Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 248 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





ANH ĐANG CHỜ ĐIỆN THOẠI CỦA EM!
“Hu hu… chị, chị về rồi!”


Lăng Tử Hoan vừa lau mũi vừa nức nở nói từng chữ không rõ ràng, rồi lại rút khăn giấy chấm nước mắt, chỉ vào ti vi trước mặt, “Chị, MV chị quay cùng anh Nông nhà em này cảm động quá đi.”


Nghiên Thời Thất: “…”


Cô nhìn theo hướng Lăng Tử Hoan chỉ, trên màn hình là một cảnh tình buồn mà cô và Ấn Thượng Nông quay trong thao trường.


Nghiên Thời Thất lấy làm lạ nhìn Lăng Tử Hoan, “MV thôi mà, đến mức em khóc thê thảm thế à?”


Lăng Tử Hoan lau chóp mũi, gật đầu, lúng búng nói: “Quá đủ mức ấy chứ. Chị, em tự thay mình thành chị trong này, cảm động quá đi… hu hu…”


Bỏ đi, không thể nói lí với thiếu nữ theo đuổi thần tượng.


***


Lăng Tử Hoan còn ngồi trong phòng khách xem đi xem lại MV ca khúc mới của Ấn Thượng Nông, nghe nói hôm nay là ngày công bố album của cậu ta.


Nghiên Thời Thất rửa mặt xong quay vào phòng ngủ, đăng nhập Weibo, mở giao diện hot search ra, chỉ thấy #Album mới của Ấn Thượng Nông# lên top tìm kiếm.


Hiện tại tin tức nóng hổi, kèm theo còn có một dòng #Nữ thần học đường Nghiên Thời Thất#.


Cô không xem hot search nữa, tìm ra Weibo tuyên truyền ca khúc mới của Ấn Thượng Nông, tiện tay chia sẻ.


[Nghiên Thời Thất V]: Chúc album buôn may bán đắt. @Ấn Thượng Nông


Làm xong cô mới quay lại giao diện hot search, tìm tới tiêu đề liên quan đến mình, bấm xem.


[Bé yêu của Thập Thất]: Thập Thất nhà ta lần đầu đóng MV, quả thật không phải ưu tú bình thường đâu. [Xoay tròn] [Nhảy múa]


[NPF]: Em muốn biết lúc đối diện ống kính quay cái MV này, dưới chân Nông Nông chèn mấy cục gạch?


[Chờ gió đến]: Tại sao tôi lại có loại ảo giác anh Nông nhà mình là chó con của chị người mẫu? [Trăm vẻ mặt ngây ngốc]


[Bánh Pudding nhỏ]: Nghiên Thời Thất diễn hay ghê, muốn làm fan của chị ấy.


[Tôi là Vương đại gia nhà cậu]: Bắt đầu từ hôm nay, Nghiên Thời Thất chính là nữ thần học đường trong lòng tôi. @Nghiên Thời Thất, nữ thần, nhớ kĩ tôi nha.


[Chờ gió đến] trả lời @Tôi là Vương đại gia nhà cậu: Vương đại gia, trong tư liệu của bác điền là 46 tuổi, thật luôn hả?


Nghiên Thời Thất lật nhìn vài trang bình luận, bật cười đăng xuất khỏi Weibo. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn


Từ lúc vào nghề đến nay, cô rất ít khi tham dự vào chuyện của các fan, nếu có cũng chỉ vào xem vài lời bình luận của người hâm mộ mà thôi.


Đã qua mười một rưỡi, cô ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định gửi cho anh một tin nhắn.


[Thập Thất]: Anh ngủ chưa?


Cô cầm di động đợi anh trả lời, không tới nửa phút sau, có điện thoại gọi lại.


Nhìn thấy người gọi, cô cười cong mắt, đại khái là hơi chột dạ, nên lúc nghe thì mềm mại gọi nhẹ: “Anh Tư…”


“Em về khách sạn rồi à?”


Giọng của anh không thay đổi, vẫn nhẹ nhàng trầm ấm như vậy, nhưng hình như có chút hờn giận không rõ ràng.


Nghiên Thời Thất tựa lên đầu giường, ngón tay vuốt nhẹ lên lớp chăn lụa, “Vâng, vừa về được một lúc. Sao anh còn thức nữa, vẫn đang làm việc ạ?”


Giờ này còn chưa nghỉ ngơi, tám phần mười là đang bận việc.


Cô vừa nghĩ đến đây thì đầu kia đã trả lời: “Anh đang đợi điện thoại của em.”


Nghe thế, hô hấp của Nghiên Thời Thất nghẹn lại, giọng nói áy náy nỉ non, “Hôm nay đi chơi với chị Ba rất vui, nên mới về muộn. Lần sau em sẽ cố gắng về sớm một chút.”


Cô không muốn chỉ vì chờ một cuộc điện thoại cô báo về nhà bình an mà anh lãng phí thời gian nghỉ ngơi.


Nghe thấy cô tự trách, anh cười trầm thấp. Tiếng cười từ ống nghe truyền đến khiến trái tim cô vừa kiên định lại ấm áp.


Anh nói, “Không phải không cho em đi chơi, nhưng Đế Kinh khác với Lệ Thành, sau này ra ngoài em nhớ để Mục Nghi đi theo. Không được chủ quan với an toàn của mình, nếu không anh sẽ rất lo. Nhớ chưa?”


Mục Nghi là đội trưởng đội vệ sĩ của nhà họ Tần, là nhân viên an ninh tốt nhất mà nhà họ Tần bồi dưỡng ra, năng lực và bản lĩnh không kém so với người đứng đầu trong quân đội.


Cô là nhân vật của công chúng, ra đường rất dễ khiến người chú ý, mà đưa Mục Nghi qua cho cô chính là vì bảo vệ cô an toàn.


Nghe anh dặn dò tỉ mỉ cùng với giọng điệu hơi lên cao kia, Nghiên Thời Thất cảm thấy rất ấm lòng, “Vâng, nghe lời anh hết.”