Edit, beta by Kim_Minseol


"Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.


====================


Cố Diệp cười cười, "Bây giờ không có, về sau cũng không nên có nha."


Lâm Tử Hào xấu hổ cười cười, "Sao có thể, cậu nghĩ nhiều rồi."


Cố Diệp híp mắt nhìn hắn một cái, bĩu môi không tỏ ý kiến, cầm tài liệu Hạ Tường đưa rồi quay đầu nhìn cậu chàng bảo đảm: "Tớ sẽ xem kỹ, cậu không cần theo dõi sát sao thế đâu. Lần này tớ bảo đảm thành tích nhất định sẽ đi lên."


Lúc này Hạ Tường mới nở nụ cười, "Tớ tin cậu!"


Lâm Tử Hào cùng Lưu Diệc Văn không còn chút mặt mũi nào, hai người cũng cảm giác được, Cố Diệp thật sự không thích bọn họ. Lâm Tử Hào trước khi đi còn trào phúng liếc Cố Diệp một cái, thẹn quá hóa giận. Không biết cậu lấy đâu ra tự tin mà dám mạnh miệng khẳng định thành tích có thể đi lên. Đội sổ vạn năm, chẳng lẽ muốn nhờ yêu ma quỷ quái tiết lộ đáp án cho sao?


Không chỉ Lâm Tử Hào mà cả lớp đều cảm thấy Cố Diệp đầu óc không ổn định. Trước nay Cố Diệp vẫn luôn đứng nhất từ dưới lên, Tiền Chấn đến trường ngủ cả ngày điểm thi còn tốt hơn cậu - người lần nào cũng kéo điểm trung bình của cả lớp xuống.


Hai nữ sinh cùng lớp thử khuyên nhủ: "Cố Diệp, hay cứ để Hạ Tường phụ đạo cho cậu đi. Cậu ấy rất giỏi, thành tích cũng cao như thế."


"Đúng vậy, Lâm Tử Hào cùng Lưu Diệc Văn cũng không tồi, thi cuối kỳ năm trước đều nằm trong top10, có thể giúp cậu tăng được điểm nào hay điểm ấy."


Cố Diệp nhìn ra ý tốt của bạn học, cũng không phản bác, chỉ cười cười không nói. Hai nữ sinh cũng bất đắc dĩ, Cố Diệp dạo gần đây thay đổi không ít, ngoại hình đẹp mắt lại hay cười, tính tình cũng rộng rãi thoải mái, bây giờ không ít nữ sinh đều muốn bắt chuyện với cậu. Cũng không biết vì sao trên người Cố Diệp đột nhiên có cảm giác xa lạ, không dễ kéo gần khoảng cách.


Lâm Tử Hào quay lại chỗ ngồi, nghĩ đến ánh mắt Cố Diệp nhìn mình, do dự một chút rồi mở ngăn kéo, chột dạ giấu kĩ đồ vật giấu ở dưới sách vở. Hắn có hơi sợ, sợ Cố Diệp.


Mắt thấy kì thi thử càng ngày càng gần, học sinh cấp ba đều đặt hết tâm tư vào việc ôn tập, cũng lười quan tâm Cố Diệp có học hay không. Rốt cuộc trước kì thi một ngày, thầy Vu dựa theo lệ thường, trong tiết tự học buổi tối động viên mọi người, nếu lần này thi tốt, đây sẽ là nền móng đặc biệt quan trọng cho cuộc sống sau này. Cố Diệp vẻ mặt chết lặng nhìn đám bạn học nhiệt huyết sôi trào, hận không thể nhấc bút như đao to búa lớn chặt chém đống bài thi khiến chúng nó quỳ xuống xin hàng. Cậu cảm thấy may mà thầy Vu lựa chọn cái nghề nhà giáo nhân dân cao quý này, chứ nếu ông mà đi bán hàng đa cấp thì cái thế giới này toang rồi.


Sau đại hội động viên, bọn học sinh làm theo yêu cầu của giáo viên kéo hết bàn ra, cấp ba hai ngàn học sinh, trình tự lớp bị xáo trộn, số thứ tự của Cố Diệp là 2000, Hạ Tường là 0009, Triệu Bằng Vũ là 1338, từ đây suy ra, xếp chỗ hoàn toàn là dựa theo thành tích thi lần trước.


Triệu Bằng Vũ nhìn thấy số thứ tự của Cố Diệp liền vui vẻ cười to, "Ha ha ha phòng 30, cậu còn ở sau cả tôi! Lần này cậu ngồi chung với nguyên một đám đầu đất. Nhưng mà cậu yên tâm, cậu nhất định là tên đầu đất đẹp trai nhất, ngoan ngoãn nhất!"


Cố Diệp ghét bỏ, "Một tên có kiếp đào hoa sắp tàn còn không biết xấu hổ đi sỉ nhục người khác?"


"Đậu má! Người anh em cậu đừng như vậy chứ!" Triệu Bằng Vũ chết tâm, "Thật hay giả vậy? Cậu đừng làm tôi sợ! Trước giờ chưa từng có bông đào nào theo đuổi tôi, thế mà mới đó đã có kiếp đào hoa, không phải về sau sẽ bị bệnh liệt dương chứ?"


"Vẫn câu cũ, đừng đi qua cầu." Cố Diệp nhìn nhìn trán Triệu Bằng Vũ, không yên tâm tát một phát, "Lúc sắp tèo thì cái tát này vẫn có thể giữ được cái mạng chó của cậu."


"Vậy cậu đánh thêm hai cái nữa đi!" Triệu Bằng Vũ vẻ mặt đau khổ cùng sợ hãi, "Ba ba đánh con thêm lần nữa đi!"


Hạ Tường khuyên nhủ: "Dù sao ở trường học cậu cũng không đào hoa, sợ cái gì? Trước mắt tập trung vào phần bài tập tớ tô highlight lại đi, ngày mai phải thi rồi."


Triệu Bằng Vũ cạn lời, thế giới học bá thật đáng sợ, tính mạng không quan trọng, thi cử mới là quan trọng nhất!


————


Ngày hôm sau, Cố Diệp đi vào phòng thi số 30, chân rảo bước đến cửa, "soạt" một cái, toàn bộ thí sinh trong phòng thi như gà vào lò mổ, câm như hến.


Cố Diệp nhìn qua một lượt, vui vẻ lên tiếng, "Ồ, người quen cả nè."


Trong phòng thi không ai khác chính là Tiền Chấn và tay chân của hắn, hơn phân nửa còn lại là Tư Hồng Hưng cùng đám đàn em. Gần đây Tiền Chấn không ổn lắm, ngược lại Tư Hồng Hưng phát triển không tồi, trở thành băng đảng cá biệt hàng đầu Ngũ Trung. Lúc này hai bên chia thành hai phe, đang thương lượng quay phao như thế nào, vừa thấy Cố Diệp vào cửa, sắc mặt tất cả đều thay đổi.


Tư Hồng Hưng nhanh chân đứng lên, "Đại ca, em đã lau khô chỗ của anh rồi, ở đây này!"


Tư Hồng Hưng chẳng biết cầm đồng phục của ai, lau bàn ghế dán số 2000 không nhiễm một hạt bụi, chân chó kéo ghế ra, "Đại ca, mời ngồi."


Đàn em của Tư Hồng Hưng sau nghe đại ca miêu tả Cố Diệp đều phục sát đất, kéo nhau đi theo kêu "đại ca" liên tục, "Đại ca, nghe nói anh thích uống trà sữa, em ủ trong lòng nửa ngày rồi, vẫn còn nóng lắm."


Cố Diệp híp mắt ôm trà sữa, ngồi ở vị trí cao nhất đếm ngược, bị chúng tinh phủng nguyệt vây quanh ở trung tâm, liếc về phía Tiền Chấn. Mà đám người phe Tiền Chấn đều lạnh mặt, phớt lờ không nhìn Cố Diệp. Bọn họ đã nghe qua cái miệng quạ đen của Cố Diệp, đều sợ đối mắt với cậu sẽ gặp xui xẻo.


Không bao lâu sau, chuông báo vang lên, hai thầy giáo vẻ mặt hung dữ cầm bài thi đi vào phòng học, đóng cửa lại, nhìn căn phòng nguyên một đám học sinh cá biệt, sắc mặt càng trầm hơn, giống như chỉ cần đám nhóc này dám vi phạm kỷ luật, hai người lập tức có thể xách cổ chúng như xách gà ném văng ra, rất có uy.


Thầy Mã nghiêm túc nói: "Môn thi đầu tiên là Toán, không được châu đầu ghé tai, không được quay ngang quay ngửa, phát đề xong phải làm ngay, câu nào biết làm trước, không biết thì khoanh tròn lại."


Cố Diệp đột nhiên nhớ tới, ngày trước từng thấy bài thi của nguyên chủ cực nhiều vòng tròn, hóa ra nguyên nhân là như vậy, thầy Mã quả thật là một nhân tài!


Phát đề xong, Cố Diệp bắt đầu làm bài. Nguyên chủ ghi danh cùng khối với cậu, đều là khối khoa học tự nhiên, rất nhiều đề thậm chí trước khi trọng sinh Cố Diệp đã làm. Cố Diệp cũng không ngẩng đầu lên, loạt xoạt viết nửa trang. Thầy Mã phát hiện trạng thái của cậu khác với trước kia, chắp tay sau lưng xuống tay đi đến bên cạnh cậu, tập trung nhìn rồi sửng sốt, tất cả đáp án đều đúng hết!


Thầy Mã cố ý nhìn thật kĩ giấy nháp của Cố Diệp, ấy thế mà bài giải lại từng bước một cẩn thận tính ra kết quả, chữ viết tinh tế lại đẹp mắt, vừa nhìn là biết có luyện qua thư pháp. Nhớ đến chữ  viết trước kia của Cố Diệp, thầy Mã ngạc nhiên không thôi, một người trong khoảng thời gian ngắn có thể thay đổi nhiều như vậy sao?


"Giấy nháp của em thi xong có thể đưa cho thầy không?" Chờ đến khi nộp bài, thầy Mã đến bên người Cố Diệp, thấp giọng hỏi cậu.


Cố Diệp gật đầu, "Em giữ cũng không để làm gì, thầy cần thì cứ giữ đi ạ."


Thầy Mã cười cười, "Môn tiếp theo cố lên nhé!"


Tờ nháp kia rất nhanh được đưa đến tay thầy Vu chủ nhiệm lớp Cố Diệp, "Cố Diệp lớp thầy giấu nghề kĩ thật đấy. Bài thi lần này làm rất tốt, tôi cảm thấy nhóc ấy có khả năng đạt điểm tối đa."


"Thật sao?" Vu lão sư kích động buông bình giữ nhiệt trong tay xuống, đeo kính viễn lên, cẩn thận nhìn tờ nháp của Cố Diệp, vui mừng nói: "Đứa nhỏ này trước đây đâu có biểu hiện ra là thông minh như vậy đâu? Một tháng nay nó như biến thành một người khác vậy, ngoan ngoãn hiểu chuyện lại cũng rất nỗ lực, hy vọng lần này nỗ lực có thể có thu hoạch, sắp đến kỳ thi đại học, cuộc chiến lớn nhất đời người rồi."


Cô giáo trẻ cùng văn phòng nghe tiếng cũng đi qua nhìn, cảm thán nói: "Nghe nói Cố Diệp là con trai Cố Đức Thành, là thật sao? Trong nhà còn có mẹ kế, đứa nhỏ này cũng không dễ dàng gì."


Cô vừa nói như vậy, giáo viên ở đây đều tỏ vẻ "Đã hiểu". Con cái nhà giàu đâu có ngốc, đến tận lúc sắp thi đại học mới bị ép lộ nguyên hình. Bất tri bất giác, Cố phu nhân bị ụp nồi.


Sau khi kỳ thi thử kết thúc, học sinh cuối cấp không có thời gian hồi hộp chờ đợi thành tích, bởi vì bọn họ còn vô số bộ đề phải làm, có muốn cũng không xong nổi.


Mãi đến cuối tháng ba, sắp đến kỳ nghỉ thì thành tích mới được công bố.


Phiếu điểm không chỉ mỗi chủ nhiệm lớp có, nhà trường còn dán kết quả thi ở bảng thông báo, ai thi cao thấp thế nào, xem phát biết ngay, quả thật là công khai xử tội. Lúc biết điểm thi được đã được dán lên, Hạ Tường đứng ngồi không yên, khẩn trương chà xát tay: "Cố Diệp, chúng ta cũng đi xem đi!"


Cố Diệp lão thần khắp nơi cười cười, "Quẻ tượng nói cho tớ lần này tớ thi rất ổn."


Hạ Tường: "...... Cậu nghiêm chút đi."


"Tớ rất nghiêm túc mà, cậu không cần đi xem đâu. Lần này, cậu hẳn là nằm trong top5."


Ánh mắt Hạ Tường sáng lên, nói vậy cậu lại càng muốn đi xác nhận một chút. Đúng lúc này, không biết ai ở dưới lầu hô lên: "Top1 toàn khối! Cố Diệp! Là Cố Diệp! Thằng ngốc Cố Diệp kia!!!"


Cả khối lập tức sôi trào, vô số cái đầu thò ra khỏi cửa sổ như nấm mọc sau cơn mưa, đồng loạt ngó xuống: "Thật hay giả đó? Đậu má! Không thể nào!"


"Không thể nào! Cố Diệp có thể vượt qua kỳ thi, chắc chắn heo bay đầy trời rồi!"


"Không thể như thế được! Cố Diệp có thể đạt hạng nhất toàn khối, tao sẽ livestream ăn cứ*!"


"Cmn tao còn có thể vừa trồng chuối vừa ỉ* chảy đây này! Cố Diệp hạng nhất toàn khối, tuyệt đối không phải sự thật!"


......


Không một ai tin Cố Diệp có thể đạt hạng nhất, Hạ Tường cũng khiếp sợ trừng mắt, sửng sốt một lúc lâu mới phấn khích hét lên: "Cố Diệp! Hạng nhất! Cậu được hạng nhất! Thật tốt quá! Cậu không hề ngốc, bọn họ mới ngốc!"


"Cố Diệp thi được hạng nhất?" Triệu Bằng Vũ chơi bóng trở về nghe thấy câu này liền vui vẻ hai bước chạy, một bước nhảy ngồi lên bàn Cố Diệp, "Khao đi, nghỉ lễ cậu phải khao bọn tôi một bữa!"


Ngoại trừ hai người bạn cùng phòng này, ánh mắt nhìn Cố Diệp của các học sinh khác không tốt như vậy, "Ai thi được hạng nhất tôi đều có thể chấp nhận, riêng Cố Diệp thì không."


"Đúng vậy, Cố Diệp ngày trước ngu ngốc như vậy, cậu ta thi được hạng nhất nhất định là có vấn đề."


"Nếu không đi tìm giáo viên hỏi một chút đi, yêu cầu công khai bài thi của Cố Diệp."


......


Triệu Bằng Vũ nghe thấy chung quanh rì rầm mấy câu bảo "Cố Diệp ngốc", tươi cươi trên mặt rút lại, máu nóng dồn lên não đứng bật dậy, "Ai quy định Cố Diệp thi không tốt là bình thường, thi tốt lại là có vấn đề?! Các cậu không ngu, thế tại sao các cậu không được hạng nhất?"


Cố Diệp nhìn Triệu Bằng Vũ tức giận, đưa tay giữ chặt hắn, nhàn nhạt nói: "Không cần quan tâm, bọn họ sẽ câm miệng nhanh thôi."


Triệu Bằng Vũ khó chịu, "Dùng khí thế đêm hôm đó của cậu xử họ đi!"


Cố Diệp khóe miệng cong lên một cái, không thèm để ý nói: "Cách để khiến bọn họ câm miệng có rất nhiều, nhưng trên đời này có rất nhiều việc không thể như chúng ta mong muốn, nếu mỗi lần đều phải giải thích, không mệt hay sao? Chẳng bằng dùng thời gian đó để quan tâm những người quan trọng."


"Đậu móe! Người anh em cậu là Phật giáng thế à?" Triệu Bằng Vũ nhớ đến khí phách của Cố Diệp lúc đánh quỷ với dùng gậy sắt hù dọa mấy tên côn đồ, nhìn thế nào cũng thấy cậu không phật tính lắm.


Cố Diệp nheo mắt, chắp tay trước ngực thành kính nói: "Phật tại tâm."


Triệu Bằng Vũ khóe miệng co giật, "Đại ca cậu là đạo sĩ mà! Tổ sư gia nhà cậu sẽ về báo mộng sao?!"


Lúc này ở trước bảng thành tích, Lâm Tử Hào nhìn thấy tên mình xếp hạng 300 hơn, trong lòng cũng không thoải mái, lại nhìn đến tên Cố Diệp xếp hạng nhất, càng nhìn càng cảm thấy chói mắt. Hắn không tin Cố Diệp có thể đạt điểm cao như vậy. Nếu như có thể thi tốt, tại sao trước đây vẫn luôn đứng nhất đếm ngược từ dưới lên? Nhớ đến năng lực đặc thù của Cố Diệp, Lâm Tử Hào liền khẳng định, chắc chắn Cố Diệp không học hành gì mà đi sai khiến tiểu quỷ để nó nhắc đáp án cho cậu, sự thật chính là như thế.


Cho dù Cố Diệp đã từng cứu hắn, nhưng hắn cũng đã trả thù lao tương ứng, 800 tệ lận! Lâm Tử Hào vẫn luôn khinh thường Cố Diệp, bây giờ Hạ Tường với Cố Diệp chơi với nhau, hắn cũng khinh luôn cả Hạ Tường. Phú nhị đại chính là phú nhị đại, nếu không có tiền mời gia sư, Hạ Tường sao có thể học tốt như vậy?


Càng nghĩ càng giận, Lâm Tử Hào gắt gao nắm chặt tay, banh mặt rời khỏi đám người. Vài phút sau, Lâm Tử Hào tìm được thầy Vu đang chuẩn bị lên lớp công bố thành tích, vẻ mặt âm trầm nói: "Thầy Vu, em muốn nói chuyện với thầy về Cố Diệp. Cố Diệp gian lận, cậu ta dùng thủ đoạn đặc biệt để gian lận."