*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình Phóng đẩy Bách Đông Thanh đến trước bàn: “Cậu đừng có cảm động quá mà bật khóc đấy nhé, tranh thủ thời gian thổi nến cầu nguyện đi, cái bánh kem này vẫn là do đồng chí Hứa Húc tự mình đi chọn đấy!”

Bánh kem trang trí năm loại hoa quả tản ra mùi hương ngọt lịm, bên trên bánh kem chỉ cắm một cây nến màu hồng phấn, đã đốt được một phần rồi, phía dưới còn viết chữ số đầy màu sắc, là số tuổi của anh – hai mươi mốt.

Cha mẹ vì cứu anh mà qua đời đã nhiều năm, mặc dù hằng năm đều sẽ có người gửi lời chúc mừng sinh nhật đến anh, nhưng thật ra anh đã sớm không còn ấn tượng. Thế nhưng mỗi năm đến ngày sinh nhật của mình, anh đều muốn tìm lại nhưng ký ức của bảy năm trước khi trải qua sinh nhật mười bốn tuổi năm ấy.

Bách Đông Thanh nhìn xem ánh nến nhảy múa trên chiếc bánh kem, một lúc lâu cũng không cử động, vẫn là Trình Phóng kìm nén không được đẩy anh: “Nhanh nhanh lên chứ!”

Anh kịp phản ứng lại, nhắm chặt mắt cầu nguyện, sau đó thổi tắt ngọn nến. Nam sinh với nhau đương nhiên sẽ không tò mò anh đã ước nguyện cái gò, thật ra Khương Nghị và Châu Sở Hà đã ngấp nghé bánh kem từ lâu, thấy anh thổi tắt ngọn nến, liền chờ không nổi cầm lấ dĩa giấy, la lối om sòm: “Cắt bánh kem! Cắt bánh kem!”

Bách Đông Thanh cười cười, cầm lấy dao nhựa cắt bánh kem, chia cho bọn họ mỗi người một miếng. Những người khác đã sớm bắt đầu ăn, đến cuối cùng anh mới cắt cho mình một miếng, cúi đầu xuống chậm rãi thưởng thức.

Anh thật ra không quá thích đồ ngọt, nhưng mà vị ngọt của kem bơ mềm mịn trộn lẫn với mùi hương thơm ngát của hoa quả, tan ra trong miệng trượt xuống cổ họng, hình như ngay cả tâm tình cũng mang theo một chút hương vị trong trẻo kia.

Khoé miệng anh không tự chủ được mà cong lên, vô thức ngẩng đầu, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt mang theo ý cười ngọt ngào của Hứa Húc. Hai chữ ngon lắm trong miệng anh còn chưa kịp nói ra, liền nhìn thấy khuôn mặt vốn dĩ đang tươi cười của cô đột nhiên biến đổi, đến khi anh kịp phản ứng lại, thì đã không kịp tránh nữa rồi, Trình Phóng và Khương nghị mỗi người cầm nửa miếng bánh kem lần lượt dính lên mặt anh.

Trò đùa ác đã thành công, hai người đắc ý chống nạnh cười to.

Chỉ là không kịp đắc ý quá ba giây, trên mặt hai người bị Hứa Húc bụp bụp hai lần thành hai đoá hoa. Đại công cáo thành làm cô gái nhỏ nhướng mày vỗ tay đắc ý.

Trình Phóng lau mặt kêu to: “Con nhóc khôn nhà dại chợ này, em phản rồi!”

Cũng may mỗi người cũng đã ăn một miếng bánh kem rồi, còn lại cũng không nhiều, ném mấy cái liền đã cạn hết cái bánh.

Mấy người nam sinh lúc này mói nhớ tới còn chưa đưa quà sinh nhật, Khương Nghị lôi từ dưới bàn lên một chồng sách thật dày, cao chắc cũng phải hơn một thước, anh ta cười vỗ vỗ: “Thanh nhi, mấy anh đưa quà sinh nhật cho chú, nguyên bộ ôn tập cho kỳ thi tư pháp!”

Kỳ thi tư pháp là vào sáu tháng cuối năm, phần lớn học sinh đã chuẩn bị từ sớm, học sinh có tiền thì sẽ đi đến những trung tâm luyện thi, nhưng Bách Đông Thanh là dạng học sinh xuất sắc vượt khó, đương nhiên là hoàn toàn dựa vào bản thân mình mà làm nên no cơm ấm áo.

Tư liệu ôn tập làm quá sinh nhật mặc dù có chút đơn giản, nhưng đối với anh mà nói thì không còn gì thích hợp bằng.

Anh cười cười: “Cám ơn mọi người!”

Trình Phóng nắm lấy vai anh, cười hì hì nói: “Cậu chắc chẳn thi thố sẽ không có vấn đề, chỉ là cậu đã kinh qua nhiều kỳ thi rồi, lúc bọn tớ ôn tập, còn phải nhờ cậu soạn đề cương đánh dấu trọng tâm cho bọn tớ đấy!”

Hứa Húc mắng: “Trình Phóng, anh có thể có tự trọng chút không hả? Kỳ thi bình thường nhờ Bách học trưởng soạn đề ôn tập cho anh thì thôi đi, thi tư pháp mà còn muốn nhờ người ta, anh không phiền thì người ta cũng thấy phiền đấy chứ?”

Trình Phóng cười lớn, lắc lắc bả vai của Bách Đông Thanh: “Lão tam, cậu có phiền hay không?”

Bách Đông Thanh cười lắc đầu, hình như là chợt nhớ tới chuyện gì đó, lấy ra con búp bê làm bằng tượng đất từ trong ba lô: “Hôm nay hoạt động trao giải có phát quà lưu niệm, các cậu có ai muốn không? Có thể đem tặng cho người khác cũng được.”

Khương Nghị đưa mắt nhìn nhìn, cười nói: “Bạn gái của tớ rất thích búp bê, nhưng mà phải là búp bê SD* mới được, mấy cái nhỏ nhỏ này chắc không thích đâu.”

*hình minh hoạ ở cuối chương

Châu Sở Hà nhún nhún vai: “Nếu mà bạn gái tớ mà thích mấy cái đồ chơi nhỏ này thì tốt quá, tới cũng không cần thắt lưng buộc bụng nhịn ăn nhịnc mặc để mua son môi cho cô ấy.”

Bách Đông Thanh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười nói: “Hình như là không có gì đặc biệt.”

“Khoan khoan khoan khoan!” Nhìn thấy anh định cất vào, Hứa Húc nhanh chóng ngăn lại, sau đó nhận lấy con búp bê làm bằng tượng đất kia, “Sao anh lại không hỏi em? Em thích nè!”

Trình Phóng liếc mắt: “Anh nhìn thôi cũng biết em sẽ thích mấy cái đồ chơi nhỏ này, em học bạn gái nhà người ta một chút, thích mấy cái cao sang hơn một chút được không? Túi xách nè son môi nè, nếu không thì figure này nọ cũng được. Bạn trai em cũng không phải là không mua nổi.”

Hứa Húc cẩn thận từng li từng tí cầm lấy hai con búp bê làm bằng tượng đất, liếc mắt nhìn anh: “Anh thì biết cái gì? Đây là thủ công mỹ nghệ truyền thống, di sản văn hoá phi vật thể, quý giá lắm đấy.”

Ánh mắt Bách Đông Thanh lấp lánh, cười nói: “Cũng không phải là rất quý giá, chỉ là một nhà tài trợ thủ công mỹ nghệ tặng thôi.”

Hứa Húc đem tượng đất bỏ vào trong túi mình: “Dù sao em cũng rất thích mấy cái này, trong nhà em còn cất giữ mấy thứ giấy cắt gì gì đấy!”

Trình Phóng khoanh tay trêu chọc: “Thất kính thất kính, thì ra bạn học Hứa tiểu Húc là một nhà nghệ thuật nhân gian nha!”

Hứa Húc đạp anh một cước, chợt nhớ tới mình còn chưa tặng quà, nhanh chóng lấy một cái hộp nhỏ dài từ trong túi ra đưa cho Bách Đông Thanh: “Học trưởng, em cũng không biết anh thích gì, lần trước nhìn thấy anh chữ viết của anh trên cuốn sổ của Trình Phóng rất đẹp, nghĩ chắc là anh rất thích thư pháp, liền chọn mấy cây bút máy tặng anh, hi vọng anh thích.”

Thần sắc Bách Đông Thanh trở nên quái lạ mà nhìn cô một chút, nhận lấy cái hộp, thấp giọng nói: “Cám ơn!”

Hứa Húc không để ý lắm đưa xong liền buông tay, nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, không khách khí vỗ vỗ Trình Phóng: “Em về ký túc xá!”

Trình Phóng vội vàng xum xoe: “Anh đưa em về.”

Hứa Húc khoát khoát tay, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Không cần đâu, các anh tranh thủ thời gian dọn dẹp đi, thọ tinh* là lớn nhất, đừng có cái gì cũng để Bách học trưởng tự mình làm.”

*người được tổ chức tiệc sinh nhật.

Trình Phóng liên tục nói ừ, nhưng đêm đó ai thu dọn phòng ký túc xá bừa bãi, thì không cần nói cũng biết.

*

Sau bữa tiệc sinh nhật, Hứa Húc gặp lại Bách Đông Thanh, đã là chuyện của một tuần sau. Xế chiều hơm nay sau khi học xong, đang định về ký túc xá, cô đột nhiên nhận được điện thoại của ba, nói là có công việc đi qua bên đây vừa đúng lúc đi ngang trường học, tranh thủ đến thăm cô một chút rồi đi.

Hứa Húc hỏi ông đang ở đây, vừa đúng lúc ở ngoài cửa Đông, thì nói ông đến Starbucks ngồi chờ, còn mình thì vội vàng chạy tới.

Hứa ba ngồi cách cửa không xa, Hứa Húc vừa mới bước vào liền nhìn thấy, cười cười vẫy tay về phía  ông, sau đó đi đến trước quầy thu ngân, nhìn về phía Bách Đông Thanh đang làm việc cười tủm tỉm nói: “Học trưởng, một ly Latte, một ly Americano.”

Bách Đông Thanh cười gật đầu, nhìn cô nói xong lại nhìn về phía người đàn ông trung niên đang ngồi phía sau, có vẻ đang vội, nhanh chóng nói: “Em đi ngồi đi, anh làm xong cà phê rồi đưa ra.”

Hứa Húc sốt ruột là bởi vì ba cô đang gấp, nghe anh nói như vậy, cảm kích nói tiếng cám ơn, rồi đi tới ngồi xuống chỗ Hứa ba.

“Ba! Sao ba tới đây thăm con mà không báo trước một tiếng, còn vội vàng như vậy nữa? Một chút thành ý cũng không có.” Sau khi ngồi xuống, Hứa Húc giả bộ sẵng giọng với ba ba nhà mình.

Hứa ba hơn bốn mươi tuổi, khí khái hiên hang, bẩm sinh đã có thần thái nghiêm nghị, nhưng mà đối mặt với con gái ba tháng trời chưa gặp mặt, nét nghiêm túc trên mặt cũng dịu đi phần nào, đầu mày khoé mắt đều là ý cười hiền hoà: “Khoảng thời gian này bận rộn quá, lát nữa còn phải đi một buổi xã giao nữa này!” Dừng một chút, vừa học ngữ khí của cô vừa giả bộ phàn nàn nói, “Con còn nói ba à! Chính con cũng không phải mấy tháng rồi không về nhà sao, mẹ con còn đang nghi ngờ con có bạn trai rồi quên luôn đường về hay không!”

Cha mẹ cởi mở, Hứa Húc yêu đương không được bao lâu đã nói cho bọn họ nghe, nhưng ba cô cứ thế mà nói thẳng ngay mặt cô như vậy, cô ít nhiều cũng có chút thẹn thùng: “Dĩ nhiên là không phải, chỉ là bận rộn nhiều việc, ngoài đi học còn phải tham gia hoạt động của câu lạc bộ nữa.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng lại cảm thấy có lỗi, bởi vì điểm số của học kỳ này thật sự là không quá dễ coi. Phần lớn thời gian là cô tham gia hoạt động ngoại khoá, vài tiếng ít ỏi còn lại đúng là cùng Trình Phóng sống vui vẻ phóng túng.

Hứa ba cũng không thèm vạch trần, cười ha ha cầm lấy hai cái túi từ cái ghế bên cạnh: “Đây là điểm tâm mẹ con làm cho con, đưa cho ba mang tới, con cầm đi chia cho các bạn ăn chung với.”

Hứa Húc cười hì hì nhận lấy cái túi, mở ra nhìn vào bên trong: “Woah, đều là món con thích ăn.”

Lúc này, Bách Đông Thanh bưng hai ly cà phê đi tới, đặt trước mặt hai người: “Cà phê xong rồi.”

Hứa Húc ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Cám ơn học trưởng!”

Bách Đông Thanh cười lắc đầu.

Hứa ba ồ lên một tiếng, đưa mắt nhìn Bách Đông Thanh, thuận miệng hỏi con gái: “Bạn học của con à?”

Hứa Húc nói: “Là học trưởng của khoa chúng con, làm thêm ở đây, tạo hình cà phê rất khéo tay.” Nói xong chỉ chỉ về phía ly cà phê có hình cây lúa trước mặt mình, có hơi kiêu ngạo mà giới thiệu, “Thành tích học tập của học trưởng cũng rất tốt, lần nào cũng đứng nhất khối hết đấy.”

Hứa ba cười nhìn về phía Bách Đông Thanh, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng gật gật đầu: “Thời buổi bây giờ người trẻ cố gắng như vậy không nhiều lắm, mong là Hứa Húc nhà chúng ta noi gương đàn anh cô gắng chăm chỉ học tập.”

“Chú quá khen rồi, không đến nỗi khoa trương như Hứa Húc nói đâu.” Sắc mặt Bách Đông Thanh hơi thẹn thùng mà đỏ lên, “Hai người từ từ uống, cháu đi làm việc đây.”

Hứa Húc gật gật đầu, quay đầu đưa mắt nhìn anh đã đi vào chỗ quầy thu ngân, lại mới quay đầu sang Hứa ba nhỏ giọng nói: “Vị học trưởng này thật sự rất lợi hại, với lại còn là người rất tốt.”

Hứa ba hơi nhíu nhíu: “Đã nhìn ra rồi.” Dừng lại một chút lại nói, “Đúng rồi, sao con không dẫn bạn trai con đến đây cho ba gặp thử xem?”

Hứa Húc nhếch miệng: “Chỉ là yêu nhau còn chưa tính đến chuyện kết hôn, gặp ba mẹ làm gì chứ, ba đừng có hù doạ người ta chạy mất.”

Hứa ba cười khẽ lắc đầu, bưng ly cà phê lên uống hai ngụm, lấy lại dáng vẻ nghiêm nghị nói: “Con cũng biết là chỉ yêu nhau chứ không phải kết hôn, ba mẹ từ trước đến giờ không phản đối chuyện này, nhưng con là con gái việc gì cũng phải có chừng mực, nếu không người chịu tổn thương cũng chỉ là mình mà thôi.”

Hứa Húc hiểu rõ ý của ông, bên tai không khỏi có chút nóng lên, vừa buồn bực vừa xấu hổ lẩm bẩm: “Haizzz con biết rồi!”

Hứa ba nhìn con gái, trong lòng cảm thán, không nói không rằng đứa con gái bé nhỏ đã lớn đến như vậy rồi. Ông lại uống thêm mấy hớp cà phê, đưa tay nhìn xuống đồng hồ: “Ba phải đi rồi! Con không bận gì thì nhớ gọi điện thoại cho mẹ con đi.”

“Con biết rồi! Ba cũng đừng có lúc nào cũng bận rộn như vậy nữa, có thời gian rảnh thì cùng mẹ trải qua thế giới của hai người đi, xin nghỉ phép đi du lịch đâu đó.” Hứa Húc cầm cái túi trong tay, đứng dậy tiễn ông.

Hứa ba cười khổ: “Ba cũng muốn lắm chứ, nhưng bây giờ thật sự là thân bất do kỷ, đợi thêm mấy năm nữa rồi tính.”

Hứa Húc bĩu môi: “Nhìn ba bây giờ loay hoay không biết thành cái dạng gì rồi, nghĩ lại còn không bằng lúc con còn bé ba theo quân được mấy năm, lúc đó cho dù là có bận rộn, nhưng ít nhất thời gian rảnh vẫn thuộc về mình.”

Hứa ba cười khẽ: “Được rồi được rồi, con nít ranh như con ấy, cũng đừng có quá quan tâm chuyện người lớn, cũng đừng có quá ham chơi, điểm số cũng phải coi được một chút, nhìn theo học trưởng của con mà học tập kìa.”

Nói xong chỉ chỉ về phía Bách Đông Thanh đang đứng trong quầy pha chế.

“Biết mà.” Hứa Húc nhìn về phía Bách Đông Thanh cười cười, hình như chợt nhớ tới cái gì đó, từ trong túi bên cạnh lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho anh, “Học trưởng, đây là phù dung cao mẹ em làm, anh nếm thử xem.”

Còn không đợi Bách Đông Thanh kịp phản ứng, Hứa Húc đã đặt cái hộp lên mặt bàn, vẫy vẫy tay về phía anh, cười hì hì kéo Hứa ba ra cửa.

Bách Đông Thanh hoàn hồn, cầm lấy hộp bánh ngọt, cúi đầu xuống yên lặng nhìn xem.

Cho tới khi cậu bạn đồng nghiệp gọi một tiếng anh mới hoàn hồn trở lại.

“Sao đấy?” Bách Đông Thanh không hiểu sao lại giật mình, quay đầu hỏi cậu ta.

Cậu bạn đồng nghiệp hất cằm về phía cửa, thấp giọng nói: “Mercedes-Benz S Class, học muội này của cậu thì ra là một phú nhị đại nha, thường ngày nhìn không ra đấy. Còn phải nói, hình như có vẻ rất khiêm tốn, thế nhưng sinh viên có thể thường xuyên đến đây uống cà phê, quả thực là không có khả năng là con cái của gia đình làm công ăn lương.”

Một ly cà phê hai mươi ba mươi tệ, đối với dân đi làm mà nói là bình thường, nhưng đối với đa số học sinh thì quả thật có chút xa xỉ.

Bách Đông Thanh hơi híp mắt nhìn về phía bên ngoài cửa thuỷ tinh, Hứa Húc đang đứng bên đường tiễn ba mình lên xe. Một người đàn ông có vẻ là tài xề, một mực cung kính mở cửa ghế sau cho Hứa ba.

Cho dù là đối với người không mấy hiểu biết về xe như anh, cũng nhìn ra được chiếc xe màu đen kia có giá trị không nhỏ.

Sau khi Hứa ba ngồi lên xe, cười cười đưa tay ra ngoài cửa sổ nói tạm biệt với con gái, trong mắt đều là cưng chiều, dặn dò: “Chăm sóc bản thân cho thật tốt, có chuyện gì phải nhanh chóng gọi điện thoại cho gia đình. Phải chung sống hoà thuận với các bạn học, không được đua đòi so sánh, không kiêu không ngạo, phải luôn luôn gìn giữ bản chất lương thiện từ trong tâm.”

Mắt mày Hứa Húc cong cong cười dáng đứng thẳng tắp, chào theo tư thế quân đội với ba mình: “Hiểu rõ! Chúc Hứa đoàn trưởng công việc thuận lợi!”

*búp bê SD

Image result for búp bê sd