáu thuận lợi vào túi của Nghiên Thời Thất.


Giá khởi đầu là năm trăm nghìn, cô dùng ba triệu đấu giá thành công.


Đây cũng là nhờ lúc cô đấu giá với Lăng Mật, dám lấy cả mười triệu làm cơ sở tăng giá, nên ai mà không tự biết mình, nào dám tranh đoạt với cô.


Hàn Vân Đình ngồi bên kia không tỏ vẻ gì, nhưng khóe mắt lại liếc chiếc điện thoại trong tay của Tần Bách Duật. Đừng tưởng anh không phát hiện ra, vừa rồi thằng nhóc này đã nhắn tin cho anh hai Kiều.


Người đàn ông nuông chiều vợ là kẻ không có điểm giới hạn nhất!


***


Trên sân thượng ngoài trời tầng hai dinh thự, gió đêm thấm lạnh, trăng sao sáng tỏ.


Kiều Mục và Lăng Mật ngồi yên lặng trước bàn trà. Anh ta đốt điếu thuốc, hai người không ai mở miệng.


Lát sau, Kiều Mục chép miệng, miệng phả ra làn khói trắng, nhìn Lăng Mật nói: “Có phải em nên thu lại tâm tư của bản thân đi không?”


Lăng Mật đang đưa tay xua mùi khói thuốc khiến người phát sặc trong không khí đi, bất ngờ nghe được câu này của anh ta thì khựng lại, cứng người, “Anh có ý gì?”


“Em không hiểu à?” Kiều Mục bắt tréo chân, chồm người dựa lên thành bàn, bàn tay kẹp thuốc lá gõ nhẹ lên mặt kính, “Lăng Mật, nể tình chúng ta chơi chung từ nhỏ anh mới nhắc nhở em, em còn ở đây giả ngu với anh?”