NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P55)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 20: Biến quy tắc ngầm thành lợi ích

Như mọi lần, lần này hắn không báo cho người nhà chuyện bị thương khi đi công tác, cũng giấu cả Diệp Như Vy luôn. Đồng nghiệp hỏi cũng không dám kể gì. Về tư là sợ người thân lo lắng, về công là sợ lan truyền cảm xúc khủng hoảng.

Cuối tuần, bà Hà Thái Phượng mẹ hắn gọi điện, hai mẹ con thân thiết hỏi han chuyện trò. Sau dăm câu, mẹ hắn đổi giọng e dè, nói như lấy lòng: “Minh Trí, bố mẹ có chuyện muốn bàn với con.”

Thôi Minh Trí ngầm hiểu, chỉ tưởng bố mẹ muốn mua thêm ít đồ điện máy đắt tiền, tự tin còn cân được. Hoá ra việc mẹ nói cho hắn lại hơi bị khó.

“Nhà chú Ngô muốn bán căn hộ trên huyện để dọn lên thành phố với con trai, toà nhà bên đó mới xây xong hai năm, nội thất cũng còn mới, rao 560 ngàn. Mẹ và bố con tính mua lại. Ở làng điều kiện y tế kém, sức khoẻ bố con không tốt, dọn lên phố huyện sau này đi khám cũng tiện.”

Hà Thái Phượng vẫn luôn hâm mộ cuộc sống trên phố, đã sớm tính chuyện lên huyện mua căn hộ dưỡng già. Tết năm ngoái Thôi Minh Trí đã nghe bà đề cập việc này. Lúc đó hắn còn muốn cùng Diệp Như Vy tích góp tiền định cư ở Thượng Hải, giả vờ không nghe thấy cho qua chuyện. Hiện giờ mẹ biết hắn đã chia tay bạn gái, kế hoạch định cư ở Thượng Hải vứt sọt rác, bèn không kìm nén được mà lôi ra thuyết phục.

Bố mẹ tuổi tác đã cao, hắn cũng muốn cố hết sức đáp ứng nguyện vọng của họ, nhưng giờ đây hắn đang kẹt, không lấy đâu ra 200 ngàn để trả đợt đầu.

Hà Thái Phượng nghe hắn bảo không có tiền, oán trách: “Mày đi làm mấy năm rồi, lương cũng không thấp, 200 ngàn cũng không có hả? Con trai nhà cô Dư người ta năm kia mới bắt đầu đi làm, lương còn không cao như mày mà năm nay cũng gửi tiền về mua nhà rồi. Chúng tao bình thường cũng không hỏi mày tiền nong gì, tiền mày kiếm ra cứ tiêu đi đâu hết thế hả?”

Thôi Minh Trí bị hỏi dồn không giấu được, đành khai thật: “Đợt trước bố Vy Vy phải mổ, con cho cô ấy vay hết rồi.”

Hà Thái Phượng kinh hãi: “Chúng mày đã chia tay rồi, còn cho nó vay tiền làm gì?”

“… Là cho vay trước khi chia tay.”

“Thế bao giờ nó trả mày?”

“Cái này thì khó nói lắm ạ.”

Tình cảm là tờ giấy, sợ nhất tiền bạc đâm toạc.

Hà Thái Phượng chỉ là một bà nhà quê, thân phận mẹ hiền cũng không thể giúp bà thoát khỏi sự hẹp hòi. Bà vất vả nuôi thằng con lớn bằng này, bà còn chưa được nó đền đáp mấy tí, nó đã bị gái khác bòn rút thậm tệ, chẳng khác nào lừa đảo tống tiền.

“Cái thằng đầu đất này, ai bảo mày cho nó vay tiền? Nó không phải vợ mày, còn chưa đẻ con hầu hạ bố mẹ cho mày, cơn cớ gì mày lại đem tiền cho nó vay? Nếu nó không trả thì làm thế nào bây giờ?”

Thôi Minh Trí bao nhiêu năm không bị mẹ mắng nặng lời, nghe bà chửi ầm thì nhức đầu đắng lòng, vội trốn đến chỗ vắng hạ giọng nài khuyên: “Mẹ, mẹ đừng gấp, Vy Vy không phải hạng người quỵt nợ, cô ấy sẽ trả tiền.”

Thật ra hắn vẫn luôn coi số tiền này như tiền đền bù tuổi xuân cho Diệp Như Vy, không nghĩ đến chuyện đòi. Nhưng ý định này không thể nói cho bố mẹ, cứ dỗ hai cụ được lúc nào hay lúc ấy.

Hà Thái Phượng ép hỏi biết hắn cho Diệp Như Vy tổng cộng 550 ngàn, đủ mua thẳng (không phải trả góp) căn hộ bà ưng, cảm giác như bị hắn chính tay đâm dao vào tim, khóc lóc mắng mỏ ầm lên: “Cái thằng nước đổ đầu vịt này! Mày đi mà làm con trai nhà Diệp Như Vy đi, tao với bố mày không đẻ ra cái loại súc vật lấy miền xuôi nuôi miền ngược như mày!”

Mẹ cúp điện thoại, tiếng tút tút lan trong lòng Thôi Minh Trí thành một nỗi hoảng hốt. Hắn nhanh chóng gọi cho bố xin ông nói giúp. Bố hắn nghĩ tương đối thoáng, cũng rộng rãi mà hiểu cho hắn, nhưng lập trường vẫn nghiêng về phía vợ.

“Mẹ con mong ngóng cả đời, cũng chỉ muốn về già lên phố sống thoải mái vài năm. Căn hộ nhà ông Ngô kia bố đi xem mấy lần rồi, rộng rãi sáng sủa, đi đâu cũng tiện, giá lại phải chăng. Người ta nghe nói mình muốn mua, còn tạm dừng làm việc với bên môi giới để chờ mình trả lời. Mẹ con vốn muốn con trả đợt đầu, còn tiền góp mỗi tháng thì bố mẹ trả, cố gắng hết sức không cho con chịu thêm gánh nặng. Căn hộ sẽ đứng tên con, sau này thuộc về con. Ai ngờ con lại đem tiền cho người khác hết, làm mẹ con buồn lòng thật đấy.”

Lời phê bình không tính là nghiêm khắc giống như dây thép găm vào lòng Thôi Minh Trí. Ở quê coi trọng việc nuôi con để sau này con nuôi, bố mẹ đã vì hắn mà trút xuống tâm huyết nửa đời, không phải mong sau này hắn thành tài có thể “báo đắc tam xuân huy”[1] hay sao?

Bằng vào thời gian đi làm và thu nhập của hắn, bỏ 200 ngàn ra lo chỗ ở cho bố mẹ là hợp tình hợp lý. Hắn không đủ sức thoả mãn yêu cầu ít ỏi này, đột nhiên sinh ra áy náy.

Hay là trước hết cứ vay tiền giúp bố mẹ trả đợt đầu? Lương mình tăng rồi, không đến một năm là trả xong, chỉ là biết hỏi vay ai đây?

Hắn không có bạn bè giàu. Người bình thường thì trên có bố mẹ già dưới còn con nhỏ, nợ trả góp rồi hiếu hỷ xã giao, áp lực kinh tế của nhà ai cũng không nhẹ. Vay tiền đồng nghĩa với mài mòn tình bạn, mở mồm ra hỏi vay là dễ mất bạn như chơi.

Hắn thử tìm một người quen hỏi vay 50 ngàn, người đó áy náy mà kể ra nỗi khó xử của bản thân rồi hỏi lại hắn là sao không hỏi sếp vay tiền?

“Cậu là trợ lý tổng giám đốc, tương đương trợ thủ đắc lực cho sếp cậu. Cô ấy nhiều tiền như vậy, búng kẽ móng tay cũng ra hơn 200 ngàn, cậu hỏi thử xem, chắc chắn được.”

Thôi Minh Trí tin những lời này không phải cố tình nói mát. Ai không ở địa vị hắn chắc hẳn đều sẽ có kết luận như vậy.

Trước đây, khi ông Diệp bệnh nặng, hắn từng thử xin Soái Minh giúp đỡ, cho rằng sếp nhân phẩm tốt đẹp, ngày thường cũng hay khen ngợi hắn, sẽ giúp hắn việc nhỏ này. Ai ngờ Soái Minh từ chối cái rụp, kêu bản thân chỉ cứu ngặt chứ không giúp nghèo, cho vay 10, 20 ngàn thì không sao, số còn lại thì bảo hắn tự lo lấy.

Người càng giàu càng keo, Minh tổng còn không chịu cho mình vay tiền thì trông cậy vào cái ngữ như Soái Ninh mở lòng từ bi? Khỏi nghĩ ngợi đi.

Hắn định ra ngân hàng vay một khoản tiêu dùng cá nhân, nhờ người quen giúp cũng xuôi lọt, ngay hôm đó họ đã lấy được biểu mẫu, bảo hắn mai đem giấy tờ qua ngân hàng làm việc trực tiếp.

Buổi tối, Soái Ninh triệu hắn tới Silvermoon hầu rượu. Hơn 10h có một khách đến, là Tôn tổng, người giúp sửa thầu vụ Phỉ Thuý Sơn Hồ đợt trước.

Soái Ninh mời anh ta sang phòng riêng bên cạnh, lúc đi còn gọi theo tay trợ lý.

“Tôn tổng, trợ lý Thôi là người trong nhà, chúng ta cứ có gì nói đấy đi.”

Thôi Minh Trí đã trông ra hai người này có chuyện mờ ám, đến lúc Soái Ninh tự bóc nội tình, hắn vẫn bị kinh ngạc đến hoá đá.

Tôn tổng này là cổ đông của công ty quảng cáo Tân Duệ, bên trúng thầu tổ chức lễ tri ân khách hàng Phỉ Thuý Sơn Hồ. Lần trước Tân Duệ đăng ký dự thầu sau đó còn trúng thầu đều là nhờ một tay Soái Ninh thúc đẩy.

“Ninh tổng, nhờ phúc của chị, hôm trước chúng tôi đã nhận khoản thanh toán còn lại, 10% đã thoả thuận kia nên làm gì bây giờ ạ?”

(Hết phần 55, xin mời đón đọc phần 56. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Đây là câu cuối trong bài “Du tử ngâm” của Mạnh Giao, ý là đền đáp công ơn dưỡng dục của cha mẹ.