Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 233 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Mặc Lương Vũ đối mặt với Kiều Mục, thuận tay cầm bao thuốc lá trên bàn lên. Sau khi châm lửa, cậu ta lập tức rít sâu một hơi, nhưng vẫn không thể đè ép nỗi buồn phiền trong lòng xuống được.


Lúc này, Kiều Mục dụi tắt đầu thuốc lá, thở ra một hơi nặng nề, “Vẫn là câu nói kia, nếu như là thích thật thì hoặc là tấn công, hoặc là buông tay. Tự bản thân cậu chọn.”


Mặc Lương Vũ hoàn toàn không lên tiếng, giống như một con gà trống bại trận vậy, rũ thấp đầu vùi mình trên ghế xô pha.


Cậu ta cũng muốn tấn công nhưng lại sợ sau khi bày tỏ cõi lòng thì cũng chẳng còn tư cách ở bên cạnh bầu bạn nữa.


Cho dù Lăng Mật có hèn mọn tới cỡ nào trước mặt anh Tư thì cô ta vẫn là thiên kim của nhà họ Lăng, vẫn là một người phụ nữ kiêu ngạo.


Trong phòng khách, do chuyện liên quan tới Mặc Lương Vũ mà chẳng hiểu sao Kiều Mục và Hàn Vân Đình cũng thấy hơi sốt ruột.


E rằng với mối quan hệ hỗn loạn như bây giờ thì bọn họ khó mà giữ được thăng bằng.


Tuy nhiên, sự hỗn loạn này cũng chỉ là giữa bọn họ mà thôi, cậu Tư người ta và Nghiên Thời Thất vẫn hòa thuận chán!


***


Trên lầu, bức tường hình ở hành lang.


Tần Bách Duật ôm lấy vòng eo của Nghiên Thời Thất, dừng chân sóng vai nhìn xem.


“Anh nhìn xem, đây là ngày đầu tiên em mới vào tiểu học.”


“Còn có tấm này, em… Ưm…”


Không cần phải nói thêm gì nữa, tất cả ngôn ngữ đều chôn vùi trong môi răng kề sát nhau.


Sự cảm động mà cô mang đến cho anh không cần nhiều lời mà vẫn khiến người ta hiểu rõ.


Nụ hôn này dài đằng đẵng, lúc được buông ra, trên mặt Nghiên Thời Thất dường như có hai rạng mây đỏ bốc lên.


Cô vùi vào lòng anh, ghé mắt nhìn lên hình trên tường. Mỗi một bức hình đều là tấm lòng của cô, mỗi một bức đều được tưới lên bởi sự nhiệt tình chân thành nhất của cô.


“Anh Tư, lúc ở nước ngoài, anh không chụp hình sao?”


Nghiên Thời Thất nhìn lên mặt tường. Thật ra, lúc làm những tấm hình này cô đã phát phiện một điểm rất kì lạ.


Hình mà Kiều Mục đưa cho cô, từ lúc anh tròn trăm ngày tuổi đến năm mười lăm tuổi, từ hai mươi lăm tuổi cho tới bây giờ, tất cả đều rất phong phú. Nhưng mười năm ở giữa lại trống không.


Từ lúc anh mười lăm tuổi đến hai mươi lăm tuổi đều không có một tấm hình nào.
Vietwriter.vn
Điều này rất kì lạ. Cho dù anh không thích chụp hình thì cũng không thể nào không lưu lại bất kì dấu vết hình ảnh nào chứ.


Cô vươn ngón tay ra, khẽ vuốt ve lên bức tường hình. Cảm giác hơi lạnh nhưng không thể giội hết tình cảm nồng nàn tràn đầy của cô.


Lúc này, cô nghe anh nói: “Ở nước ngoài anh không chụp hình.”


“À, vậy thì sau này chúng ta hãy chụp nhiều hình vào nhé.” Cô vừa nói đã thu tầm mắt lại, nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của anh, tập trung nghiêm túc nói: “Sau này chúng ta chụp nhiều hình chung, có được không? Vậy thì lần sau khi làm tường hình cũng không cần nhờ người khác ghép lại nữa.”


Cô muốn, trong mỗi một tấm hình sau này đều có bóng dáng bọn họ nương tựa vào nhau.


Bóng lưng đã từng bước đi một mình trong cõi đời này, không nên lại phải cô đơn sau khi đã tìm thấy nhau.


Đôi mắt vừa sâu thẳm lại dịu dàng của Tần Bách Duật nhìn cô chăm chú, anh đặt tay lên đỉnh đầu cô, vuốt sợi tóc lộn xộn trên trán cô về phía sau, nhẹ giọng nói. “Được.”


Hai người tiếp tục men theo từng tấm hình mà dừng lại xem. Khi tấm hình Nghiên Thời Thất mười tuổi mặc đồ công chúa đập vào mắt, Tần Bách Duật duỗi tay chỉ lên đó, “Tấm hình này, em chụp ở đâu vậy?”


Nghiên Thời Thất nhìn theo hướng đầu ngón tay của anh, gãi gương mặt, suy nghĩ trong chốc lát rồi mới trả lời: “Hình như là lúc em nghỉ hè, tham gia một trại hè. Đây là em chụp lúc mới vừa xuống xe.”


“Em đi trại hè ở đâu?” Giọng anh trầm khàn khác thường.


“Ừm…” Nghiên Thời Thất cố gắng nhớ lại, móng tay chốc chốc lại gõ nhẹ trên môi, “Hình như là vùng núi Bình Túc.”


Đúng vậy, cô có ấn tượng, chính là một vùng núi, nói là đi để tự thể nghiệm cấy mạ, cảm nhận thú vui nhà nông.


Bàn tay đang ôm thắt lưng cô thình lình siết chặt lại.


“Shhhh… Đau.” Anh quên khống chế sức lực, mãi tới khi siết đau vòng eo mềm mại của Nghiên Thời Thất.


Nghe thấy tiếng hô đau của cô, anh thả lỏng lực tay, rủ mắt xuống, mí mắt che kín màu u ám nồng đậm nơi đáy mắt.