Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 925 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 925MUỐN ĂN ĐỒ CHUA!
Thang máy tới, Trác Hàn bất chấp tất cả vội vàng tiến vào rồi ấn nút đóng cửa.


Phóng viên đã chạy tới, Lục Y Huyền giẫm giày cao gót xoay người chắn cửa thang máy.


“Có chuyện gì vậy?” Hàn Vân Đình tách đám người ra, nhìn Lục Y Huyền.


Kiều Mục cũng bị phóng viên ngăn cản tầm mắt nhưng vẫn còn nháy mắt với cô.


Ban nãy lúc trong hội trường đã có người hô to, nói Nghiên Thời Thất che miệng chạy tới phòng vệ sinh.


Chuyện cô mang thai vẫn chưa công bố với bên ngoài, mà bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt.


Lục Y Huyền nghiêm túc nhìn Hàn Vân Đình, không để ý tới vẻ mặt sâu xa của Kiều Mục nói: “Giám đốc Hàn, bệnh đau dạ dày của cô Nghiên lại tái phát cho nên rời đi trước rồi. Cô ấy nhờ tôi thay mặt nói xin lỗi với các vị phóng viên truyền thông.”


Ồ, thì ra là đau dạ dày.


Các phóng viên quanh quẩn ở cửa thang máy nhìn nhau, cả buổi sau mới cười ngượng quay trở về hội trường, chuẩn bị kết thúc công việc.


Các phóng viên nghĩ, xem ra Nghiên Thời Thất thật sự không được khỏe.


Đau dạ dày mà còn tới tham gia họp báo, kết hợp với lời đồn đãi cô bị Thiên Thừa đóng băng, đây chính là bị bắt ra làm lụng đây mà. Đúng là không dễ dàng.


Sau khi phóng viên rời đi, Kiều Mục và Hàn Vân Đình nhìn nhau rồi cũng không nán lại nữa, giao cho Lục Y Huyền việc dàn xếp kết thúc công việc rồi lần lượt rời khỏi trung tâm hội nghị.


***


Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Người dấu yêu. Các cá nhân, tổ chức khác có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là hành vi vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!


Ngồi lên xe, Kiều Mục gọi một cuộc điện thoại cho Tần Bách Duật, biết họ đã trở về Vịnh Lâm Hồ. Hỏi thăm vài câu nữa thì mới biết Nghiên Thời Thất chỉ là nôn nghén, cho nên hai người bèn ngồi trong xe hút thuốc.


Bãi đỗ xe dưới hầm, Kiều Mục hạ cửa kính xe nhả khói ra ngoài, sau đó than một tiếng: “Giám đốc điều hành của công ty các cậu cũng khá lắm.”


Hàn Vân Đình tháo mắt kính trên sống mũi xuống, day ấn đường, “Anh vừa ý cô ấy hả?”


Kiều Mục bị sặc khói thuốc!


“Cậu bớt nói bậy bạ đi nhé, tôi đang nói nghiêm túc đấy!”


Nếu để cho cô nhóc kia nghe thấy mấy lời này còn không phải sẽ xốc luôn đầu lâu của anh ta sao?!


Hàn Vân Đình mỉm cười nhìn Kiều Mục, nói: “Đúng là cô ấy rất khá, có đầu óc cũng rất khéo léo. Nếu như anh vừa ý thì tôi sẽ làm mối cho anh.”
Nguồn : ngontinh hay.com
Hàn Vân Đình trêu chọc, mà đáp lại anh ta chính là bóng lưng Kiều Mục mở cửa xe đi ra ngoài.


“Cậu ba Hàn có thời gian thúc đẩy tôi tìm bạn gái, không bằng mau giải quyết chuyện cả đời của mình trước đi. Anh đi trước.”


Kiều Mục cười nhạo một câu rồi xoay người đi về chỗ đỗ xe của mình.


***


Buổi chiều ở Vịnh Lâm Hồ.


Ba giờ, Nghiên Thời Thất mơ màng thức dậy.


Lúc trưa về tới nhà, cô đã về phòng ngủ một giấc tới bây giờ mới tỉnh, cảm thấy rất có tinh thần.


Nhưng chẳng hiểu sao cô lại muốn ăn chua, mà phải là rất rất chua mới được.


Cô ngồi trên giường sờ bụng mình. Không thấy bóng dáng anh Tư đâu, cô bèn mang dép định tới phòng bếp tìm đồ ăn.


Nhưng mới vừa đẩy cửa phòng ra thì cô đã nhìn thấy bóng lưng rộng lớn của anh đứng ở hành lang tầng hai.


Anh đang dừng chân trước vách tường hình trái tim đó.


Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, anh lập tức xoay người lại, “Em đã đỡ hơn chút nào chưa?”


Anh đi tới, Nghiên Thời Thất nhào vào lòng anh, ngửa đầu cười khẽ, “Em đỡ hơn nhiều rồi, mà anh không đi công ty hả?”


Lúc rời khỏi trung tâm hội nghị, anh còn muốn đến bệnh viện nữa, nhưng Nghiên Thời Thất đã từ chối.


Cô biết rõ đây là triệu chứng nôn nghén, không có gì to tát cả.


Tần Bách Duật lắc đầu, “Em đói bụng không?”


Anh sờ lên mặt cô, ánh mắt chứa đựng cưng chiều lại tràn ngập đau lòng.


Bây giờ đã bắt đầu có triệu chứng nghén rồi, sợ là sau này cô còn phải cực khổ hơn nữa.


Nghiên Thời Thất sờ lên bụng mình thành thật nói: “Đói, đói lắm luôn.”