Tinh Lưu trong truyền thuyết... chẳng phải đã chết rồi hay sao?

Tôi vẫn còn sống.

Với danh nghĩa Tinh Lưu...

Cẩn Tri nhìn chằm chằm ngọn đèn vàng ở góc sân, đến mức thất thần. Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh, chẳng ai nói một lời. Chỉ có Tiêu Khung Diễn vui vẻ đi loanh quanh trong sân. Anh ta điềm nhiên xuất hiện ở trường học với lý do: “Hai người đã bị lộ thân phận nên Tiểu John không cần lánh mặt nữa.”

Có lẽ trước đó bị sốc nặng nên Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung đều không tỏ ra quá kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Khung Diễn. Anh ta còn mang theo bánh ga tô tự làm, nhiệt tình chia cho mọi người. Cẩn Tri liền cầm một miếng, Nhiếp Sơ Hồng nhìn Tiêu Khung Diễn vài giây mới nói lời cám ơn rồi nhận bánh.

“Liệu có thể ăn không đấy?” Trang Xung hỏi.

Tiêu Khung Diễn “hừ” một tiếng: “Thế thì cậu đừng ăn nữa.”

Trang Xung lập tức cầm một miếng bỏ vào miệng rồi nhìn Tiêu Khung Diễn: “Anh bạn, tôi có thể sờ vào người anh không?”

Tiêu Khung Diễn cười toét miệng: “Tất nhiên có thể! Đúng là người đi cùng Tiểu Tri có khác, chấp nhận sự thật nhanh quá đi.”

Trang Xung nở nụ cười nhàn nhạt.

Trong khi hai người trò chuyện vui vẻ, Cẩn Tri quay sang Nhiếp Sơ Hồng: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Tôi đang nghĩ về những năm qua.”

Cẩn Tri đưa mắt về phía cánh cửa khép chặt. Ứng Hàn Thời và Cố Tế Sinh đã ở trong đó suốt nửa tiếng đồng hồ. Não bộ bất giác hiện lên hình ảnh anh cúi xuống hôn cô, gương mặt đỏ ửng; hình ảnh anh lơ lửng trên không trung, tay vung luồng sáng trắng; anh chắp hai tay sau lưng đứng trước Cố Tế Sinh với vẻ mặt ôn hòa.

Cẩn Tri nhắm mắt. Tại sao cô không thể gạt anh khỏi đầu thế này?

***

Bên trong phòng, Ứng Hàn Thời và Cố Tế Sinh ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn vuông nhỏ. Cố Tế Sinh pha một ấm trà, hai người từ từ thưởng thức, cùng ngắm bầu trời ngoài cửa sổ.

“Ngài đến Trái đất bao lâu rồi?” Cố Tế Sinh hỏi.

“Bốn năm.”

Cố Tế Sinh cười cười: “Còn tôi đã một trăm ba mươi bảy năm rồi.”

Chuyến du hành vượt năm ánh sáng đều cần phải qua “Lỗ sâu vũ trụ” nên có sự sai lệch về thời gian cũng là chuyện bình thường.

(“Lỗ sâu” (Wormhole) là một khái niệm lý thuyết dùng để du hành xuyên không-thời gian bằng cách tạo ra một lối đi tắt xuyên qua hai vùng không gian nằm cách xa nhau trong vũ trụ.)

Ứng Hàn Thời đột nhiên ngẩn người. Nếu chuyến du hành của anh cũng xuất hiện sự sai lệch, vậy thì anh đã không có cơ hội gặp Cẩn Tri. Thì ra, số phận đã định anh và cô sẽ được gặp nhau.

“Ngài Tinh Lưu, không biết ai muốn cướp con chip của tôi?” Cố Tế Sinh hỏi.

“Tôi không rõ. Trước khi hành tinh mẹ bị diệt vong, không chỉ có dân thường thoát nạn mà còn có...”

“Quân nổi loạn.” Cố Tế Sinh tiếp lời: “Đó là một lũ điên khùng. Chúng ta không thể để con chip rơi vào tay chúng.”

“Sao anh có được con chip?” Ứng Hàn Thời hỏi.

Cố Tế Sinh im lặng, ánh mắt trở nên xa xăm.

Trên thực tế, câu chuyện tương đối đơn giản. Con chip giàu năng lượng tuy quý hiếm nhưng những gia đình giàu có bậc nhất ở Đế quốc Diệu Nhật đều sở hữu nó. Ngoài con chip, họ cũng sở hữu cả sinh vật Nano đồ chơi đẹp đẽ, có giọng hát rung động lòng người là Cố Tế Sinh. Anh ta từng nhìn thấy con chip này trong nhà chủ nhân.

Sau đó, Diệu Nhật xảy ra biến cố. Đám nhà giàu đều lên phi thuyền bỏ chạy. Anh ta cũng được đưa lên một chiếc phi thuyền cùng với tài sản quan trọng khác của chủ nhân. Trong lúc vượt qua dải Ngân hà, chiếc phi thuyền gặp sự cố. Mọi người đều không qua khỏi tai ương, chỉ có anh ta và đám người máy Nano tí hon là may mắn sống sót, nên rời đi cùng con chip.

Anh ta thích màu tóc đen, da vàng nên sinh sống ở mảnh đất này. Trong một trăm ba mươi bảy năm qua, anh ta từng trải qua thời kỳ phong kiến, dân quốc và xã hội mới, từng trải qua chiến tranh và nghèo đói. Ban đầu, anh ta không mấy thích ứng cuộc sống của người Trái đất nhưng dần dần quên mất mình là người đến từ hành tinh khác.

Cho tới nhiều năm trước, trong một dịp tình cờ, anh ta trở thành giáo viên nông thôn. Hằng ngày ở bên cạnh đám trẻ nghèo khó nhưng trong sáng, thuần khiết, được chúng tin tưởng và dựa dẫm, anh ta đột nhiên cảm thấy, cuộc đời trở nên thú vị và tràn đầy hy vọng. Cứ cách vài năm, anh ta lại thay đổi diện mạo và thân phận để tiếp tục công việc ý nghĩa này.

Chỉ vài câu ngắn gọn, Cố Tế Sinh đã khái quát nửa đời người. Anh ta buông cốc trà, cất giọng chân thành: “Tôi có thể giữ con chip vài ngày không? Hôm nay tuy chúng ta bắt được nhiều tội phạm nhưng Hắc Long đã bỏ trốn nên bọn trẻ vẫn chưa thực sự được an toàn. Tôi cần năng lượng của con chip trong mấy ngày để bảo vệ chúng.”

Ứng Hàn Thời gật đầu: “Được, chúng tôi cũng sẽ ở lại đây vài ngày. Kỹ năng chiến đấu của anh còn hơi non. Nếu anh muốn, tôi sẽ huấn luyện anh. Sau này, khi nào có thời gian, anh hãy đến thành phố phố Giang tìm tôi. Như vậy trong tương lai, anh sẽ sử dụng năng lượng của con chip càng hiệu quả hơn.”

Cố Tế Sinh hơi bất ngờ, ngữ khí trở nên trịnh trọng: “Ngài quả nhiên là Tinh Lưu vĩ đại luôn chính trực và giàu lòng thương người.” 

“Còn một chuyện nữa.” Anh ta đột nhiên đổi đề tài: “Thân phận của tôi đã bị ngài phát giác, nhưng trong số mấy người ở ngoài kia còn một vị vẫn che giấu điều bí mật.”

Sắc mặt Ứng Hàn Thời không thay đổi.

Cố Tế Sinh mỉm cười: “Thì ra ngài đã biết rồi.”

***

Khi cánh cửa mở ra, Cẩn Tri và hai người đàn ông đều ngẩng đầu. Cố Tế Sinh bình thản bước ra ngoài, còn Ứng Hàn Thời vẫn ngồi bên cửa sổ uống trà.

Cố Tế Sinh đảo mắt một vòng, dừng lại ở Cẩn Tri rồi liếc sang Nhiếp Sơ Hồng. Nhiếp Sơ Hồng liền đứng dậy. Hai người đàn ông chẳng nói một lời, người xung quanh đều nhận ra không khí bất thường giữa họ. Ngay cả Tiêu Khung Diễn cũng hết nhìn người này đến người kia, ánh mắt lộ vẻ hiếu kỳ.

“Sơ Hồng, tôi...” Cố Tế Sinh mở miệng trước.

Nhiếp Sơ Hồng đột nhiên quay người rời đi. Cố Tế Sinh phảng phất hóa đá trong giây lát.

“Sau này...” Giọng nói trầm trầm của Nhiếp Sơ Hồng vọng tới: “Cậu đừng để lộ thân phận thật sự trước mặt người khác.”

“Được thôi.”

“Tôi hơi mệt, ngày mai cậu thay tôi dạy tất cả các tiết đi!”

Cố Tế Sinh nở nụ cười tươi roi rói: “Tất nhiên không thành vấn đề.”

Nhiếp Sơ Hồng cầm mấy chai rượu ở góc tường rồi đi ra ngoài cổng trường: “Chúng ta đi uống rượu thôi.”

Cố Tế Sinh lập tức đi theo anh. Trong sân khôi phục trạng thái yên tĩnh, Tiêu Khung Diễn thì thầm to nhỏ với Trang Xung. Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời đi khỏi phòng, đứng dưới ngọn đèn sáng, nhìn Cẩn Tri bằng ánh mắt dịu dàng, khiến trái tim cô lỗi nhịp.

“Cẩn Tri, tôi có chuyện muốn nói với em.”

“Vâng.”

Tiêu Khung Diễn và Trang Xung lập tức đứng lên: “Tôi cũng muốn nghe.”

Ứng Hàn Thời đi đến bên Cẩn Tri, nắm lấy cổ tay cô: “Chúng ta ra chỗ khác đi!”

Cẩn Tri ngập ngừng: “Hay là để bọn họ cùng nghe?”

Tiêu Khung Diễn và Trang Xung lộ vẻ vui mừng. Ứng Hàn Thời lặng thinh. Giây tiếp theo, anh đột nhiên ôm lấy thắt lưng cô. Còn chưa kịp phản ứng, Cẩn Tri đã nghe thấy tiếng gió thổi ù ù bên tai. Khi ngẩng đầu, cô phát hiện ánh đèn chiếu trong sân trường đã ở tít phía xa xa. Anh bế cô lao vào màn đêm như tia chớp. Cẩn Tri lại tựa mặt vào ngực người đàn ông, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh.

Ứng Hàn Thời đưa cô đến bên bờ suối. Nơi này vô cùng thanh vắng, chỉ có tiếng nước chảy róc rách. Anh đặt cô xuống đất nhưng không lập tức mở miệng mà hướng ánh mắt lên bầu trời.

Cẩn Tri đứng bên cạnh, ngắm nhìn dòng suối trong vắt, lấp lánh ánh trăng. Cô nhẹ nhàng khua chân xuống nước, tâm trạng có chút rối bời. Trong khi đó, não bộ của Ứng Hàn Thời đều là hình bóng cô. Anh nhớ tới nụ cười dịu dàng của cô hôm gặp lại trong hang động; nhớ tới lúc băng qua con suối, cô nắm lấy tay anh; nhớ ánh mắt phẫn nộ và thương xót của cô khi đám người máy tí hon bị kẻ xấu bắt nạt. Anh cũng nhớ tới đôi môi ngọt ngào và mềm mại của cô khi được anh hôn. Anh thậm chí còn chạm vào đầu lưỡi cô. Vào thời khắc đó, dường như cô cũng đáp trả... Vậy mà sau khi tỉnh dậy, cô không hề bận tâm tới nụ hôn ấy, thậm chí còn bảo anh “nghĩ thoáng một chút”. Nghĩ đến đây, lồng ngực Ứng Hàn Thời hơi tắc nghẽn nhưng cũng chứa đầy cảm xúc dịu dàng.

“Cẩn Tri, trên thế gian này không ai có thể tùy tiện biết được bí mật của người khác. Em có nguyện vọng gì không?” Anh đột nhiên hỏi.

Bởi vì Ứng Hàn Thời hỏi một câu lấp lửng nên Cẩn Tri không hiểu ý. Tuy nhiên, cô cho rằng anh ám chỉ đến bí mật của Cố Tế Sinh nên không để trong lòng. Cô ngẫm nghĩ, bản thân hình như chẳng có nguyện vọng gì. Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh quẫn bách của anh khi bị cô túm đuôi ngay tại dòng suối này, Cẩn Tri liền cười tủm tỉm: “Tôi chỉ muốn một lần nữa được sờ đuôi của anh.”

Đây vốn là câu nói đùa, Cẩn Tri tưởng Ứng Hàn Thời sẽ đỏ mặt, quay đi chỗ khác rồi cất giọng bối rối: “Cẩn Tri... đừng như vậy mà.”

Tuy nhiên, lần này anh chỉ im lặng. Tựa như phải đưa ra một quyết định khó khăn, anh thở dài một tiếng. Giây tiếp theo, đôi tai nhọn và cái đuôi từ từ lộ ra ngoài. Anh quay sang cô, gương mặt đỏ ửng, cái đuôi ngoe nguẩy sau lưng.

Trong lúc Cẩn Tri còn chưa hết ngỡ ngàng, Ứng Hàn Thời đã giơ tay túm lấy đuôi của mình đưa đến trước mặt cô. 

“Cẩn Tri! Nếu đây là nguyện vọng của em thì tôi xin hứa, từ nay về sau, em có thể sờ vào nó bất cứ lúc nào...” Giọng anh trở nên khàn khàn: “Tôi sẽ không từ chối.”

Cẩn Tri ngẩn người, lại nghe anh nói tiếp: “Đây là thành ý của tôi đối với em. Liệu em có tin tưởng tôi, nói cho tôi biết bí mật của em hay không?”

Cẩn Tri hoàn toàn bất động. Cô không lên tiếng, cũng chẳng giơ tay chạm vào đuôi của anh.

Nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô, trong đầu Ứng Hàn Thời bỗng vang lên câu nói của Cố Tế Sinh hồi nãy: “Ban đầu, tôi cũng không phát hiện cô ta có gì lạ thường. Tuy nhiên, lúc người Nano đóng giả làm người khổng lồ, cô ta rất nhanh chú ý đến phương hướng đó, còn nhiều lần nhắc nhở mọi người. Tôi nghĩ chắc chắn ngài cũng chú ý tới điểm này. Điều càng khiến tôi khẳng định nỗi nghi ngờ là chiếc huy hiệu hoa mai đánh dấu đường đi. Chắc ngài cũng biết khả năng mô phỏng của người Nano là tuyệt hảo. Ngay cả Trang Xung cũng chẳng nhận ra, vậy mà cô ta nói chiếc huy hiệu có điểm khác biệt. Lẽ nào cô ta biết trước, huy hiệu là do người Nano biến thành hay sao?

Ngoài ra, lúc chúng tôi đi tìm Tiểu Kiệt cũng đều do cô ta dẫn đường. Cô ta cũng chính là người phát hiện ra dấu vết của kẻ xấu. Sau khi phát hiện ra điều này, tôi đã đối chiếu bản đồ, mới biết cô ta đi đường thẳng, khiến chúng tôi có thể tìm thấy Tiểu Kiệt trong khoảng thời gian nhanh nhất. Chẳng lẽ cô ta biết Tiểu Kiệt đang ở đâu? Ngài Tinh Lưu, tôi xin mạo muội hỏi một câu, rốt cuộc người phụ nữ Trái đất mà ngài yêu mến đang che giấu bí mật gì?”

Thật ra, những điều Cố Tế Sinh đề cập, Ứng Hàn Thời đều chú ý tới. Không chỉ có vậy, khi Hắc Long dẫn đàn em lên núi, Cẩn Tri cũng lập tức phát giác trong rừng cây dường như có bóng người.

Trên thực tế, lúc bấy giờ, đám Hắc Long đang ở cách xa bọn họ mấy cây số, mắt thường không thể nhìn thấy mà chỉ có thị lực đặc biệt của anh và hệ thống theo dõi của Tiêu Khung Diễn mới nhận ra điều đó.

Buổi đêm yên tĩnh. Cẩn Tri cúi thấp đầu, im lặng hồi lâu. Ứng Hàn Thời một tay chắp sau lưng, một tay nắm lấy cái đuôi, nhìn cô đăm đăm. Dòng suối hiền hòa vẫn lững lờ chảy dưới chân họ.