Để có thể nhìn rõ Cố Tế Sinh, Cẩn Tri nằm sấp xuống cành cây, còn Ứng Hàn Thời chống một tay trên đầu cô, khiến hai thân thể áp sát.

“Ứng Hàn Thời!” Cô gọi khẽ tên anh. Anh cúi đầu chờ cô nói tiếp.

“Người Trái đất các cô gọi tôi là người ngoài hành tinh... Người Trái đất các ngươi đúng là ngu xuẩn...” Cô lẩm bẩm: “Có phải người ngoài hành tinh các anh mỗi khi bị lộ thân phận đều thẹn quá hóa giận, đến câu thoại cũng na ná như nhau?”

Ứng Hàn Thời mỉm cười. Vừa định lên tiếng, anh đột nhiên phát hiện mình đang ở rất gần Cẩn Tri. Tai cô ở ngay dưới cằm anh, còn lưng cô cũng chạm vào lồng ngực anh.

Mặt anh dần ửng đỏ, còn đôi mắt vẫn dõi thẳng về phía trước. Anh âm thầm đặt cánh tay còn lại xuống bên cạnh người cô. Như vậy, cô hoàn toàn ở trong lòng anh.

Cẩn Tri không hề để ý đến người đàn ông sau lưng mà tập trung tinh thần quan sát Cố Tế Sinh ở bên dưới.

Khi Cố Tế Sinh dứt lời, đám tội phạm ngây ra vài giây rồi bật cười hô hố. Chúng nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc.

“Thằng này bị thần kinh rồi, tưởng mình là người ngoài hành tinh cơ đấy.”

“Ôi trời, còn người Trái đất nữa chứ... Ha ha ha!”

Trong bọn chúng, chỉ mình Hắc Long không cười. Hắn liếc qua đám người máy tí hon rồi dừng lại ở Cố Tế Sinh, trong lòng dội lên nỗi bất an. Hắn lập tức đưa mắt ra hiệu cho đàn em. Bọn chúng hiểu ý, từ từ bao vây Cố Tế Sinh. Trong khi đó, Hắc Long lặng lẽ lùi về phía sau, tránh xa đám đông.

Cố Tế Sinh yên lặng nhìn chúng, khóe miệng khẽ nhếch lên. Đúng lúc này, một tên tội phạm ở đằng sau anh ta vung con dao bầu. Cố Tế Sinh không quay đầu, nhanh như chớp tung chân về phía đối phương. Tên đó hét lên một tiếng, bị anh ta đạp văng ra xa cả chục mét, cuối cùng đập người vào thân cây rồi rơi xuống đất, nằm bất động.

Cả đám tội phạm, bao gồm cả Hắc Long đều sững sờ. Người bình thường không thể có sức mạnh lớn đến vậy, cho dù là cao thủ võ thuật đi chăng nữa.

Cố Tế Sinh nở nụ cười lạnh lùng: “Đáng sợ không? Còn có chuyện đáng sợ hơn đang chờ các người đấy.”

Đám tội phạm vẫn không hề phản ứng.

Trên chạc cây, Cẩn Tri không ngờ Cố Tế Sinh lại lợi hại đến thế. Cô bất giác ngoảnh đầu liếc Ứng Hàn Thời. Không biết trong hai người, ai giỏi hơn ai? Trông anh vẫn điềm tĩnh như thường lệ, chắc lợi hại hơn người đàn ông kia rồi.

Máy liên lạc vang lên thanh âm cảm thán của Tiêu Khung Diễn: “Chậc chậc, quả nhiên là sinh vật đồ chơi chưa từng được huấn luyện, đánh người theo kiểu đơn giản và thô bạo quá đi!”

Lúc này, dưới đất đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh hãi. Đám tội phạm tựa hồ bắt gặp cảnh tượng đáng sợ, đều quay đầu bỏ chạy.

Cố Tế Sinh vẫn đứng yên một chỗ, nhưng làn da để lộ ra bên ngoài quần áo như mặt, cổ và tay đều xuất hiện những vết rạn nứt chằng chịt, chớp mắt đã lan rộng ra toàn thân anh ta.

Cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, Cẩn Tri trố mắt, ngón tay bấu vào cành cây. Giây tiếp theo, cả người Cố Tế Sinh tan vỡ thành vô số mảnh vụn nhỏ xíu, nhưng chúng vẫn dính vào nhau nên vẫn có thể nhìn thấy đường nét gương mặt anh ta. Khóe miệng anh ta lại cong lên, để lộ nụ cười lạnh lẽo.

Hình dạng của anh ta đột nhiên thay đổi. Những mảnh vụn nhanh chóng tách ra rồi chồng lên cao, thành một vật dài, đầu nhọn và sắc. Các mảnh vụn tựa như hạt nhỏ xoay tròn với tốc độ rất nhanh, phát ra thứ ánh sáng màu trắng bạc.

Đám tội phạm sợ đến mức hồn bay phách tán, chạy tán loạn. Tuy nhiên, dòng hạt đóđã rời khỏi mặt đất, như một mũi tên sắc nhọn lao theo bọn chúng.

Chuyện xảy ra sau đó cũng dễ đoán. Vật thể màu trắng bạc vô cùng linh hoạt, đâm hết tên này đến tên khác. Nhiều tên bị lộn vòng trên không trung rồi va vào thân cây lớn, kêu gào thảm thiết rồi bất tỉnh.

Chỉ trong giây lát, khu vực sườn núi lại trở nên yên tĩnh. Dòng hạt từ từ hạ xuống đất, biến thành Cố Tế Sinh.

Anh ta đứng yên ở đó, đầu cúi thấp, hai tay buông thõng bên người, cũng không biết đang nghĩ gì nhưng dáng vẻ rất cô độc.

“Ha...” Anh ta cười khẽ một tiếng.