Chín giờ hai mươi phút tối, trong phòng giám sát và điều khiển một trạm phát điện, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi cầm báo cáo số liệu ngồi bên bàn cẩn thận kiểm tra.

Bên cạnh anh có vài người trẻ tuổi mặc đồng phục, thừa dịp người nọ đang xem báo cáo, thanh niên đứng bên phải nhỏ giọng nói: "Đội phó, hiện giờ cậu ấy có thể đồng thời cung cấp điện cho hai thành phố, năng lực tuyệt đối không thành vấn đề, anh xem... có phải nên để cậu ấy dừng lại không?"

Người nam ngồi trên ghế suy nghĩ một chút: "Ừm, chờ thêm chút nữa đã. Có lẽ cậu ấy còn có thể tiến xa hơn..."

Mười phút sau, điện thoại trên bàn đổ chuông, một người bước qua nghe máy, sau đó quay qua nói: "Năm rồi."

Người nọ rốt cuộc nói: "Dừng đi."

Mọi người cùng thở phào.

"Thiệu Nguyên, ngày mai cậu liên hệ cậu ấy." Người nọ đứng lên xoa xoa mi tâm, gấp báo cáo nhét vào túi: "Cậu ấy gọi là... Diệp Văn Hiên đúng không?"

Lý Thiệu Nguyên vội gật đầu: "Đúng vậy."

"Tạm thời có thể buông lỏng quản chế, đừng quản chặt quá sẽ làm tâm tình cậu ta phát triển theo hướng tiêu cực, như vậy sẽ bất lợi cho chúng ta." Người nam trung niên trầm ngâm nói: "Ngoài ra, quan sát xem còn ai để mắt tới cậu ta không, nếu có thì cứ tiếp tục quan sát, đừng bứt dây động rừng."

"Vâng, đội phó!"

.*.

Trong phòng tắm, Diệp Văn Hiên nâng tay tát nước lên mặt, sau đó lắc lắc đầu, miễn cưỡng mở hai mắt.

Hiện giờ là hơn ba giờ sáng.

Diệp Văn Hiên nhớ mang máng trước lúc ngủ mình có liếc nhìn di động, là ngày 12 tháng 9.

Nhấn mở màn hình di động đặt trên bồn rửa tay, liếc nhìn một cái.

Ngày 15 tháng 9, rạng sáng ba giờ hai mươi lăm phút.

"Mình ngủ suốt hai ngày hai đêm?" Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm.

Khuya hôm trước cậu mới cung cấp điện cho năm thành phố, lúc rời khỏi trạm phát điện, hai chân cơ hồ mềm nhũn.

Sau năm giờ khảo nghiệm đó, vài vị cảnh sát mặc thường phục lái xe đưa cậu về, Diệp Văn Hiên nói cám ơn, lúc đóng cửa lại thì suýt chút nữa đã quỳ rạp xuống bên cạnh tủ giày.

May mắn trong phòng này chỉ có một mình cậu thuê, bằng không để người ta nhìn thấy sẽ tưởng là cậu đang làm trò gì đó quái dị.

Sau khi trở lại, Diệp Văn Hiên không rửa mặt cũng không tắm rửa, quần áo cũng không cởi, ngã nhào lên ghế sô pha ngủ mê mang.

Lúc tỉnh lại thì đã là rạng sáng ngày mười lăm.

Nhóm người kia đặc biệt chọn tối thứ sáu mời cậu đi, có lẽ là sợ cậu mệt lả hôm sau không dậy nổi sẽ ảnh hưởng tới công việc đi?

Quả thực là đủ quan tâm săn sóc a. Diệp Văn Hiên thờ ơ nghĩ.

Hiện giờ cậu vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi sọc ca rô nhạt màu nhăn nhíu, hai tay chống bồn rửa mặt, dưới ánh đèn nhu hòa trong phòng tắm cẩn thận quan sáng chính mình trong gương.

Diệp Văn Hiên năm nay hai mươi sáu tuổi, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt hoa đào thoạt nhìn lóe sáng điện quang, có chút phong lưu.

Ngoài ra trải nghiệm ba năm lăn lộn làm việc đã làm cậu rút đi vẻ non nớt của thời sinh viên, có khí chất anh tuấn thuần thục của đàn ông.

Cộng thêm bản thân học chức nghiệp thiết kế thời trang, sâu trong xương đã có sẵn tế bào lãng mạn cùng nghệ thuật, Diệp Văn Hiên cố ý để tóc dài ngang vai, bình thường cột thành một bím nhỏ ở sau đầu. Bất quá không phải loại nam nhân tâm tư tỉ mỉ tinh tế, bím tóc của Diệp Văn Hiên cũng không quá cầu kỳ, chỉ qua loa thắt hai ba bím cho xong, vì thế kiểu tóc của cậu thoạt nhìn vẫn luôn rối bời.

Cũng may dáng dấp đẹp trai, cho dù tóc rối thì cũng có loại mỹ cảm riêng biệt.

Vóc người Diệp Văn Hiên không tính là đặc biệt cao lớn, mặc dù không có vai u thịt bắp nhưng tay chân thon dài mạnh mẽ, tuyệt đối không giống loại nam nhân văn phòng yếu đuối.

Lúc này cậu tựa vào gương, không thèm chú ý tới đầu tóc rối bời cùng chiếc áo sơ mi nhăn nhíu sau khi ngủ suốt hai ngày, cậu chỉ chăm chú nhìn mắt mình.

Tròng mắt đen láy sáng đến dọa người, Diệp Văn Hiên nhích tới gần, kéo kéo mí mắt chăm chú nhìn tròng đen của mình.

Xẹt...

Những dòng điện nhỏ li ti màu xanh da trời lướt dọc theo con ngươi, nhanh chóng biến mất trong mí mắt.

Mấy phút sau, tia điện lại một lần nữa lóe sáng rồi lén lút biến mất.

Diệp Văn Hiên nhìn mặt gương hồi lâu, thở hắt một hơi rồi với tay mò túi áo khoác cùng túi quần jean treo trên móc nửa ngày, rốt cuộc móc ra một chiếc kính gọng đen.

Mở kiếng, đeo lên sống mũi.

Tròng kính mỏng che chắn trước mắt, giấu đi những tia điện lưu thỉnh thoảng lóe sáng.

Di động đặt trên bồn rửa mặt phát ra tiếng chuông dễ nghe, Diệp Văn Hiên cầm lên xem một chút, phát hiện là thông báo hết pin.

Diệp Văn Hiên chậc một tiếng, đưa ngón trỏ chạm vào cổng USB trên điện thoại, màn hình sáng lên, di động hiện thông báo đang sạc pin.

Cậu khống chế dòng điện phát ra, chỉ chốc lát sau đã sạc đầy pin, thời gian chỉ tốn khoảng mười mấy giây.

Một loạt động tác này lưu loát hệt như mây bay nước chảy, có thể thấy không phải là lần đầu tiên.

Diệp Văn Hiên cầm di động đi ra phòng ngủ, hai ba cái lột sạch quần áo bẩn, thuận thay ném vào máy giặt, sau đó xoay người lại, phịch một tiếng ngã xuống giường.

Khuya hôm trước làm một vố lớn làm tình trạng của cậu hiện giờ giống như thận hư, mệt mỏi ngủ suốt một ngày một đêm, thế nhưng sau khi tỉnh dậy thì tinh thần vẫn thực sinh động.

Giơ di động trước mặt, kiểm tra các cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc.

Phần lớn đều là bạn bè rủ rê ra ngoài chơi, còn có tin nhắn của đồng nghiệp trong công ty gửi tới, thông báo cuối tuần phải tăng ca. Sau đó là mấy chục cuộc điện thoại của giám sát thiết kế, hơn phân nửa là liên hoàn đoạt mệnh CALL hối cậu tới phòng làm việc.

Diệp Văn Hiên: ".." Hay rồi, gọi nhiều cuộc như vậy cũng không đánh thức cậu được, ngày mai đi làm nhất định sẽ bị mắng một trận.

Suy nghĩ hồi lâu, Diệp Văn Hiên nắm di động mở danh sách cuộc gọi nhỡ, nhìn một chuỗi dãy số giống hệt nhay, dứt khoát nhấn nút gọi đi.

Lần đầu tiên bị cúp máy, Diệp Văn Hiên tiếp tục bấm gọi, sau vài tiếng đô đô đô thì rốt cuộc có người bắt máy.

"Bé Hạo à..." Diệp Văn Hiên hiền hòa nói: "Đang ngủ sao?"

Người bên kia đầu dây nửa mê nửa tỉnh, liếc nhìn thời gian một cái lập tức mắng to: "Con mẹ nó mới ba giờ rưỡi sáng... Diệp Văn Hiên, nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng thì ông coi chừng tôi đấy, ngày mai không cần đi làm cũng phải lái xe tới đập ông một trận!"

"Aiz, tôi có chuyện quan trọng mà, ông đừng kích động, hít sâu, hít sâu, hít sâu nà..."

"Hít cái em gái ông!" Nhạc Hạo cũng tỉnh ngủ: "Chuyện gì, chiều thứ sáu tôi gọi cho ông mãi mà không được, liền gọi suốt hai ngày, tới tận tối qua cũng không gọi được, suýt chút nữa tôi đã báo cảnh sát rồi đấy!"

Chiều thứ sáu Diệp Văn Hiên bị người của bộ đặc vụ quốc gia hẹn gặp, nhất thời ngắt đứt toàn bộ thông tin liên lạc, chờ đến khi từ trạm phát điện trở về, nhóm cảnh sát mặc thường phục kia mới trả lại túi đồ cho cậu. Cho dù không vì phát điện mà mệt mỏi tới mức ngủ mê man li bì suốt hai ngày thì cậu cũng đã ký điều khoản giữ bí mật với nhóm người kia, cho dù muốn khoe khoang cỡ nào, Diệp Văn Hiên vẫn phải cố nhịn.

Cho dù đối phương là bạn học cực thân thiết từ thời đại học cũng chỉ ngậm miệng.

Vì thế, Diệp Văn Hiên chỉ có thể hàm hồ nói: "Tôi... phải đi làm chuyện lớn, tạo phúc cho mấy triệu đồng bào, mang đến ánh sáng cho vô số gia đình."

Nhạc Hạo: "..."

"Tôi cảm thấy, tôi rất có thể chính là thần sấm chuyển thế..."

"Chuyển chuyển con khỉ khô, bịa chuyện thì cũng phải bịa đáng tin một chút, nửa đêm nửa hôm ông mộng du xàm xàm với tôi à. Còn xàm nữa là tôi cúp máy..."

"À, có thể tôi phải từ chức."

"Gì đấy... ông lại đùa gì thế?!"

Bên kia truyền tới tiếng thình thịch đùng đùng hỗn loạn, Diệp Văn Hiên đoán là ông bạn của mình vừa lăn xuống gầm giường, một lát sau Nhạc Hạo bò dậy, hùng hùng hổ hổ nói: "Ông mới nói cái quái gì vậy, ông muốn từ chức? Ban đầu là ai được công ty Seveles tuyển dụng đã mừng tới mức chảy nước mắt nước mũi khóc nức nở hả? Tuần trước còn nói cấp trên giao một hạng mục lớn cho tổ bọn ông, qua vài ngày không thấy tự dưng lại nói muốn từ chức?!"

"Aiz, người tính không bằng trời tính..."

"Dẹp dẹp dẹp đi, nói tiếng người."

"...một lời khó nói hết."

Hai người yên lặng một chốc, Nhạc Hạo thở dài trước: "Được rồi, hôm nay tan tầm xong tìm chỗ nào đó đi, hai chúng ta nói chuyện một chút."

"Aiz."

Cúp máy, Diệp Văn Hiên từ trên giường bò dậy, mặc quần áo thể thao, cầm theo di động, chìa khóa cửa cùng tiền lẻ rồi mở cửa rời khỏi nhà, bắt đầu chạy bộ trong công viên thành phố ở bên cạnh tòa nhà.

Thích một vài loại vận động thể dục thể thao là điểm khác biệt của Diệp Văn Hiên với những nhà thiết kế trẻ tuổi khác.

Năm giờ rưỡi sáng, Diệp Văn Hiên kết thúc chạy bộ, thuận tiện mua bữa sáng, sau đó mới quay về căn hộ mình thuê ở S thị.

Diệp Văn Hiên vốn là người W thị, sau đó vì đi học mới tới S thị, sau khi tốt nghiệp trở về W thị xin vào công ty thiết kế thời trang không tệ ở đây. Tháng bảy năm ngoái chuyển qua công ty Seveles, một trong năm trăm công ty nổi tiếng nhất toàn cầu đặt chi nhánh ở S thị, vì thế cậu lại một lần nữa quay lại thành phố lớn sầm suất này.

Ở đây lâu, trong tay cũng có chút tiền, Diệp Văn Hiên liền thuê một căn hộ có hoàn cảnh tốt ở gần công ty, hai phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp một phòng tắm, còn có sân thượng có thể nhìn xuống công viên thành phố ở bên cạnh, mặc dù giá cả đắt đỏ nhưng quả thực thoải mái hơn phòng trọ bốn người dành cho nhân viên rất nhiều.

Ném bữa sáng lên bàn, Diệp Văn Hiên cởi quần áo, chui vào phòng tắm.

Nước đọng lan khắp sàn phòng tắm, dần dần lan tới bậc chắn nước ở ngoài cửa.

Tia điện theo mắt thường có thể nhìn thấy chợt lóe rồi biến mất trên mặt nước, điện quang xanh lam quỷ dị lóe sáng, lấy người nam trẻ tuổi đang nhắm mắt gội đầu dưới vòi sen làm trung tâm bắt đầu không ngừng lan tràn ra ngoài.

Nước lan tới trước bậc cửa hai cm.

Dòng điện men theo bệ cửa chảy tới hướng ống thoát nước.

"Xẹt".

Đèn chân không trong trong phòng tắm xẹt xẹt hai tiếng.

Diệp Văn Hiên xối sạch tóc, đưa tay lau mặt, mở mắt ra.

Ngay lúc cậu mở mắt, toàn bộ điện quang lập tức rụt vào trong cơ thể, không có tia điện nào tràn ra ngoài.

Đèn chân không khôi phục dáng vẻ bình thường, không còn phát ra âm thanh xèn xẹt nữa.

Nước đọng tiếp tục lan ra bốn phương tám hướng, cuối cùng bị bệ cửa ngăn lại.

Diệp Văn Hiên thở hắt một hơi, tắt nút bình nước nóng, xoay người cầm lấy khăn lông bắt đầu lau mình.

Trong làn sương mờ ảo, thân thể nam nhân như ẩn như hiện.

Loáng thoáng có thể thấy da thịt trắng noãn bóng loáng, chân đặc biệt dài, vai rộng mông thon, tay và đùi có chút bắp thịt mỏng, mặc dù không cơ bắp rắn rỏi khoa trương như vận động viên thể dục, thế nhưng vô luận là ai nhìn thấy thân thể này đều chỉ có thể bịt mũi khen ngợi: "Dáng dấp quá sexy."

Luồn năm ngón tay vào phần tóc sau ót vung vẫy bọt nước, đồng thời dòng điện cũng bay ra theo, đập vào tường rồi yên lặng phân giải trong không khí.

.*.

[Tác giả] Truyện viết theo cơ cấu bộ đặc vụ quốc gia, trừ bỏ cục mười chín cùng cục hai mươi chuyên về ký sinh thú, mười tám cục còn lại chuyển thành tổ, cũng chính là bộ đặc vụ có mười tám tổ, bất quá bộ trưởng vẫn là La Văn, tôi lười đặt tên a.

Còn có, tiểu thụ mặc dù không phải mỹ nhan thịnh thế nhưng vẫn đẹp trai ở một mức nhất định a hi hi hi (/▽╲)

.*.

[Tiểu Kịch Trường] La bộ trưởng chưa lấy được kịch bản

Chu Phóng: "Không tốt, không tốt rồi, bộ trưởng bộ đặc vụ chúng ta biến mất."

Hạ Phi Chương: "Cái gì?! Là ai lớn gan như vậy, cư nhiên dám bắt cóc La bộ trưởng ngay trong S thị của tôi?"

Toàn bộ hai mươi cục của bộ đặc vụ được điều động, tìm suốt mấy ngày cũng không tìm được Boss La Văn của bọn họ.

Ngồi trong văn phòng ở cao ốc bộ đặc vụ, La Văn ù ù cạc cạc không hiểu gì cả: "Tình huống gì đây? Ký sinh thú? Ký sinh giả? Thần sấm Hoa quốc là cái quỷ gì đây??"