NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P39)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Anh ta đổi chủ đề, nói rộng ra: “Trên thực tế, mọi vấn đề trong công việc đều có thể giải quyết được bằng cách tuân thủ các nguyên tắc. Hiện nay hệ thống nhà nước ngày càng trở nên hoàn thiện hơn. Chức năng và quyền hạn của các bộ phận khác nhau dần được phân chia rõ ràng. Cường độ giám sát không ngừng tăng lên. Tuy chưa thể nhốt hết quyền lực vào lồng sắt nhưng kiểu quan chức địa phương một tay che trời nắm hết quyền sinh sát như ngày xưa đã ít hẳn. Khi làm ăn theo chính sách, gặp nút thắt, chúng ta nên tháo gỡ thông qua các kênh chính thống. Đừng sợ khó sợ phiền. Cách này ở những nơi khác có thể vướng mắc, nhưng ở Thước Châu chúng tôi thì hoàn toàn không thành vấn đề.”

Soái Ninh đã nghe rất nhiều lời chân thành của anh ta, chỉ đành tạm thời miễn cưỡng tin là thật.

Có vẻ như anh ta thực sự muốn có thành tựu trên con đường chính trị, quyết chí làm quan thanh liêm, không tiếc đưa ra lời bảo đảm trước mặt mình. Nếu quả thực anh ta nói là làm, mình cũng không có gì phải lo lắng.

Ruồi bọ không bậu vào trứng vỏ lành, cô tạm thời gạt bỏ ý định tính kế, nhìn lại Lư Bình cũng thấy dễ ưa. Lúc chào từ biệt, cô nói: “Bí thư Lư, lần trước tiếp đãi không chu đáo, đợi khi nào anh rảnh rỗi, vui lòng quá bộ qua chỗ tôi ăn cơm lần nữa ạ.”

Lư Bình mở cửa cho cô, cười nói: “Lần sau đến lượt tôi mời chứ, có điều tôi chỉ mời được hàng quán bình thường, chỉ sợ chị chê là kém cỏi.”

“Làm gì có chuyện đó, anh mời thì quán vỉa hè tôi cũng tới.”

Nói đoạn, Soái Ninh giảm bớt đường nét nụ cười, cô dán chặt mắt vào anh ta, cố ý truyền đạt cảm xúc vi diệu khó tả.

“Hy vọng từ hôm nay trở đi chúng ta có thể trở thành bạn bè.”

Cô tự tin vào vẻ đẹp của mình, tin rằng cô nghiên cứu về đàn ông cũng đủ kỹ càng, không từ bỏ ý đồ thu phục.

Khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa mét, cách biệt mong manh khiến Lư Bình phải cụp mắt xuống một chút để nhìn cô, cử chỉ này càng tôn lên vẻ ấm dịu không tì vết của anh ta.

“Chúng ta là bạn rồi mà.”

Ánh mắt anh ta sáng trong như ngọc, có thể được trời ưu ái, hoặc cũng có thể là tài diễn xuất tinh vi, kẻ đạo hạnh thấp tất nhiên sẽ không chống cự được.

Soái Ninh cũng là hồ ly ngàn năm không sợ giao tranh, trong lòng có chút kích động, rất mong chờ cuộc đọ sức tiếp theo.

Trở lại Thượng Hải, Thôi Minh Trí có cảm giác không khí trong công ty biến đổi. Trước đây, hắn và mấy quản lý phòng ban giao thiệp với nhau vui vẻ thân thiện. Hắn đi vắng ít ngày về, thái độ của những người đó bỗng lạnh nhạt hẳn. Với việc công thì đối xử cứng nhắc, với việc tư thì hờ hững, giống như sau một đêm đã phân rõ giới tuyến.

Hắn tự xem xét lại, không phát hiện sai lầm, không khỏi một bụng nghi hoặc. Giờ nghỉ trưa hôm nay, hắn gặp giám đốc phòng công trình Hồ Cường, mời anh ta cùng đi ăn cơm. Ông anh này nhếch đôi mày rậm, cười lạnh nói: “Cậu bây giờ là người nổi bật bên cạnh sếp, chúng tôi sao xứng đi ăn cơm chung với cậu.”

Lời châm chọc cay độc như dành cho kẻ thù khiến Thôi Minh Trí cả kinh, không nghĩ ra làm sao mà đồng nghiệp mới đây vẫn còn chuyện trò vui vẻ lại trở mặt. Suy nghĩ trước sau, hắn nhận định vấn đề xảy ra trong lúc hắn đi công tác, cần tìm người hỏi thăm xem sao.

Chuyên viên phòng hành chính Trần Mỹ Lan vào công ty cùng đợt với hắn, lớn hơn hắn 10 tuổi, làm người trung hậu lương thiện, là bạn vong niên của hắn. Chị thấy hắn xin giúp đỡ thì lộ ra một chút tin tình báo hữu ích.

“Hôm ấy chị đi qua văn phòng Ninh tổng, cô ấy không đóng cửa, đang ngồi trong đấy mắng giám đốc Hồ của phòng công trình. Chị nép xa xa nghe được mấy câu. Hình như có người nhiều lần phản ánh với cô ấy chuyện giám đốc Hồ thường xuyên đem quân ra ngoài làm thêm. Mấy trưởng phòng khác cũng bị văng miểng.”

Soái Ninh ít tiếp xúc với mọi người trong công ty, Thôi Minh Trí tự hỏi ai sẽ mách lẻo với cô ta. Lời đáp của Trần Mỹ Lan doạ hắn toát hết mồ hôi: “Họ đều nói là cậu mách.”

“Sao lại là em được?! Em vào công ty lâu như thế, đã bao giờ đâm thọc gì đâu?”

Hắn hoảng hết cả hốt, trong nháy mắt bị Đậu Nga[1] nhập hồn, mặt xanh mét như tàu lá.

Trần Mỹ Lan xem ra còn chân thành, thương hại bảo: “Chị cũng tin cậu không làm, nhưng người khác thì không nghĩ như vậy. Cậu xem Ninh tổng mới vào mấy tháng, bình thường lại không ở văn phòng suốt, chỉ có cậu tiếp xúc với cô ấy nhiều nhất, cũng là người đáng nghi nhất.”

Tình ngay lý gian thật đúng là không nói rõ được, Thôi Minh Trí trợn tròn mắt.

Trần Mỹ Lan không đành lòng doạ hắn thêm, nhưng là bạn bè vẫn phải rung chuông cảnh tỉnh.

“Còn có chuyện này, chị không biết có nên nói với cậu không.”

Tim Thôi Minh Trí đập dồn dập lên, giục giã: “Chị nói mau đi.”

Chị Trần ngại ngùng mở lời: “Đợt trước cậu với Tiểu Diệp chia tay còn gì? Gần đây lại xảy ra thêm việc này, có người nói cậu định nịnh bợ Ninh tổng, trông mong làm trai bao của cô ấy.”

Một tia sét bổ xuống đống hỗn độn giằng co trong lòng Thôi Minh Trí, lửa bùng lên ngùn ngụt.

“Đây là do đứa thiếu đạo đức chết dẫm nào bịa ra?”

Hắn gào lạc cả giọng, hai mắt trợn thành hình tam giác ngược.

Trần Mỹ Lan cuống quýt đưa tay túm hắn lại, tốt bụng cảnh báo: “Người đồn như vậy không ít đâu, cậu cứ cẩn thận chút đi.”

Chị khuyên với ý là nên giữ cái đầu lạnh, nhưng Thôi Minh Trí bây giờ mà làm được thế thì khó hơn lên trời. Dù tuyết có phủ dày ba thước cũng sẽ bị lửa giận của hắn đun thành nước lũ cuồn cuộn.

Tôi là giai quê từ xóm núi ra tỉnh, đúng là cũng từng nghĩ chuyện cưới cô vợ có điều kiện tốt hơn chút, nhưng cho tới bây giờ luôn biết mình là ai, tuyệt đối không ảo tưởng xa xôi thấy người sang bắt quàng làm họ. Tôi hầu hạ dạ vâng Ninh tổng đều chỉ vì kiếm sống, những người khác trong công ty cũng bị cô ta quát mắng cơ mà? Có nhiều người còn khúm núm nịnh bợ hơn tôi, thấy cô ta còn xoắn hết cả lên hận không có đuôi như chó pug để vẫy, vì sao lại quàng cái tiếng chẳng hay ho này cho mỗi mình tôi?

Hắn tìm hiểu ngọn nguồn, bóng đen xung quanh mình cũng trở nên rõ nét, cảm giác ánh mắt các đồng nghiệp nhìn hắn giống như băng phách ngân châm[2], lúc nào cũng có thể dùng chiêu “Thiên nữ tán hoa” (Nàng tiên tung hoa) đánh úp lại, sau nửa ngày đã cắm cho hắn thành con nhím.

Còn đang lâm cảnh rối đầu loạn đuôi, có cô đồng nghiệp ở phòng thiết kế lại bỗng nhiên chạy đến, hí hửng đòi giới thiệu bạn gái cho hắn.

“Trợ lý Thôi, tôi có cô bạn học cùng tuổi với cậu, giáo viên Văn trường chuyên, người gốc ở đây, có xe có nhà, cao 1m68, hình thức rất xinh, có hứng thú gặp một lần không?”

Cô nàng này là đại lý dưa lê được cả công ty công nhận, một cái mồm chĩa ra bốn phía buôn đủ chuyện xấu đẹp của thiên hạ.

Thôi Minh Trí kính cẩn tránh xa tiểu nhân, lễ phép từ chối cô ta. Nào biết đại lý dưa lê là đến bắn lén, vừa quay đi đã tung ra tin đồn rằng hắn bây giờ kén chọn, chê cả gái Thượng Hải điều kiện hơn người, khẳng định là muốn đu cành cao với Soái Ninh.

Tiền càng qua tay nhiều người càng bớt, lời càng qua miệng nhiều người càng thêm. Tuần này, Thôi Minh Trí giống như người bị tình nghi trong cuộc đấu tố công khai. Tội danh “bợ người giàu” đã chắc như đinh đóng cột, hắn chỉ có thể làm người câm liên tiếp ăn quả đắng.

Tối thứ sáu, Diệp Như Vy gọi điện dò hỏi việc này.

“Em mới nghe Tiểu Thái nói. Trong công ty đông người lắm miệng, khó tránh khỏi những chuyện như này. Anh đừng tức bọn họ, không đáng đâu. Lời đồn gặp người khôn là khựng. Qua một thời gian, những người hiểu biết sẽ tin tưởng sự trong sạch của anh.”

Được cô tín nhiệm, Thôi Minh Trí rất vui, nhưng cô gái này quá lương thiện. Bây giờ trong công ty conmeno không có lấy một người khôn, tất cả đều là bọn mất dạy hả hê khi người khác gặp nạn, sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Chuyện này cũng khó trách, sức hấp dẫn lớn nhất của lời đồn là ở chỗ giật gân. Đứng trước hai loại tình huống, mọi người thường sẽ nghiêng về phía có vẻ drama hơn.

(Hết phần 39, xin mời đón đọc phần 40. Nếu muốn đọc lại các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Nhân vật nữ chính trong vở kịch nổi tiếng của Quan Hán Khanh – soạn giả kịch cổ điển thời Nguyên, Đậu Nga trong ngôn ngữ TQ giờ mang nghĩa như Thị Kính trong ngôn ngữ nước ta: người bị oan.

2. Kim bạc tẩm độc, vũ khí của phái Cổ Mộ trong “Thần điêu hiệp lữ” của Kim Dung.