Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 918 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 918THIỆU CHÍNH HỀ LÀ CHA DƯỢNG CỦA TỐNG KỲ NGỰ!
Nhắc đến Thiệu Chính Hề, rõ ràng mặt mũi của Tần Bách Duật đanh lại mấy phần.


Anh chống khuỷu tay lên tay ghế vịn, nhìn lên điểm đỏ trên đầu thuốc, “Thiệu Chính Hề là cha dượng của cậu Bảy nhà họ Tống.”


“Mẹ kiếp?” Kiều Mục kinh ngạc.


Con ngươi sau lớp kính của Hàn Vân Đình lập tức híp lại, “Nhà họ Tống ở Tuyền Thành?”


Dẫu không cùng thành phố, nhưng thân phận này rất quen thuộc.


Dù sao danh hiệu Thiết nương tử ở Tuyền Thành quả thật rất vang dội.


Tần Bách Duật gật đầu, cặp mắt bị tia sáng âm u che phủ, “Ừ.”


Nói ra cũng thật trùng hợp. Lần Tiểu Thất xảy ra chuyện ở hiện trường hoạt động, anh dựa theo quan hệ của Kỷ Tố Tân và Tống Kỳ Ngự, từng bước điều tra đến Thiệu Chính Hề.


Chẳng trách lần nào lão ta cũng có ý thúc đẩy việc hợp tác giữa Tiểu Thất và Tống Kỳ Ngự.


“Lão là cha dượng của Tống Kỳ Ngự, thế cha ruột của anh ta…”


Nói tới đây, Kiều Mục im lặng.


Anh ta láng máng nhớ ra, khi xưa hợp tác với cậu Ba nhà họ Tống, hình như có nghe đối phương nói, cha ruột của Tống Kỳ Ngự là người đàn ông mà bà cụ yêu thương nhất.


Sau đó ông ta qua đời vì tai nạn máy bay.


Mười mấy năm trôi qua, lúc còn nhỏ, Tống Kỳ Ngự đã từng rời khỏi nhà họ Tống một quãng thời gian dài.


Khi tất cả mọi người cho rằng Tống Kỳ Ngự bị nhà họ Tống vứt bỏ, anh ta lại mạnh mẽ quay về.


Dạo ấy, anh ta dùng danh nghĩa dạy học để giấu tài, khiến cả nhà họ Tống gỡ bỏ đề phòng. Chẳng ngờ anh ta mới chính là con sói náu mình trong bóng tối.


Cậu Ba nhà họ Tống cũng hoàn toàn mất quyền thừa kế vì sự trở về của anh ta.


Nghĩ tới đây, Kiều Mục bèn nhìn về phía Tần Bách Duật.


Nếu đã điều tra ra, chắc chắn chú Tư biết nhiều hơn anh ta.


Bấy giờ, Tần Bách Duật dập thuốc vào gạt tàn, “Cha ruột của Tống Kỳ Ngự qua đời chưa đầy hai năm, mẹ của anh ta đã tái hôn với Thiệu Chính Hề.”


Hàn Vân Đình liên kết mọi chuyện với nhau, suy nghĩ thêm một chút bèn nghiêm mặt nhìn Tần Bách Duật, “Tống Kỳ Ngự có ý đồ với em dâu phải không? Anh ta muốn làm gì? Nếu có mưu đồ, hiện giờ anh ta đang bôi nhọ em ấy là nung nấu ý định gì? Còn nếu không có, thì chẳng lẽ hai người họ xảy ra mâu thuẫn?”


Nhưng dù có mâu thuẫn, một người đàn ông ngấm ngầm giở trò dơ bẩn sau lưng như vậy, thì chẳng qua người thừa kế tương lai của gia tộc giàu có nhất Tuyền Thành cũng chỉ thế mà thôi.


Tần Bách Duật nhìn chằm chằm Hàn Vân Đình, không lên tiếng, chỉ nheo đôi mắt âm u đen như mực.


Kiều Mục liếm răng trong, cau mày, “Mặc kệ anh có ý định gì, với tình hình hiện giờ, anh đề nghị chú bảo em dâu nhanh chóng suy nghĩ việc tới Kiều thị.”
Vietwriter.vn
“Anh sẽ không lợi dụng cô ấy để đối phó với Thiên Thừa, cô ấy sẽ an toàn tuyệt đối, ít nhất là tại Kiều thị anh đang nắm trong tay. Hơn nữa, nếu em dâu rời đi, chắc chắn sẽ là tổn thất to lớn với Thiên Thừa.”


“Ừm, em sẽ bảo cô ấy cân nhắc.”


Nhận được sự đồng ý của Tần Bách Duật, lòng dạ thấp thỏm của Kiều Mục cũng bình tĩnh lại.


Theo anh ta thấy, một mình Nghiên Thời Thất hoàn toàn có thể gồng gánh được hai mươi nghệ sĩ đã rời đi của Kiều thị.


Nếu Thiệu Chính Hề không quý trọng em dâu, anh bằng lòng bỏ giá cao bồi thường phí vi phạm hợp đồng, cũng phải giành cô về.


Động vào miếng phô mai của anh ta, đừng hòng sống yên.


***


Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Người dấu yêu. Các cá nhân, tổ chức khác có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là hành vi vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!


Buổi tối hôm đó, sau khi Kiều Mục và Hàn Vân Đình ra về, Nghiên Thời Thất đi dép lê vào phòng sách.


Cô vừa gõ cửa thì Tần Bách Duật đã đi từ bên trong ra.


“Anh đang bận à?” Cô đứng trước cửa, nở một nụ cười nhạt.


Tần Bách Duật đóng cửa, dắt tay cô về phòng ngủ, “Không bận, em có chuyện à?”


Nghiên Thời Thất mặc cho anh nắm. Lúc bước vào phòng ngủ, cô cười ranh mãnh, “Đúng là có chút chuyện.”