- Ngươi đã gặp Vương công tử? – tiếng Tiểu Nhĩ.

- A! – A Hổ giật mình – phải – giọng trầm xuống.

Tiểu Nhĩ thở dài, điềm tĩnh nói:

- Ta không tin Vương công tử thay lòng. Chuyện này có rất nhiều nguyên nhân. Không tự nhiên công tử lại muốn thành thân với người khác.

- Là... sao? – A Hổ khó hiểu.

- Ta cũng không chắc chắn... ta nghi ngờ có uẩn khúc. Tiểu thư rất thông minh, nếu là bình thường có thể đã nghi ngờ giống như ta. Nhưng rõ ràng giờ nàng đang rất hận Vương công tử. Chuyện này, e là khó rồi – thanh âm nhỏ dần.

- Vậy... ta đã trách nhầm Lục đệ sao? – A Hổ hoảng hốt.

- Ta chỉ nói ra suy nghĩ của ta, không chắc chắn là ngươi có trách nhầm công tử hay không. Ta phán đoán dựa vào sắc mặt của công tử và... và Vương gia – Tiểu Nhĩ nhíu mày.

- Vương gia? Không lẽ... đã biết? – A Hổ lắp bắp.

- Có thể.

- Nhưng... kín đáo vậy... làm sao có thể...? – lắp bắp.

- Mấy ngày trước, khi Vương công tử bị thương, tiểu thư ngày đêm chăm nom, ánh mắt tiểu thư đến ngoại nhân ngu ngốc còn có thể nhận ra, nói gì lão gia. Ngươi cũng biết, lão gia rất tinh ý mà – thở dài.

- Vậy... phải mau báo lại cho tiểu thư – A Hổ gấp gáp.

- Không được. Hôn sự này được Hoàng Thượng chúc phúc, phòng của tiểu thư dạo này rất nhiều tai mắt, nếu ngươi xông vào, rồi tiểu thư thay đổi thái độ, ngươi sẽ không yên đâu. Cứ để ta lo liệu – chậm rãi.

- Được, nhờ ngươi!

Tiểu Nhĩ gật nhẹ đầu.

.

- Tiểu thư, chúc mừng người, cuối cùng cũng sắp đến ngày đại hỷ của người rồi nha – giọng Tiểu Thúy vui vẻ, vừa chải tóc cho Tử Yến, vừa nói.

- Ừ, cuối cùng cũng sắp đến – Tử Yến mỉm cười nhẹ.

- Vương công tử cùng tiểu thư rất xứng đôi, em rất thích – Tiểu Thúy nói tiếp.

- Xứng đôi? Như nào? – Tử Yến hơi ngạc nhiên.

- Nha nha. Cả hai người đều đẹp tuyệt trần, đúng là một cặp tiên đồng ngọc nữ nha. Vương công tử nom cũng là người rất tốt và chu đáo, tiểu thư thì khỏi nói nha, quá tốt bụng rồi em không nhắc đến nữa – Tiểu Thúy lại cười tươi.

- Ba hoa – Tử Yến bật cười thành tiếng, lắc đầu.

- Em không có, em là nói thật đó – Tiểu Thúy giãy nảy.

- Được rồi – dừng cười – không cần phải là một lang quân tuấn tú, chỉ cần có thể chiếu cố ta cả đời là được – Tử Yến thở dài.

- Tiểu thư, người yên tâm. Em tin Vương công tử không bạc đãi người. Mà nghe nói Vương công tử võ công siêu phàm, hoàn toàn có thể chiếu cố tốt tiểu thư – Tiểu Thúy giọng chắc nịch.

- A, phải – lại cười.

"Lang nhi, ngươi sẽ ở cạnh ta bao lâu?"

.

Cộc cộc

- Vào đi!

- Vương gia, người cho gọi tiểu nhân?

- A Hổ, mau ngồi!

A Hổ ngồi trên ghế theo lời Lý Hiền, Lý Hiền nhấp một ngụm trà, rồi mới thản nhiên nói.

- Ngươi theo ta bao lâu?

Bất ngờ trước câu hỏi của Lý Hiền, A Hổ lúng túng trả lời:

- Dạ, 12 năm.

- Ngày đó sao ngươi quyết đi theo ta? – vẫn chậm rãi.

- Vì lão gia có đại ơn với tiểu nhân, đã cứu sống tiểu nhân, tiểu nhân muốn báo đáp ân tình – A Hổ nhanh chóng đáp.

- Ngươi còn nhớ đã thề gì? – đặt chén trà xuống, mắt hướng sang A Hổ.

- Tuyệt đối... trung thành – A Hổ ấp úng.

- Vậy, bây giờ, trung thành của ngươi đang đặt chỗ nào? – Lý Hiền trừng mắt.

A Hổ cứng họng, không thể nói gì.

- Chuyện trước kia, ta không truy cứu nữa. Bây giờ hãy thành tâm thực hiện lời thề của ngươi. Ngươi không lo lắng cho bản thân, cũng nên lo cho người ngươi quan tâm một chút. Ai nhỉ? Tiểu Nhĩ? – lạnh lùng.

A Hổ giật mình, nhìn thẳng mắt Lý Hiền. Mắt Lý Hiền lúc này hoàn toàn là một khối băng, tàn nhẫn hiện hoàn toàn trong ánh mắt.

A Hổ nuốt nghẹn, đứng dậy khỏi ghế, quỳ xuống:

- A Hổ sẽ thuận theo lão gia. Xin người... đừng làm khó Tiểu Nhĩ.

- Sẽ không làm khó, nhưng nếu muốn nàng bình an, ta phải đuổi nàng khỏi phủ. Ngươi có ý kiến gì không? – Lý Hiền chậm rãi, lại nhấp một ngụm trà.

A Hổ sững người.

- Đuổi... đuổi sao? – lắp bắp.

- Ở lại sẽ làm hỏng việc của ta. Tiểu Nhĩ rất thông minh nha, nhưng mà, không qua khỏi mắt ta được. Nếu ở lại mà gây trở ngại cho ta, ta sẽ không tha thứ. Nếu biết trước nàng sẽ gây trở ngại, để ta nặng tay, chi bằng bây giờ đuổi nàng khỏi phủ, như vậy may ra giữ được cái mạng nhỏ - giọng tàn nhẫn lại vang lên.

A Hổ lạnh sống lưng. Lần đầu tiên thấy Lý Hiền tàn nhẫn như vậy. A Hổ đổ mồ hôi, mặt tím tái, cổ họng đã sớm nghẹn.

- A Hổ, có nghe thấy ta nói?

- Dạ... tiểu nhân có nghe – A Hổ run rẩy.

- Vậy ý ngươi thế nào?

- Sẽ... thuận theo. Không phản đối ạ - tay nắm chặt, nghiến răng đáp.

- Tốt, cho lui – Lý Hiền phất tay áo.

- Dạ.

.

Qua đêm này là còn hai ngày trước lễ thành thân sẽ được tổ chức. Phủ Vương gia cũng chuẩn bị đèn lồng đỏ cùng chữ Hỷ dán khắp nơi, dẫu sao Hỏa Lang cũng được coi như con cháu nhà Vương gia, nghiễm nhiên Lý Hiền phải chuẩn bị cho chu toàn.

Uyển Vân đi dạo quanh phủ, nhìn thấy phủ một màu đỏ rực, chỉ nhếch khóe môi, cười nhạt.

Chân dừng trước khuôn viên, nơi đây quá quen thuộc. Người Uyển Vân khẽ run, rất nhanh bình tĩnh lại.

Thân ảnh quen thuộc xuất hiện trên ghế đá. Người đó đang ngẩng đầu lên trời, ngắm nhìn ánh trăng, rồi thỉnh thoảng nở nụ cười vô tư như một tiểu hài tử.

- Lang nhi!

Tay Uyển Vân đưa ra, chân từng bước tiến lại gần thân ảnh kia.

- A, Uyển nhi, hôm nay khá nhiều sao nha, mau ngồi cùng ta.

Người kia đang tươi cười, tay không ngừng vẫy vẫy.

- Lang nhi, ngươi định bỏ rơi ta?

- Không nha, ta yêu ngươi, sẽ chiếu cố ngươi cả đời, sao có thể bỏ ngươi – tươi cười.

- Ngươi... nói thật? – Uyển Vân hốt hoảng, quay sang hỏi.

- Là thật – người kia cũng vui vẻ đáp.

Tay Uyển Vân dang ra, định ôm thân ảnh kia vào lòng, mặt không khỏi hiện tia vui sướng. Nhưng khi vừa chạm đầu ngón tay vào thân ảnh đó, người trước mặt bỗng biến mất, xung quanh chỉ toàn là một khoảng tối. Nước mắt bất giác rơi xuống.

"Lại bỏ ta sao?" – nhếch môi cười.

.

- Vương gia, người định đuổi Tiểu Nhĩ?

- Ta sẽ cho ngươi đủ bạc để sống cả đời. Coi như cảm ơn ngươi đã bầu bạn với Uyển nhi. Ngay bây giờ hãy lặng lẽ trở về nhà, ta không muốn nhiều lời – Lý Hiền thản nhiên.

- Vương gia, trước khi đi, tiểu nữ có thể hỏi Vương gia một chuyện?

- Hỏi ta? – hơi bất ngờ - được thôi – cười.

- Người đã bao giờ thật sự mong muốn tiểu thư hạnh phúc? – nhìn thẳng vào mắt Lý Hiền.

Lý Hiền hơi dừng một chút, ánh mắt hơi dao động, nhưng cuối cùng vẫn trở lại cái nhìn tàn nhẫn:

- Là ta mong muốn Uyển nhi hạnh phúc, nên mới muốn làm tới cùng. Uyển nhi không thể vướng vào hoang đường này.

- Tiểu thư bây giờ, tuy không thể hiện ra, nhưng hoàn toàn là đau khổ. Người là phụ thân nàng, chắc cũng hiểu tính cách tiểu thư. Nàng sẽ không thể dễ dàng quên Vương công tử. Có thể nàng sẽ hận nhưng không có nghĩa là hoàn toàn hết yêu – chậm rãi.

Lý Hiền nghe đến đây, giận đến đỏ mặt, nuốt giận, lạnh lùng:

- Hỏi cũng đã hỏi, đáp cũng đã đáp. Tiểu Nhĩ, thu xếp đồ đạc, đi ngay trong đêm nay.

Tiểu Nhĩ khẽ nghiêng mình cúi đầu, rồi rời đi.

"Tiểu thư, phải làm sao bây giờ?" – tay nắm chặt, lông mày khẽ nhíu lại.

"Mọi vật cản, như là loại bỏ hết. Uyển nhi, ta không thể để con mắc sai lầm. Ta biết con đau lòng, nhưng một thời gian thôi, con sẽ quên và sẽ yêu người khác. Là một nam tử, chứ không phải nữ tử như bây giờ" – Lý Hiền thở dài.