Diệp Văn Hiên suy đoán, nơi này hẳn là nơi Hình Uyên thường dùng để mở video hội họp.

Trên đỉnh đầu là ánh đèn nhu hòa ấm áp, Hình Uyên ngồi ở ngay chính giữa, trên người mặc bộ âu phục mà bọn họ gặp trước đó.

Bởi vì không phải nơi công cộng nên tư thế ngồi tùy ý hơn những tấm hình mà Diệp Văn Hiên từng thấy rất nhiều, đùi phải gác lên đầu gối chân trái, ánh mắt hờ hững nhìn màn hình trước mặt.

Mặt bàn làm việc có hình tròn, bên dưới thiết kế chạm rỗng, Diệp Văn Hiên rõ ràng nhìn thấy cặp chân dài tùy ý của đối phương, giày da màu nâu không nhiễm một hạt bụi, đùi phải hơi nhếch lên, ống quần tây bị kéo lên lộ ra một đoạn vớ sạch sẽ màu xanh đậm.

Hai tay Hình Uyên giao lại đặt trước người, cùi chỏ chống tay vịn ghế ngồi, cứ vậy tựa vào lưng ghế, thoạt nhìn cực kỳ nhàn nhã.

Cho dù bày ra tư thế thực nhàn nhã nhưng khí chất cả người vẫn cực kỳ cứng rắn lạnh lùng, làm người ta có cảm giác nghiêm nghị, không chút nhân tình.

Nghĩ tới những bức hình tận lực làm mềm đi nét cứng rắn vốn có, Diệp Văn Hiên thầm chua xót cho những người làm công việc chỉnh sửa hình ảnh cho Hình Uyên.

Phải sửa bao lâu mới có thể biến một con bạch hổ Banglasesh hung hãn chuẩn bị săn mồi hóa thành một con mèo Xiêm La cao ngạo vô hại như vậy chứ?

Mà sau này chỉ sợ đó chính là một phần công việc của cậu, thật là làm người ta nghĩ tới thôi đã run bắn hết cả người.

Diệp Văn Hiên vừa than thầm vừa tiếp tục quan sát, lần này vừa vặn đối diện cặp mắt lam sắc của Hình Uyên.

Diệp Văn Hiên: "..."

"Hình tổng... Hình tổng, ngài có đang nghe không?"

Hình Uyên liếc nhìn Diệp Văn Hiên một cái rồi mới chuyển mắt về phía màn hình, nhàn nhạt nói: "Ừm."

Diệp Văn Hiên do dự, không biết trường hợp này có thích hợp làm việc hay không, dù sao thì hội nghị rất có thể liên quan tới bí mật thương nghiệp, nếu không tinh ý chạy vào dự thính thì phỏng chừng sẽ bị xem là có ý gây phiền toái, không tốt lắm.

Nào ngờ ngay lúc cậu do dự, Hình Uyên đột nhiên nói với cậu: "Tới làm việc."

Diệp Văn Hiên: "...A? Vâng."

"Hình tổng... có người khác ở đây sao?"

"Không có." Hình Uyên mặt không biểu tình nói với người trong màn hình: "Ông tiếp tục đi."

"Nhưng mà..."

Hình Uyên dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Chín giờ rưỡi tôi có cuộc họp với người khác, nếu ông không nói thẳng vào vấn đề thì chỉ sợ thời gian của chúng ta không đủ đâu."

Người nọ lập tức nói: "Vâng... vâng, Hình tổng xin nghe tôi nói..."

Diệp Văn Hiên rón rén đi tới, tận lực không phát ra âm thanh, đi tới vị trí cách Hình Uyên ba mét, bắt đầu chụp hình ở góc nghiên một bên mặt.

"Tách" một tiếng vang nhỏ, gò má cực kỳ tuấn tú phía bên phải của đối phương lưu giữ trong ống kính.

Hình Uyên không hề bị ảnh hưởng, chỉ trầm mặc nghe người bên kia màn hình thao thao bất tuyệt, không nói chút ý kiến nào.

Lại qua thêm mười phút, người nọ rốt cuộc không thỏa mãn chấm dứt màn diễn thuyết, lúc này Hình Uyên mới lên tiếng: "Xin lỗi, hội nghị tiếp theo của tôi đã chuẩn bị bắt đầu. Nhà đầu tư, tôi đã nghe đại khái về bản kế hoạch, tôi sẽ hỏi lại giám đốc phụ trách hạng mục này, trước khi bọn họ có kết quả sát hạch, thỉnh ông kiên nhẫn chờ đợi một tuần."

"A...được, được, rất cám ơn ngài đã dành thời gian lắng nghe hạng mục của chúng tôi, vậy... tôi không quấy rầy ngài, Hình tổng cứ làm việc đi."

"Ừm." Hình Uyên gật đầu: "Mong chờ được gặp lại ông lần nữa."

Vừa nói xong, Hình Uyên vươn tay nhấn phím điều khiển tử xa, cửa sổ đàm thoại bị tắt đi, trở về màn hình chính.

"Tách".

Đôi lam mâu hơi híp lại, sống mũi thật thẳng, đôi môi mỏng nhạt màu lộ nụ cười nhợt nhạt tràn đầy ý khinh miệt cùng xem thường không kịp thu hồi.

Nụ cười kia còn chưa kịp biến mất đã bị lưu giữ lại trong ống kính máy ảnh.

Hình Uyên nghe thấy âm thanh liền khẽ liếc vị nhiếp ảnh gia mới tới nhậm chức ở bên cạnh.

Diệp Văn Hiên khựng lại một chốc: "Ách.... tôi lập tức xóa ngay."

Hình Uyên thu hồi tầm mắt, tiếp tục tiếp hành cuộc họp video thứ hai.

Chờ nghe xong tiến trình hạng mục của một đồng bạn hợp tác xong, Hình Uyên nghiêng đầu nói với Diệp Văn Hiên: "Cuộc nói chuyện tiếp theo không phù hợp để cậu nghe, hôm nay tới đây thôi, trưa mai có một buổi tiệc với cao tầng công ty Lôi Âm, cậu có thể đi theo chụp hình. Sau khi chết thúc công việc buổi chiều, tôi hi vọng có thể nhìn thấy hình ảnh chất lượng khả quan."

Ý là muốn đuổi cậu a, Diệp Văn Hiên thu hồi máy chụp hình, đơn giận gật đầu với Hình Uyên rồi bình tĩnh rời khỏi phòng họp.

Lúc đi ra chỗ huyền quan bên ngoài phòng làm việc mới phát hiện cửa đã khóa, Diệp Văn Hiên không còn cách nào, chỉ đành quay trở lại.

Bên kia phòng họp phỏng chừng lại bắt đầu cuộc gọi video mới, Diệp Văn Hiên không biết nơi này có lắp đặt camera hay không, chỉ đành ngụy trang thành dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan, bồi hồi bên ngoài vài phút, âm thầm quan sát kết cấu phòng làm việc rồi mới kỳ kèo tiến tới gần cửa hông.

"Anh Hình, lần này thật sự không mang Tiểu Dật đi cùng sao?"

Diệp Văn Hiên lề mề ở cạnh cửa, nghe thấy giọng nam có chút trương dương vang lên ở bên trong.

Âm thanh Hình Uyên vang lên ngay sau đó: "Ừm, nó đi đứng không tiện, có đi cũng không thể cùng các cậu chạy loạn khắp nơi được, cuối cùng các cậu chơi không tận hứng, nó cũng không vui vẻ."

"Không sao mà, nhóm anh Nghi nhất định sẽ hỗ trợ chăm sóc cậu ấy."

Hình Uyên: "Hình Uyên, nó sẽ không đi."

"Anh Hình..."

Quan hệ của hai người tựa hồ không tệ, cũng không hề tiến hành trao đổi kinh doanh gì đó không thể để người ta biết.

Diệp Văn Hiên suy nghĩ một chút, vẫn gõ nhẹ cửa.

Bên trong an tĩnh một chốc, Hình Uyên nói: "Diệp Văn Hiên?"

"A vâng." Diệp Văn Hiên hé cửa ló đầu vào trong: "Hình tổng, làm phiền ngài mở cửa được không?"

Nhìn ánh mắt tựa hồ có chút dò xét của Hình Uyên, thế nhưng có lẽ chỉ là ảo giác của cậu, giây tiếp theo, Hình Uyên cầm lấy hộp điều khiển đặt bên cạnh, tùy ý nhấn nút ấn nút.

"Rồi." Đối phương nói: "Cho cậu thời gian một phút, rời khỏi phòng làm việc của tôi."

Diệp Văn Hiên giơ tay: "Quấy rầy rồi ông chủ, gặp lại sau!"

Sau đó cậu dùng tốc độ kinh người phóng như bay ra cửa, sợ trễ một giây sẽ bị Hình Uyên khóa cửa lại.

Sáu mươi giây sau, Hình Uyên chuẩn xác nhấn phím ấn, cửa một lần nữa đóng kính.

Liễu Nhị đang nói chuyện với anh tựa vào ghế sô pha, thờ ơ nói: "Anh hình, ai vậy, ai mà có thể tiến vào phòng họp riêng của anh a?"

"Nhân viên mới." Hình Uyên mặt không biểu tình: "Trước đó làm thiết kế sư của Seveles, không biết bị rút cọng dây não mà chạy tới chỗ tôi làm nhiếp ảnh gia tư nhân. Bất quá tác phẩm chụp hình không tệ lắm."

"Thiết kế sư chạy tới làm nhiếp ảnh gia?" Liễu Nhị cảm thấy thú vị, từ trên ghế sô pha ngồi nhỏm dậy: "Anh Hình, sao anh không có chút phòng bị nào hết vậy? Nghe nói tập đoàn bên anh gần nhất cứ xảy ra chuyện miết, lúc này còn tuyển người lạ vào làm, lỡ đối phương chứa dao găm trong bụng thì sao? Người đó làm gì... nhiếp ảnh gia gì vậy?"

"Nhiếp ảnh gia tư nhân- thiếp thân của tôi." Hình Uyên vừa cùng đối phương vừa mở màn hình khác ở bên cạnh, nhấn mở hòm mail công ty, kiểm tra mấy bức mail công việc mà trợ lý gửi tới.

"Fuck, sao lại nhiều tiền tố như vậy chứ, nghề này em nghe mà còn cảm thấy trâu bò a..." Liễu Nhị há to miệng: "Không đúng, khoảng thời gian trước không phải anh vừa cho một người nghỉ việc à, nhanh vậy đã tìm được người thích hợp rồi sao? Còn chức danh này nữa, cái vị đó hình như cũng là "tư nhân" đi?"

Liễu Nhị nói, đầu óc chợt lóe linh quang.

"A, em hiểu, em hiểu em hiểu mà. Này là... tình thú đúng không?" Liễu Nhị lộ ra nụ cười thấu hiểu, thô bỉ nói: "Ai nha thực không hổ là anh Hình, thực biết chơi a! Nhiếp ảnh gia mới của anh là nam hay nữ, dáng dấp thế nào, có phải đặc biệt chọn loại hình đó không? Hắc hắc hắc, không bằng em cũng đổi một người..."

Hình Uyên nhàn nhạt nói: "Liễu Nhị."

Anh chỉ nói hai từ, Liễu Nhị ở đối diện lập tức ngậm miệng.

"Cậu rất có hứng thú với nhiếp ảnh gia mới của tôi à?" Hình Uyên một tay chống cằm, ngồi trên ghế hơi nghiêng mặt nhìn Liễu Nhị.

Tư thế này cùng tư thế lúc Diệp Văn Hiên ở bên cạnh chụp hình biến hóa long trời lỡ đất.

Tròng mắt lam sắc sâu thẳm lộ ra ý lạnh nhàn nhạt, khí chất nghiêm nghị lại cứng rắn lúc bình thường thoáng chốc tản ra, Hình Uyên lúc này không cẩn thận tỉ mỉ như lúc lộ mặt trước công chúng, lại tăng thêm phần chính khí nghiêm nghị.

Trong nụ cười còn mang theo nửa phần tà tính, chân nhếch lên, một tay chống cằm, hướng người trong màn hình hòa ái nói: "Liễu Nhị, lúc tôi không nói ý kiến thì cậu tốt nhất nên im lặng."

Liễu Nhị rõ ràng có chút co quắp, một lần nữa làm ổ trên ghế sô pha, nuốt nước miếng nói: "Ách... rồi rồi, em im miệng."

Hình Uyên lại nói: "Tiệc sinh nhật công chúa Emma, Tiểu Dật sẽ không đi, đừng để tôi lặp lại lần thứ ba."

Liễu Nhị: "Em em em biết rồi!"

Hình Uyên: "Cậu còn chuyện gì nữa không?"

Liễu Nhị ủy khuất mếu máo: "Chỉ có chuyện kia thôi, ông cụ bảo em hỏi xem Hình thị gần nhất vẫn luôn xảy ra tai nạn, có cần nhà em giúp đỡ một chút không..."

"Thay tôi cám ơn cha cậu, chuyện nhỏ nhặt này không cần phiền ông cụ ra mặt đâu." Hình Uyên vừa vặn mở tin tức của Nguyễn trợ lý.

Cô ta báo bộ đặc vụ đã phái mười lăm vị đặc cảnh chia thành hai tiểu đội tiến vào tập đoàn Hình thị cùng chỗ ở của anh, nhân viên bảo an bên tập đoàn cùng vệ sĩ tiểu khu dựa theo phân phó của anh cản người ở bên ngoài, không cho phép bọn họ tiến vào.

Đội đặc cảnh tựa hồ cũng nhận được thông báo từ trước, bị ngăn lại cũng không phát sinh mâu thuẫn, chỉ nằm vùng ở gần đó, cộng thêm được cho phép trang bị vài camera giám sát.

Nguyễn trợ lý hỏi anh có cần liên hệ với bộ đặc vụ bảo người rút về hay không.

Hình Uyên suy nghĩ một chút, đáp lại một câu: Cứ để bọn họ tự tiện đi.

Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng lẩm bẩm của Liễu Nhị, trong vòng mười giây Nguyễn trợ lý đã gửi tin đáp lại: Vâng.

Sau đó Nguyễn trợ lý lại gửi tin tới, bất quá lần này có liên quan với nhiếp ảnh gia mới nhận chức.

Nguyễn Ngọc San gửi tới một phần báo cáo điều tra cực kỳ chi tiết tỉ mỉ, người bị điều tra tên là Diệp Văn Hiên, Hình Uyên lật từng trang xem kỹ, đến khi xem hết toàn bộ nội dung thì cũng có thể biết tổng thể về năng lực làm việc, tính tình sở thích cùng thái độ đối nhân xử thế của Diệp Văn Hiên.

Với điều kiện là không trái với pháp luật, Hình Uyên đã bảo người điều tra tình huống gia đình, tình huống công việc cùng mới quan hệ bạn bè của Diệp Văn Hiên, xem tới trang cuối cùng, anh đã có lời bình cho phần báo cáo điều tra này.

[Xuất thân trong sạch, học tập xuất sắc, hành vi thanh khiết, vòng bạn bè chủ yếu là người làm nghệ thuật cùng khách hàng trong công ty, năng lực làm việc xuất chúng, không có vấn đề.]

Hiển nhiên, bởi vì bộ đặc vụ đã nhúng tay nhúng chân một chút nên vị trinh thám tiên sinh này không tra được phần hồ sơ mờ ám nhất.

Tỷ như siêu năng lực cùng một thân phận khác của Diệp Văn Hiên.

.o.

[TKT] Công việc hằng ngày của Diệp Văn Hiên

Đồng bạn hợp tác: "Hạng mục này..."

Tách tách...

Diệp Văn Hiên: "Hình tổng, phiền ngài nâng cao đầu một chút, biểu tình cao ngạo thêm chút nữa."

Hình Uyên: "Ừm (/= _ =)/~┴┴"

Diệp Văn Hiên: "Không tệ."

Đồng bạn hợp tác: "Khụ khụ... lần này bên chúng tôi mời rất nhiều minh tinh siêu cấp đặc biệt tuyên truyền cho hạng mục này..."

Tách tách...

Diệp Văn Hiên: "Hình tổng, ngài làm ra biểu tình miệt thị phàm nhân đi."

Hình Uyên: "Ừm (¬_¬)"

Diệp Văn Hiên: "Hoàn mỹ."

Đồng bạn hợp tác: "...ách, còn có... về chuyện dự tính..."

Tách tách....

Diệp Văn Hiên: "Hình tổng, thêm biểu tình "tụi mày chỉ là đống cặn bã" đi."

Hình Uyên: "Ừm(▼ _ ▼)"

Đồng bạn hợp tác: "......" Hai người thực sự không phải cố ý muốn chỉnh tôi đi?

.o.