Tô Hoán và bác sĩ Ôn là một cặp!
Trong nháy mắt, trong lòng Khương Dương vang lên hồi chuông báo động.

Cô chờ xem thì thấy Tô Hoán vội vàng đưa tay úp điện thoại xuống.
Cô ấy không muốn để người ta nhìn thấy!
Ánh mắt Khương Dương nghiêm trọng, nhìn thấy hành động của Tô Hoán, cảm thấy cô ấy càng đáng nghi.
Nhưng nghi thì nghi, cái gì cần hỏi vẫn phải hỏi tiếp.
“Có phải trong năm nay, em gái của cô đã đến tìm cô không?”
Khương Dương hỏi: “Cô ấy đã bị Thái Quý Thành buộc phải đưa 30 vạn để đổi lấy quyền tự do kết hôn.

Cô ấy chắc chắn rất cần tiền.”
Lập tức, sắc mặt Tô Hoán trở nên lạnh lùng: “Có tới, nhưng tôi không cho.”
“Tại sao?”
Khương Dương hỏi.
“Làm sao tôi biết những gì nó nói là thật hay giả?”
Tô Hoán nhếch đôi môi đỏ mọng giễu cợt, giọng nói khàn khàn lạnh như băng: “Có thể, nó khác với mấy người coi tôi là máy rút tiền nhưng mà con gái ruột đã sống với ba mẹ tôi hơn 20 năm thì biết đâu họ hợp sức để hút máu tôi thì sao?”
Khương Dương đã hiểu ra, trong lòng Tô Hoán tích tụ oán hận.
Hơn nữa, Tô Hoán không chỉ phẫn nộ với Thái Quý Thành mà là cả gia đình đã bỏ rơi cô.

Ngay cả Thái Đệ, cô em gái được cứu khi đó cũng trở thành đối tượng để cô ấy ghen tị.
Cô ấy ghen tị vì em gái mình có thể lớn lên cùng gia đình và nhận được tình cảm mà cô ấy không thể có được.
Loại đố kị này mạnh mẽ thâm sâu, giống như nọc độc của rắn lục, nhanh chóng xâm chiếm thần kinh của Tô Hoán, bùng phát mạnh mẽ khi người em gái Thái Đệ tuyệt vọng đến vay tiền khiến sự oán giận lan tràn, ngay cả sự đồng tình cơ bản nhất cũng bị ăn mòn.
Nhưng Tô Hoán lại quên rằng Thái Đệ năm đó cũng chỉ là một đứa trẻ quấn tã.
21 năm trước, họ đều yếu đuối và bất lực, không thể chống lại số phận chứ đừng nói đến việc lựa chọn cuộc sống của mình.
“Cô có vui không?”
Khương Dương đột nhiên hỏi.
Tô Hoán: “Cái gì?”
Đôi mắt đen của Khương Dương hơi tối, cô lặp lại: “Từ chối giúp đỡ cô ấy, cô có cảm thấy vui không?”
Nhưng nếu Tô Hoán đồng ý giúp đỡ Thái Đệ, cho dù chỉ cần nói cho cô ấy biết loại hôn nhân sắp đặt này là phạm pháp, Thái Đệ có lẽ đã không phải trải qua tai nạn xe thảm khốc kia, phải nằm bất tỉnh trên giường bệnh lâu như vậy.
Tuy nhiên, Tô Hoán không bao giờ trả lời.


Đáp lại Khương Dương là nụ cười của cô ấy.
Đó là một nụ cười với tao nhã và hoàn hảo, nhưng không có chút ấm áp nào.

Không có một chút thương hại nào trên đường cong của đôi môi đỏ mọng, chứ đừng nói đến bất kỳ cảm giác tội lỗi nào.
Tàn nhẫn và thờ ơ.
Tô Hoán gắp một miếng nhím biển màu cam, từ từ cho vào miệng, cẩn thận thưởng thức: “Cho dù Thái Đệ không đưa cho Thái Quý Thành 30 vạn, thì cô ấy cũng không nhất thiết phải kết hôn.

Bản thân cô ấy nhận thức pháp luật nông cạn, còn đến trách tôi sao?”
Vừa nói, cô vừa từ từ ngước mắt lên.

Ánh mắt lướt qua Khương Dương như một tấm băng mỏng.
Đột nhiên, Khương Dương cảm thấy cảm xúc phức tạp.
Một mặt, vì không thể hoàn toàn đồng cảm với nỗi đau và sự tuyệt vọng của Tô Hoán, cô không thể yêu cầu một nạn nhân bị gia đình bỏ rơi một cách tàn nhẫn từ nay về sau xem như không có gì.

Mặt khác, cô khó mà không thông cảm cho nỗi bất hạnh của Thái Đệ.
Phần còn lại của cuộc điều tra kết thúc trong tâm trạng phức tạp này.
Khương Dương không muốn ở lại lâu hơn, nghĩ về bí ẩn trong mối quan hệ giữa Tô Hoán và bác sĩ Ôn Không Vũ, cô nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Nhưng sức hấp dẫn của đồ ăn ngon dù sao cũng quá lớn, đến khi ra khỏi phòng riêng, Tiền Trác vẫn không thể quên những món Nhật đó: “Tô Hoán này giàu thật, toàn bộ nguyên liệu món Nhật rất đắt đó!”
Anh quay đầu lại, lén nhìn Khương Dương, cố gắng tìm kiếm cảm giác đồng tình từ trên mặt cô.
Thật không may, anh không thể tìm thấy.
Tuy nhiên, Tiền Trác cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ về điều đó, đối với đội trưởng Khương, bàn đồ Nhật này có thể không hấp dẫn bằng một cây kẹo mút việt quất 50 xu nữa kìa.
Khương Dương vừa bước ra khỏi phòng, cô nhìn thấy một người phục vụ đang đi về phía mình.
Tuy nhiên, thứ mà người phục vụ đang cầm trên tay không phải là khay đựng bát đĩa, mà là một chiếc hộp đựng giày bằng gỗ tinh xảo.
Hộp giày không có nắp, Khương Dương tò mò liếc nhìn bên trong.
Thấy thứ được đựng trong chiếc hộp đựng giày trang nhã và kỳ lạ này là một đôi giày vải trơn.

Đôi giày này đã cũ nát, không những không phù hợp với phong cách của nhà hàng Nhật này, mà còn không phù hợp với trang phục của Tô Hoán.
Hơn nữa, dù chỉ nhìn thoáng qua, cô cũng có thể thấy hình dáng của đôi giày vải này rất giống với đôi giày mà cô tìm thấy dưới gầm giường bệnh của Thái Đệ trước đó!
Trong nháy mắt, đồng tử Khương Dương đột nhiên giãn ra.
Ngay lúc cô còn đang rất kinh ngạc thì người phục vụ đã đi tới phòng riêng, giơ tay đang định gõ cửa: “Cô Tô, cô…”
“Đợi một chút!”
Khương Dương tiến lên, ngăn người phục vụ lại: “Đưa đôi giày này cho tôi xem!”

Không chờ dứt lời, cô nhanh chóng đeo găng tay vào, nhặt đôi giày vải trong hộp lên quan sát thật kỹ.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán!
Ngoại trừ đế giày không có bùn mới, những đặc điểm bên ngoài của đôi giày vải này hoàn toàn phù hợp với giày của Thái Đệ!
Chẳng lẽ, lời nói của Thái Đệ đúng là đáng tin sao? Có phải cô ấy bị vu oan không?
“Này, cô…sao cô làm như vậy!”
Thấy giày vải bị Khương Dương lấy đi, người phục vụ nhíu mày, vội vàng đoạt lại: “Cái này của khách khác, cô không thể lấy!”
Nói thì chậm, khoảnh khắc đó thì nhanh.
Khương Dương vội xoay người sang một bên, người phục vụ chỉ có thể bắt hụt.
“Cô…”
Có lẽ chưa từng thấy động tác nhanh như vậy, nhân viên phục vụ đầu tiền là kinh ngạc, sau đó khó chịu mím miệng.

Không ngờ, vừa định mở miệng gọi, cô đã bị phù hiệu cảnh sát trên giấy chứng minh làm cho lóa mắt.
“Cảnh sát điều tra.”
Khương Dương rút thẻ cảnh sát ra: “Giày này là của ai?”
Người phục vụ lập tức nén lại sự tức giận: “À, là của cô Tô.

Lần trước cô ấy đến cửa hàng đã quên lấy đôi giày này đi.

Tôi gõ cửa chỉ để nói cô ấy lấy lại đôi giày.”
Tiền Trác đột nhiên hiểu ra: “Cô Tô? Ý cô là Tô Hoán à?”
Người phục vụ: “Vâng, là cô ấy.”
“Khi nào?”
Khương Dương đột nhiên hỏi.
Phải mất một lúc người phục vụ mới nhận ra điều cô đang hỏi là đôi giày vải được để lại trong cửa hàng khi nào.
“Thời gian là gần ba ngày trước, vào… đêm muộn ngày 13 tháng 8.”
Người phục vụ dừng một chút: “Chuyện này tôi nhớ rất rõ ràng, bởi vì cửa hàng của chúng tôi lúc đó sắp đóng cửa, hơn nữa mọi người đều đã rất buồn ngủ.

Hôm đó cô Tô có lẽ cũng cảm thấy trời đã khuya nên đã sớm rời đi…”
Khương Dương: “Lúc cô ấy đến có đi đôi giày này không?”
“Không phải, cô Tô đi một đôi khác.


Đôi giày này đang ở trong tay cô ấy.”
Người phục vụ lắc đầu, lộ ra vẻ khó tả nhìn đôi giày vải cũ kỹ: “Cô ấy luôn ăn mặc rất nhã nhặn, còn đôi giày này…Tôi không nghĩ cô ấy có thể mang nó khi ra ngoài.”
Khương Dương cau mày, quay lại và yêu cầu Tiền Trác cất giày.
“Chúng tôi phải lấy đôi giày này về.”
Trước khi đi, cô dặn người phục vụ: “Nhớ kỹ, đừng nói cho Tô Hoán chuyện vừa rồi.”
Sau khi rời nhà hàng Nhật, Khương Dương gọi cho Lâm Diệp Tư.
“Bánh Dừa Nhỏ, chị cần em quay lại cục cảnh sát.”
Khương Dương nói thẳng thừng, không cho phép cự tuyệt: “Tìm một cái cớ và mang đôi giày của Thái Đệ về.”
Lâm Diệp Tư đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này.
Khi Khương Dương đến cục cảnh sát trên một chiếc xe máy, ngay lập tức nhìn thấy Lâm Diệp Tư.

Cô cởi mũ bảo hiểm và dùng tay trái treo lên xe: “Bánh Dừa Nhỏ, em có lấy được đôi giày đó không?”
“À, nó đây.”
Lâm Diệp Tư cười ngọt ngào, đưa túi bằng chứng chứa đôi giày vải đến trước mặt Khương Dương: “Đội trưởng Khương, yên tâm đi, đáng lẽ em không nên nghi ngờ Thái Đệ.

Nhưng…”
“Nhưng sao?”
Khương Dương hỏi.
“Nhưng chẳng phải bùn ở đế giày này rất đáng nghi sao?”
Lâm Diệp Tư tỏ vẻ khó hiểu, “Khi phát hiện ra có chuyện bất ổn, chúng ta đã lấy mẫu bùn đất rồi.

Tại sao bây giờ lại phải mang giày về?”
Khương Dương đã trả lời cô ấy bằng hành động.
Cô lấy đôi giày mang từ nhà hàng và đôi giày vải của Thái Đệ, rồi xếp chúng cạnh nhau.
Vừa so sánh đã xuất hiện điểm khả nghi.
Lâm Diệp Tư kinh ngạc đến mức che miệng lại: “Sao…lại có hai đôi giày giống nhau? Không chỉ kiểu dáng, mà ngay cả những vết bẩn trên đôi giày cũng giống nhau!”
Sắc mặt Khương Dương càng thêm nghiêm túc: “Chị nghi trong đó một cái là giả.”
Đôi giày nào là thật và đôi giày nào là giả? Điều này cần phải để lại cho chuyên gia đánh giá.
Sau khi gửi hai đôi giày đi kiểm tra, Khương Dương đã nhận được báo cáo giám định.
Kết quả giám định cho thấy mẫu đất lấy ra từ đế giày của Thái Đệ có thể được xác định là đến từ hồ chứa nơi Thái Quý Thành đã chết.

Điều này cũng có nghĩa là chủ nhân của đôi giày này rất có thể đã phạm tội.
Tuy nhiên, đôi giày này có thật sự là của Thái Đệ?
Nếu cô ấy là hung thủ đã giết Thái Quý Thành, chẳng lẽ cô ấy lại bất cẩn để đôi giày có bằng chứng quan trọng dưới gầm giường sau khi ném xác vào hồ chứa sao?
Như vậy quá mạo hiểm!
Phải biết rằng, hung thủ có thể làm giống với phương pháp vứt bỏ quần áo của người chết, ném đôi giày vào bãi rác và chờ nó bị đốt cháy.

Khương Dương nhíu mày, suy nghĩ.
Những ngày trong tháng 8 trôi qua rất nhanh.

Tại một thời điểm nào đó, mây đen từ khắp nơi kéo đến, hơi nước ngưng tụ nặng nề đè xuống, nghiền nát sóng lưng của cô.

Trong khi Khương Dương đang suy nghĩ, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên cạnh.
“Có làm phiền cô không?”
Khương Dương cau mày, đột nhiên quay lại, thấy Lận Thời Thương đã ở bên cạnh.
Bóng tối trước cơn mưa như đầm lầy giam giữ hình bóng anh.

Lúc này, chỉ có kính gọng bạc trên sống mũi của anh phản chiếu một tia sáng nhàn nhạt dịu dàng: “Tôi thấy đội trưởng Khương đứng ở đây đã lâu rồi.”
Khương Dương sửng sốt.
Nhưng điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ không phải là cách tiếp cận của Lận Thời Thương, mà là phản ứng của cô.
Là một cảnh sát hình sự tiền tuyến, Khương Dương phải luôn có cảnh giác.

Tuy nhiên, cô, người vừa mới chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không nhận ra Lận Thời Thương đang đến gần.
Giống như…Tiềm thức của cô theo bản năng rất tin tưởng Lận Thời Thương.
Khương Dương lắc đầu, bỏ qua cảm giác kỳ lạ này: “Chúng tôi luôn nghi ngờ Thái Đệ là hung thủ, nhưng bằng chứng mới đã bác bỏ suy đoán của chúng tôi, chỉ ra sự nghi ngờ đối với chị gái song sinh của cô ấy là Tô Hoán.”
Lận Thời Thương: “Nhưng có vẻ như đội trưởng Khương dường như không quá nghi ngờ Tô Hoán?”
“Động cơ phạm tội của cô ấy không mạnh đến vậy.”
Khương Dương nhìn bầu trời u ám bên ngoài, thẳng thắn nói: “Mặc dù Thái Quý Thành liên tục đòi tiền cô ấy, nhưng qua bàn đồ Nhật mà Tô Hoán đặt có thể thấy được rằng hiện tại tiền của cô ấy vẫn còn khá nhiều, không cấu thành động cơ giết người.”
Sau hơn 20 năm, việc Thái Quý Thành bỏ rơi cô ấy, từ lâu đã trở thành dĩ vãng.

Lúc này, mâu thuẫn về tiền bạc đã là mâu thuẫn gay gắt nhất giữa hai ba con.
Có lý do gì đáng giá để Tô Hoán đánh cược khả năng ngồi tù mà cũng phải giế.t chết ba mình?
Hoặc có thể, thật sự có một lý do cho việc này.
Nhưng vào lúc này, Khương Dương bất lực phát hiện ra rằng cô không thể hiểu được.

Hoặc là vẫn còn một số chuyện bọn họ chưa phát hiện ra, hoặc là, nguyên nhân này bị Tô Hoán che giấu rất kỹ.
Rốt cuộc, chỉ cần động cơ giết người không đủ, chẳng phải sự nghi ngờ của Tô Hoán sẽ giảm đi rất nhiều sao?
“Đội trưởng Khương.”
Ngay khi suy nghĩ của cô rơi vào ngõ cụt, Lận Thời Thương chậm rãi nói: “Tôi luôn cảm thấy có thể chúng ta đã bỏ lỡ điều gì đó.”
Và…Điều bị bỏ lỡ phải rất quan trọng!
 
------oOo------