Hứa ba vốn là cảm thấy cải trắng nhà mình bị ủi nên khá là khó chịu, nhưng bị Bách Đông Thanh bày trò như vậy, đành phải nuốt xuống một bụng những lời làm khó làm dễ, phải giả vờ giả vịt nhìn xem tờ sơ yếu lý lịch cầm trong tay.

Sơ yếu lý lịch vậy mà rất đơn giản, không hề khoe khoang loè loẹt gì, ngoại trừ những thông tin cơ bản, liền là từ quá trình giáo dục từ nhà trẻ trải qua, cùng với chức vụ và công việc hiện tại.

Hứa ba hắng giọng một cái: “Tôi không yêu cầu con rể tương lai kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ cần nhân phẩm tốt có trách nhiệm là được.”

Nói xong câu này, liền đề cao cảnh giác mà nhìn chằm chằm người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, thầm nghĩ nếu như cậu ta vỗ ngực cam đoan với một sự bảo đảm hào nhoáng, vậy thì ông phải thay con gái suy nghĩ thật kỹ một lần. Đã trải qua nửa đời người rồi, bao nhiêu thay đổi đều đã kinh qua trước đây là Hứa đoàn trưởng, Hứa doanh trưởng, rồi bây giờ là Hứa chủ tịch, những thăng trầm ông đã sớm nhìn thấy hết rồi, chỉ là hi vọng con gái mình có thể có được một cuộc sống hạnh phúc mà thôi, về phần gia cảnh nửa kia của con gái mình có tốt đến mấy, ông cũng không lấy điều đó làm trong, chỉ hi vọng đó là một người có thể tin tưởng được.

Nhưng mà nhân phẩm và trách nhiệm nghe có vẻ đơn giản, thế mà lại khó tìm nhất, bởi vì không có một thước đo chuẩn xác, mặc dù ông đã từng gặp qua vô số người rồi.

Đến mức lúc ông nhìn xem Bách Đông Thanh, trong lòng thật ra vẫn có chút khẩn trương, sợ cậu ta làm mình thất vọng. Dù sao làm một người cha chia rẽ tình cảm của con gái mình, cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Bách Đông Thanh ngược lại rất thản nhiên đón nhận ánh mắt của ông, đầu mày có chút nhíu lại, biểu cảm thoáng có chút do dự, trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cắn cắn môi nói: “Chú, ngài nói hai điểm này, cháu không có cách nào chứng thực, bây giờ cháu chỉ có thể cho chú thấy những vật ngoài thân như thế này thôi.”

Câu trả lời như vậy, ngược lại làm cho Hứa ba âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Ông đặt tờ sơ yếu lý lịch xuống, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn về phía tờ giấy viết tên cha anh, ông trầm giọng, nhíu mày hỏi: “Cha cậu tên là Bách Vệ Dân?”

Bách Đông Thanh sửng sốt một chút, gật đầu.

Hứa ba lại hỏi: “Lúc trước từng đi lính ở Quân khu tây bắc đúng không?”

Bách Đông Thanh lại gật đầu lần nữa.

Hứa Húc hiếu kì hỏi: “Ba sao vậy? Ba quen biết ba của Đông Thanh sao?”

Hứa ba thở dài một tiếng, hình như là nghĩ đến chuyện gì đó, giọng nói trở nên dễ chịu hơn một chút: “Con quên trước đây cũng nhập ngũ ở Quân khu tây bắc à?” Ông trầm ngâm một lát, “Nhóc à, cha cậu qua đời mười bốn năm trước phải không?”

“Vâng, lúc cháu học lớp năm.”

Hứa ba đưa mắt nhìn về phía anh, ánh mắt trong giây lát liền trở nên hiền hoà hơn rất nhiều, hơi xúc động nói: “Tôi và cha cậu có tiếp xúc qua vài lần, ông ấy là một quân nhân vô cùng ưu tú, năm đó lúc làm nhiệm vụ vì cứu một chiến hữu mà phải hi sinh. Cha của cậu là một anh hùng.”

Mặc dù cha anh đã qua đời nhiều năm rồi, nhưng đột nhiên bị người khác nhắc đến, trong lòng Bách Đông Thanh vẫn có chút ảm đạm, trầm mặc trong chốc lát, anh thấp giọng nói: “Khi còn nhỏ cha cháu luôn đích thân dạy dỗ, muốn cháu trở thành một người chính trực.”

Hứa ba mím mím môi, lại nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi: “Cậu nói mẹ cậu cũng đã qua đời rồi sao?”

“Lúc cháu 14 tuổi thì qua đời.”

Hứa ba: “Vậy sau này cậu lớn lên cùng với ai?”

Bách Đông Thanh nói: “Ông bà ngoại của cháu cũng qua đời từ rất sớm, ông bà ngoại cháu ở xa, chủ yếu là tự cháu một mình sinh sống, nhưng vẫn còn hàng xóm xung quanh, giáo viên ở trường, đều quan tâm cháu một chút.”

Hứa ba hít vào một hơi, lấy lại tinh thần, chợt quay đầu nhìn về phía con gái mình, sẵng giọng khiển trách: “Con nhìn con nhà người ta xem! Mười bốn tuổi đã tự lập sinh sống rồi, còn thuận lợi thi được trường đại họcc trọng điểm, vừa làm vừa học, mỗi năm còn có thể đạt giải sinh viên ưu tú, tốt nghiệp xong đi làm ở công ty luật sáng giá nhất, mới có 25 tuổi mà tiền lương một năm mấy chục vạn.” Vừa nói vừa chỉ vào trán Hứa Húc, “Còn con thì sao? Lên đại học cả ngày chỉ biết ăn chơi đàn đùm, một tháng xài hết mấy ngàn tiền sinh hoạt, trả lại cho ba điểm thi nhiều lắm 60 điểm là cùng, nhỏ hơn người ta có hai tuổi thôi, mà tiền lương thì ít hơn gấp mười lần.”

Hứa Húc không dưng tự nhiên bị cha ruột nã đạn: “…”

Đợi đã! Là cha vợ, không phải ông nên khảo nghiệm con rể tương lai cho thật kỹ sao? Vì cái gì tự nhiên lại trách mắng con gái ruột vậy?

Oan còn hơn oan Thị Kính đấy chứ!

Bách Đông Thanh nhìn xem Hứa ba phê bình Hứa Húc, nhanh chóng nói: “Chú ơi, ngài đừng nói Hứa Húc như vậy, em ấy học cùng một trường đại học học cùng một khoa với cháu, không có gì khác biệt. Công việc cũng không thể dùng thu nhập để đánh goá, em ấy làm ở toà soạn báo rất tốt, bản thảo mỗi ký em ấy viết, cháu đều đặc biệt cắt riêng ra cất giữ, chú muốn nhìn xem không?”

Hứa ba sửng sốt một chút: “Đương nhiên là muốn!”

Mặc dù vẫn buồn bực chuyện con gái mình bị người ta bắt cóc, nhưng sau khi biết được gia cảnh thân thế của Bách Đông Thanh, trong lòng Hứa ba cũng không biết làm sao cho phải. Chính bản thân ông cũng từ khó nghèo mà vươn lên, những gì có được ở hiện tại đều từ hai bàn tay trắng từng chút từng chút cố gắng mà làm, công biết cuộc sống này khó khăn như thế nào. Huồng hồ cho dù ông có nghèo khổ mấy đi chăng nữa, dù sao cũng là lớn lên trong thời đại vật chất thiếu thốn. Mà cậu thanh niên trẻ tuổi kia lại một mình lớn lên ở một thành phố phồn hoa, vậy mà không hề hư hỏng, người như thế này thật sự là quá hiếm có. 

Ông đã gặp qua cha của cậu ta, người kia là một người đàn ông ngay thẳng chính trực, bây giờ ở dưới suối vàng, nhìn thấy con mình sau khi mình mất đi, vẫn còn có thể kiên cường cố gắng sống tốt như thế này, hẳn là cũng rất vui mừng!

Mười phút sau, một già một trẻ ngồi trên ghế sô pha, tụ lại một chỗ say sưa thảo luận bản thảo Tuần san Pháp luật mà Hứa Húc viết, mà người bị thảo luận, đã bị đẩy vào phòng bếp làm điểm tâm rồi. 

Hứa ba: “Bài này viết cũng được lắm, điều tra rất tỉ mỉ xác thực, viết đúng trọng tâm.”

Bách Đông Thanh: “Cháu cũng nghĩ vậy, đây là bài viết mà cô ấy mới vào làm có ba tháng đã viết, có thể viết được như thế này, là rất giỏi rồi.”

Hứa ba: “Bài này có chút vấn đề, quan điểm không chắc chắn, cũng không khách quan, một phóng viên xuất thân từ ngành luật chính quy, đáng ra không nên viết như thế này.”

Bách Đông Thanh: “Toà soạn của bọn họ có yêu cầu đánh giá ba vòng, dù sao Hứa Húc cũng chỉ mới vào nghề không lâu, kinh nghiệm có hạn, không có khả năng nhìn vấn đề một cách toàn cục như vậy, đây cũng là sai sót của chủ biên.”

Hứa ba: “Ừ, cháu nói không sai, xem ra chủ biên của bọn họ cũng phải nâng cao năng lực chuyên môn của mình một chút.”



Trong phòng bếp Hứa Húc nhìn nồi trứng gà luộc, ngoài trừ không ngừng trợn trắng mắt nhìn vào không khí, cũng không tìm thấy biểu cảm gì khác. 

Nhưng mà đối với việc Bách Đông Thanh cắt những bài báo cô viết rồi giữ lại, vẫn là việc làm cô rất bất ngờ, vừa nãy anh bảo vệ cô trước mặt ba mình, điều này đủ để cô cảm thấy nhẹ nhõm. 

Người đàn ông mình chọn, đúng là không tệ!

Hứa ba bởi vì là đi công tác thuận tiện đến thăm con gái, hành trình thật ra rất bận, mấy ngày tiếp theo còn mấy buổi xã giao, ăn qua loa bữa sáng con gái làm, liền chào tạm biệt. Lần này ra đi không chỉ là biểu hiện lưu luyến không rời với hứa, còn tiếc hận rèn sắt không thành thép dặn dò cô phải noi gương Bách Đông Thanh, đồng thời cũng ra vẻ không cho phép thương lượng. 

Hứa Húc rốt cuộc cũng hiểu được vì cái gì mà Bách Đông Thanh ở công ty luật được Trần Thuỵ Quốc coi trọng đến vậy, tên này căn bản chính là sát thủ của trưởng bối mà.

Hai người đứng ở cửa tháng máy tiền biệt Hứa ba, đợi đến khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, Bách Đông Thanh buông tay xuống, ngay sau đó bả vai cũng theo lực rủ xuống, nhìn cửa thang máy, nhẹ nhàng thở phào một cái.

Hứa Húc quay đầu nhìn anh, lại phát hiện sắc mặt anh không biết trở nên tái nhợt từ lúc nào, cô khó tin nháy nháy mắt, cười nói: “Anh không phải là lo sợ nãy giờ, bây giờ mới thả lỏng đấy chứ?”

Bách Đông Thanh nhìn cô một cái, giọng nói có vẻ không quá chắc chắn: “Cũng không biết ba em có thích anh hay không?”

Hứa Húc bật cười: “Không lẽ anh không nhìn ra ba em rất thích anh hay sao? Em cũng không biết anh có thể làm cho người lớn vui vẻ đến vậy đấy.”

Bách Đông Thanh nói: “Cũng có thể trong lòng đang hận chết anh.” Anh dừng lại một chút, lại thấp giọng nói, “Nếu đổi lại là anh, nhìn thấy con gái mình còn chưa kết hôn đã sống chung với đàn ông, không chừng là sẽ giết tên kia luôn đấy chứ?”

Hứa Húc bị anh chọc cười, chợt nghĩ kỹ lại cảm thấy không thích hợp, nhíu mày thâm trầm nói: “Anh có phải là có ý gì khác hay không, cảm thấy em và anh sống chung là quá mức tuỳ tiện?”

Bách Đông Thanh nhanh chóng lắc đầu.

Hứa Húc nắm tay nói: “Hôm qua là anh chủ động đấy nhé, em có khuyên anh cũng không dừng lại còn gì.”

Gương mặt tái nhợt của Bách Đông Thanh hiện lên một màu ửng đỏ: “Anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Hứa Húc xuỳ một tiếng, nhéo anh một cái, xem thường cười nói: “Cái gì mà chịu trách nhiệm chứ? Em mới không cần anh chịu trách nhiệm, chúng ta là yêu đương ngươi tình ta nguyện, hợp thì ở bên nhau không hợp thì chia tay, nhưng mà tuyệt đối đừng để cái gọi là hai chữ trách nhiệm trói buộc, đã là thời đại nào rồi!”

Bách Đông Thanh nhìn cô một chút, cũng không lên tiếng nói chuyện.

Tác giả có lời muốn nói: loại yêu đương ngọt ngào thường ngày như thế này chẳng mấy chốc sẽ kết thúc thôi ~ trân trọng trân trọng đi ha ha ha ha.