Sau khi nhân viên khách sạn đưa bánh kem vào thì lập tức đi ra ngoài, Quan Hề nhìn cây nén sắp tắt bên trên, trầm mặc trong chốc lát.

Giang Tùy Châu chờ một hồi thấy cô vẫn không lên tiếng, nói trêu: “Nguyện vọng quá nhiều à? Cho em một tờ giấy liệt kê ra nhé?”

Quan Hề không để ý đến anh, trực tiếp thổi tắt nến.

Giang Tùy Châu hơi nhướng mày.

“Em ước xong rồi.” Quan Hề quay đầu nhìn anh.

Giang Tùy Châu gật đầu, vẻ mặt “lóng tai lắng nghe, anh xem em muốn thứ đồ quý hiếm gì”.

Quan Hề ngoắc ngoắc ngón tay với anh: “Anh đến đây, em nói cho anh nghe.”

Giang Tùy Châu cũng phối hợp, đứng dậy đi tới: “Nói đi.”

Quan Hề chỉ chỉ ban công lớn cách đó không xa: “Điều ước của em là Giang Tùy Châu sẽ đứng ở đó kêu lên tôi thích, cực kì thích Quan Hề nhất.”

“…”

“Mà phải là kiểu rất thâm tình rất rất thâm tình á.”

Giang Tùy Châu nhìn cô chằm chằm, “Gần đây em xem phim máu chó gì đến tivi à.”

“Không có đâu.”

Quan Hề đứng dậy kéo anh đi ra ban công, sau khi cửa sổ sát đất được cô mở ra, gió đêm oi bức thổi tới. Quan Hề dựa vào bên cửa, mặt mày tràn đầy ý cười: “Nguyện vọng này của em rất đơn giản luôn đó, không thực hiện được sao.”

Giang Tùy Châu đứng trong gió trầm mặc một lúc, sau đó đi vào trong: “Có lẽ là thực hiện không được.”

“Này này này —–“ Quan Hề lập tức níu cổ tay anh lại, “Giang Tùy Châu, anh vô liêm sỉ nha, vừa rồi còn nói em ước gì cũng được mà!”

Giang Tùy Châu đứng ỳ lại tại chỗ, vốn anh cho rằng cô sẽ muốn một thứ đồ gì đó hiếm có, không nghĩ đến đó lại là một việc làm kinh khủng nhất phải có trong phim thần tượng.

Giang Tùy Châu: “Em ước thì ước, anh chưa nói là sẽ thực hiện cho em mà.”

Quan Hề trừng mắt: “Vậy anh hỏi em làm gì!!”

Giang Tùy Châu: “Anh chỉ muốn nghe thử thôi.”

“Được thôi, còn nói là thích em nhiều lắm, hóa ra đều là nói dối. Điều ước cũng chỉ nghe thử thôi….” Quan Hề vừa nói vừa bắt đầu tỏ ra đáng thương, giả vờ khóc thút thít, nhìn về phía phương xa: “Giang Tùy Châu, anh không thương em gì hết.”

Giang Tùy Châu nhìn cô diễn, nhưng nhìn một hồi, lại có hơi không nỡ khi thấy dáng vẻ tủi thân của cô gái này.

Anh kéo cô vào lòng mình, nhàn nhạt nói: “Được, em đừng cãi nhau với anh, không đề cập đến chuyện chia tay, thì anh có thể làm việc này.”

Hai mắt Quan Hề sáng lên: “Được thôi, em đồng ý.”

Gió nóng tràn ngập cả thành phố này, chỉ đứng trên ban công một hồi đã đổ một tầng mồ hôi mỏng,

Nhưng giờ phút này cô lại chẳng cảm thấy bực bội chút nào.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, thật ra thì cô không nghĩ ra mình sẽ ước điều gì. Nhìn Giang Tùy Châu, đầu cô đột nhiên nảy sinh ý tưởng, cô muốn anh yêu cô nhiều một chút, sau đó sẽ đến rất yêu rất yêu….

Nhưng trong lòng cô cảm thấy Giang Tùy Châu chắc chắn sẽ không nói mấy lời buồn nôn đó, không phải là anh vô tâm, mà là với tính tình của anh, muốn anh làm những hành động bày tỏ tình yêu như phim thần tượng này, thật sự là còn đáng sợ hơn so với giết anh nữa.

Cô chỉ muốn trêu chọc anh một chút thôi, dù sao thì được hành hạ Giang Tùy Châu cũng là một thú vui trong cuộc đời cô mà.

“Không nói được sao?” Quan Hề chống một tay lên lan can, nhìn anh cười khanh khách.

Ánh đèn chiếu ra từ cửa sổ sát đất bằng kính sau lưng họ, Giang Tùy Châu đứng trong những vầng sáng, nửa bên mặt được tia sáng bao phủ, làm bật lên làn da trắng mịn của anh.

Nhị Cẩu thật sự rất đẹp trai, da cũng đẹp, vừa trắng vừa mềm…..

Quan Hề thưởng thức nét đẹp này, đột nhiên không muốn dày vò anh nữa, suy nghĩ chút rồi nói: “Được rồi được rồi, vậy em nghĩ một việc khác. Em nói nha, nguyện vọng của em là ——“

Giang Tùy Châu: “Tôi thích, cực kì thích Quan Hề nhất.”

“….”

Giọng của Giang Tùy Châu trầm trầm, được làn gió ấm áp bao phủ nghe thật cuốn hút, chậm rãi lọt vào tai cô, thẳng đến màng nhĩ.

Quan Hề ngừng nói, chỉ nhìn anh chăm chú.

Anh, anh nói?

Nhịp đập trái tim tựa như một trận mưa dữ dội đột ngột đổ xuống, đập nhanh khiến cô hơi khó chịu, thậm chí còn cảm thấy đau âm ỉ.

Anh nói thật kìa.

Giang Tùy Châu gõ nhẹ lên đầu cô: “Được chưa?”

Trong lúc nhất thời, Quan Hề không biết nói gì, đáp theo bản năng: “…… Anh không nói lớn.”

Giang Tùy Châu híp mắt: “Em được voi đòi tiên thế này thì khi nào mới được.”

“Không phải….. Vừa rồi em bảo là nói thật to, tôi thích, cực kì thích Quan Hề nhất mà.”

Giang Tùy Châu liếc cô, không chịu phối hợp: “Em đổi điều ước khác đi.”

Quan Hề im lặng nhìn anh hai giây, đột nhiên đưa tay túm lấy phần áo trước ngực anh kéo về phía mình.

Giang Tùy Châu bị kéo áp người về phía cô, vốn tưởng sẽ lại nghe một việc gì đó hành hạ người khác, nhưng Quan Hề chậm rãi nói: “Điều ước khác của em là, em muốn Giang Tùy Châu hôn em ngay bâu giờ, hơn nữa còn phải là kiểu hôn lưỡi.”

Im lìm.

Giang Tùy Châu nhìn cô chằm chằm, sắc mặt vẫn tỉnh táo, nhưng dường như ở đáy mắt sắp nổi lên một trận bão táp.

“Nguyện vọng này đơn giản chứ?” Đối diện với ánh mắt dần tối xuống rõ rệt của người đàn ông trước mắt, cô đáp lại với ánh mắt như khiêu khích.

Lúc này trên người Quan Hề vẫn mặc chiếc đầm đỏ dài, gió đêm thổi qua, làn váy đung đưa nhẹ, để lộ ra bắp chân trắng chói mắt.

Quan Hề rất hợp với sắc đỏ, chiếc đầm xinh đẹp cùng đuôi lông mày tràn đầy phong tình, sự quyến rũ ồ ạt tăng lên, tranh nhau toát ra ngoài.

Giang Tùy Châu nhìn cô mấy giây, dường như không thể nào khắc chế nổi nữa, lập tức đè cô lên lan can ban công: “Đơn giản.”

Quan Hề bám vào vai anh, nâng cằm lên: “Vậy anh đến đi, nhanh lên nào.”

Hơi thở của Giang Tùy Châu hơi nặng nề, tay giữ sau cổ cô, dứt khoát gặm cắn.

Vào giờ phút này vừa kịch liệt vừa nhiệt tình, cũng không biết tại sao, Quan Hề cảm thấy nhẹ nhõm một cách kì lạ, tựa như những chuyện một mực đè nén trong lòng rốt cuộc cũng đã thông suốt cả rồi.

Sau khi hôn nhau một lúc ở ban công, cô được anh bế vào trong phòng.

Quấn quýt dây dưa cùng nhau, nắng hạn gặp mưa rào, Giang Tùy Châu ra tay không biết nặng nhẹ, nhưng Quan Hề vẫn rất phối hợp.

Sau hai lần quyết liệt…. Cô hoàn toàn mất hết sức lực, nằm trong lòng anh.

“Đi tắm đi anh….” Giọng của Quan Hề như vẫn còn vương lại dư âm, mềm mại, mang theo sự hấp dẫn.

Giang Tùy Châu ôm lấy cô, “Chờ lát nữa.”

Quan Hề khó chịu nói thầm: “Em không thoải mái….”

“Bây giờ tắm lát nữa phải tắm lại lần nữa, có mệt không?”

Quan Hề lập tức cảnh giác: “Không được….. Ngày mai em còn phải dậy nữa, buồn ngủ lắm.”

“Sẽ để em ngủ mà.”

Nhưng nghe chẳng có ý đó gì cả, Quan Hề đẩy nhẹ anh một cái, “Giang tổng, không phải là một khoảng thời gian thôi sao, kìm nén đến mức như vậy….”

“Em cũng biết là một khoảng thời gian à.” Giang Tùy Châu đặt cằm trên đỉnh đầu cô, giọng nói nhàn nhạt, “Em không muốn sao, hửm?”

Quan Hề: “Em bận lắm, còn lâu mới muốn.”

Khóe miệng Giang Tùy Châu nhếch nhẹ: “Ừ, ga trải giường ướt một mảng thôi, chỉ ở mức đó thôi.”

Quan Hề không nén được giận, quay người lại, giơ chân muốn đạp anh. Nhưng Giang Tùy Châu lại nắm lấy mắt cá chân cô một cách chuẩn xác, sau đó đè lại, xoay mình đè lên người cô.

Cảm giác được anh lại rục rịch ngóc đầu dậy, Quan Hề hơi muốn khóc: “Giang Tùy Châu —–“

“Ngày mai anh gọi em dậy.”

“Anh căn bản là không gọi nổi!”

Giang Tùy Châu cười: “Em cũng biết em khó thức dậy hả.”

“Thường thì thức dậy rất đúng giờ đó, nếu không phải anh —– a!”

Có tiết mục trước, lần này trơn tru không trở ngại, xương cốt tê dại.

Giang Tùy Châu bực bội hừ một tiếng, chậm rãi chốc lát mới dụ dỗ cô: “Không dậy nổi thì anh gọi em thêm mấy lần….. Nếu thật sự không được…. Vậy không cần dậy nữa.”

“…!”

**

Giang Tùy Châu nói không giữ lời trong chuyện trai gái không phải lần một lần hai, sau một đêm náo loạn ăn không biết đủ, ngày hôm sau Quan Hề cảm thấy mình thật sự không thức dậy nổi.

Đồng hồ báo thức vang lên ba lần, Giang Tùy Châu cũng ấn tắt ba lần.

“Em muốn thức dậy….” Quan Hề rúc vào trong lòng anh, ngoài miệng khóc thút thít bảo muốn thức dậy, nhưng người lại không hề nhúc nhích.

“Cứu mạng…. Em phải thức dậy…. Tại sao phải thức dậy chứ…… Phiền quá đi mất…. Giang Tùy Châu, đồ biến thái….”

Giang Tùy Châu nhắm mắt đáp lại: “Ừ, đúng vậy.”

“Anh kéo em đứng lên đi….”

“Không đi không được sao?”

“Không được…..”

Giang Tùy Châu vuốt vuốt tóc cô, cuối cùng vẫn kiềm chế tính khí lại, ngồi dậy: “Vươn tay ra đi em.”

Quan Hề chậm rãi đưa một tay ra, Giang Tùy Châu kéo cổ tay cô, lôi người từ trên giường dậy, nhưng cô vừa ngồi dậy đã xụi lơ ngã lên người anh.

Giang Tùy Châu cười khẽ, trực tiếp bế cô lên đi vào phòng tắm.

Quan Hề mặc áo choàng tắm của khách sạn, tựa vào bên cạnh Giang Tùy Châu đánh răng, nói không rõ lời: “Quần áo em đâu….”

Giang Tùy Châu: “Hỏng rồi.”

Quan Hề: “?”

Giang Tùy Châu: “Hôm qua anh không hề mạnh tay, là đồ của em quá mỏng.”

Quan Hề trừng mắt nhìn người trong gương, cúi đầu súc miệng, xong xuôi thì quay lưng bỏ đi tìm mảnh vụn từ chiếc váy của cô.

Sau đó cô nhặt được nó ở bệ cửa sổ trong phòng, cầm lên nhìn thử…. Xé rách hoàn toàn.

Quan Hề không thiếu một bộ đồ này, nhưng tối hôm qua vờn nhau suốt đêm, cả người cô đều đau nhức, vẫn còn tức giận với Giang Tùy Châu, nên nhìn cảnh tượng này thì cơn giận lập tức dồn hết lên người anh.

“Hỏng rồi! Thành như vậy, anh nhìn xem phải làm thế nào đây.” Quan Hề xách váy rách đi tìm nguồn cơn sự việc.

Giang Tùy Châu liếc mắt nhìn, nhanh chóng hiểu ra: “Mua cho em.”

Quan Hề: “Em thích nhất chiếc này, không có nữa!”

“Vậy mua cái khác bồi thường cho em, gấp đôi nhé.”

Quan Hề: “Mua cái gì?”

Giang Tùy Châu: “Thành phố này còn nhiều đồ em thích mà, tùy em mua cái gì.”

Ánh mắt Quan Hề hơi sáng lên, được đó được đó, lâu rồi cô không đi dạo phố mua sắm —–

Ối không đúng, không phải cô đã thề sẽ sống bằng sức mình, chỉ tiêu tiền mình kiếm được sao.

Đầu Quan Hề thấp thoáng xuất hiện mấy vạch đen…..

A, thật là khó mà nhịn được.

Cô muốn mua đồ! Muốn túi xách! Gần đây chắc cô đã lạc hậu rất nhiều rồi? Không mua một mẫu mới nào cả!!

Xì…… Nhưng lần này không tính, Giang Tùy Châu làm hỏng quần áo của cô mà! Bồi thường chút thì làm sao!

Đúng đúng đúng, cô vẫn sống bằng sức mình, chỉ là để Nhị Cẩu nhà cô bồi thường cho cô chút mà thôi!

Sau khi Quan Hề suy nghĩ rõ ràng, lên tiếng nói: “Hôm nay em phải làm việc, chiều mai em rảnh đó, đến lúc đó anh bồi thường cho em!”

Giang Tùy Châu: “Chuyến bay của em là tối mai à.”

“Đúng vậy, trước khi về có một ít thời gian.”

Giang Tùy Châu: “Được, anh đi cùng em.”

Quan Hề: “Vậy không được ngại mệt mỏi nha, cũng không cho bỏ chạy nửa đường đâu đó.”

Giang Tùy Châu nhớ lại cảnh tượng trong lần duy nhất đã từng đến trung tâm mua sắm cùng cô, suy nghĩ một lúc nói: “Anh sẽ cố gắng.”

**