NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P4)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Vẻ đẹp của phụ nữ gắn liền với tiền nong và chăm sóc, kiểu tóc chất tóc như thế đòi hỏi năng lực tài chính tương xứng mới xử lý được.

Ánh mắt tiếp theo của hắn dừng lại ở giữa đôi môi rộng của cô gái, cô vừa mới đặt thêm vào đó điếu thuốc chưa châm lửa.

Thôi Minh Trí cùng các đồng nghiệp trải qua nhiều năm đấu tranh gian khó vượt mọi trở ngại mới giành thắng lợi trong cuộc vận động cấm thuốc lá ở Bất động sản Quan Vũ, xưa nay rất tự giác giữ gìn thành quả, ngay lập tức ngăn cản hành động vi phạm của cô.

“Thưa cô, chỗ này không hút thuốc được.”

Hàng mi dài giấu sau mắt kính của cô gái cong cong nhướng lên, lơ đãng hỏi: “Có bật lửa không? Mượn dùng coi.”

Giọng nữ trung thật êm tai nhưng chất giọng khàn khàn, như lụa bị đánh giấy ráp, là đặc điểm của đám nghiện thuốc lá không nghi ngờ gì nữa.

Trong suy nghĩ của Thôi Minh Trí, gái ngoan hẳn là không hút thuốc uống rượu, tuân theo nề nếp. Đến lúc này hắn đã gán cho người đối diện cái ấn tượng xấu “sặc mùi lưu manh”. Hắn nghĩ cô ta tới công ty khi đã hết giờ làm, ăn mặc lại không giống khách hàng, chắc là người thân hoặc bạn bè của đồng nghiệp nào đó, không cần phải quá dè dặt, bèn nghiêm mặt nói rõ: “Văn phòng chúng tôi là khu vực không khói thuốc, mời cô ra ngoài hút.”

Cô gái nhàn nhã hỏi: “Hút thuốc ở chỗ này các anh có phạt gì không?”

“Nếu là nhân viên trong công ty mà hút thuốc thì mỗi lần phát hiện phạt một ngàn tệ.”

Thấy Thôi Minh Trí có ý doạ dẫm, cô nàng vẫn ung dung như trước mà hỏi thêm: “Thống nhất theo quy định hết à?”

“Cô hỏi nhiều thế làm gì? Liên quan gì đến cô? Cô tới tìm ai?” – Thôi Minh Trí đốp thẳng, muốn mượn cơ hội kiếm chỗ xả bực, nghiêm mặt cảnh cáo: “Công ty chúng tôi không phải sân khu tập thể, người không phận sự miễn vào. Nếu cô không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ.”

Cô gái không nao núng chút nào, còn tỏ vẻ giễu cợt: “Anh là bảo vệ? Cũng tận tuỵ với công việc quá chứ.”

Thật là một gái mặt dày!

Thôi Minh Trí cảm thấy mình dù gì cũng là trợ lý tổng giám đốc của một công ty đã lên sàn chứng khoán, tranh cãi với loại người này thật rẻ rúng, bèn nhấc chân đi tìm bảo vệ.

Hắn vừa đi được vài bước thì đằng sau vang lên tiếng chuông điện thoại, cô gái bắt máy thong thả trả lời: “Trợ lý Trần, tôi đã đến công ty, anh nhắn với ba tôi một tiếng, bảo tôi mệt nên đêm nay không về gặp ông ấy được, chờ lúc nào rảnh rồi tính sau.”

Đôi chân bước đi xa của Thôi Minh Trí bị lời nói của cô gái bắt phải khựng lại, vòng về. Hắn thấy cô cầm điện thoại bằng tay trái, bèn quan sát cẩn thận. Chiếc đồng hồ bạch kim trên cổ tay bỗng lọt vào tầm mắt. Ánh sáng trắng chói loá còn hơn cả ngàn lưỡi dao sắc chọc thủng xương cốt gan mật hắn.

Bỏ mẹ mình rồi! Kia chẳng phải là cái đồng hồ nữ hiệu Richard Mille trị giá 19 triệu tệ ư!

Thời điểm này, một gái, có mặt ở Thượng Hải, đeo chiếc đồng hồ này, xuất hiện ở toà nhà văn phòng của Bất động sản Quan Vũ, thì chỉ có thể là người ban ngày vừa mới khoe giàu trên Weibo: KOL Nháo Nháo, sếp mới của hắn, Soái Ninh.

“Chị là Ninh tổng?”

Trong nháy mắt, khí thế cứng cỏi của hắn bốc hơi sạch. Nỗi hối hận vì vừa mới phạm phải chuyện tối kỵ là “có mắt không thấy Thái Sơn” làm hắn hoảng đến mức tay chân không biết để đâu. Dưới áp lực nặng nề của chênh lệch giai cấp, cái tướng nô tài hèn mọn hiện ra.

Mình đúng là mắt mù, thế mà còn không nhận ra! Thị thay hình đổi dạng thành người thường, nhuộm tóc đen, vứt bỏ phong cách lập dị trên Weibo, mắt lửa ngươi vàng cũng chả nhận ra được…

So với sự biến chuyển của hắn, thái độ của Soái Ninh không lăn tăn gì, vẫn dùng giọng điệu lơ láo như ma cà bông, hỏi: “Anh ở bộ phận nào, tên là gì?”

Vừa hỏi vừa gỡ kính râm.

Hoá ra ngoài đời điểm ngoại hình của thị cũng không kém. Mặt mũi nét nào ra nét đấy lộng lẫy, giống đoá tường vi đỏ nở bung hết cỡ, rất có sức công phá. Xem tướng thì người có diện mạo kiểu này đều dã tâm bừng bừng, ham muốn về vật chất và quyền lực rất cao, xem ra cũng khá có lý.

Cảm giác câu hỏi thăm kia là khúc nhạc dạo đầu cho màn tính sổ, Thôi Minh Trí sợ líu cả lưỡi: “Tôi, tôi là Thôi Minh Trí, là trợ lý của chị ạ.”

Soái Ninh gật đầu nhè nhẹ: “Anh chính là trợ lý Thôi à, tin nhắn lúc chiều là anh gửi?”

Thôi Minh Trí ước gì được chuyển chủ đề, gật đầu như bổ củi: “Vâng, đúng ạ, Ninh tổng, gặp chị thật mừng quá, tôi và mọi người mong chị mãi, chị đi đường vất vả.”

Hắn trông cậy vào việc tỏ ra ân cần để bù đắp, Soái Ninh đại khái còn chưa nghĩ ra cách đì, trước ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn: “Xin lửa chút.”

Yêu cầu vốn vô lý giờ được Thôi Minh Trí coi như chiếu chỉ. Bản thân không hút thuốc, hắn vội đi tới văn phòng gần đó hỏi mượn bật lửa của đồng nghiệp rồi quay lại như bay, thần thái sốt sắng.

“Ninh tổng, bật lửa đây ạ.”

Đôi tay hắn nâng đốm lửa bé như hạt đậu, cung kính mà chìa tới trước mặt sếp, không soi gương cũng có thể tưởng tượng điệu bộ thái độ của bản thân nịnh nọt bợ đỡ đến mức nào.

Soái Ninh hơi vươn cổ, không nhanh không chậm châm thuốc, nhẹ nhàng mà hút một hơi rồi chìa sang thùng rác bên cạnh dụi tắt.

Thị hút thuốc lúc này mục đích là bày ra cho cấp dưới thấy đặc quyền muốn gì làm nấy của mình, đây là thói tật của hạng người đẳng cấp cao như thị, Thôi Minh Trí biết rõ trong lòng.

“Ngày mai ra thông báo, cứ nói là tôi hút thuốc ở công ty, bắt gặp một cái là phạt tiền tại chỗ. Tiền phạt bảo tài vụ trừ vào lương tôi tháng này. Với lại một ngàn bạc ít quá, lần sau lại có ai hút thuốc cứ phạt thẳng 10 ngàn.”

“Dạ dạ dạ!”

Thôi Minh Trí cúi đầu vâng dạ, mặc kệ luôn chuyện phạt tiền 10 ngàn là trái với Luật Lao động.

Việc hạ mình chịu lép dường như đem lại cho hắn cửa sống sót, Soái Ninh cũng không có vẻ gì muốn lôi máy chém ra, sai hắn đưa đi xem văn phòng.

(Hết phần 4, xin mời đón đọc phần 5)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)