Động tác đó quá nhanh, nhanh đến độ Cố Tĩnh Đình không kịp trở tay, cả người đã nằm gọn trong vòng tay của anh ta
Cố Tĩnh Đình thở hắt ra.

Tên đàn ông đáng chết, khốn nạn tới cùng cực.

Trước giờ chưa từng có người đàn ông nào dám đối xử với cô như vậy.

Lưng cô dựa vào ngực anh, hai tay đã bị anh ta khóa chặt, bắt chéo trước ngực.

Sức anh ta mạnh hơn cô rất nhiều, trong một lúc, Cố Tĩnh Đình không cách nào thoát ra được.
Trong lòng tức điên, cô cố gắng giơ chân đá ra sau.

Nhưng người đàn ông duỗi đôi chân dài của mình ra thành công kẹp chặt hai chân của cô vào giữa hai chân của anh ta.

Tư thế của hai người lúc này trông vô cùng mờ ám.
Trong đêm thanh vắng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng côn trùng từ đâu vọng lại, rất khẽ như hòa trong gió đêm, nhưng lại vô tình quấy nhiễu sự yên tĩnh.


Cố Tĩnh Đình không thể cử động được.

Người đàn ông trước mặt này, sức lực anh ta mạnh hơn cô, tay chân cũng nhanh nhẹn hơn cô.
Lúc này, anh ta chẳng cần dùng đến mấy phần sức đã có thể kẹp chặt người cô, không cho cô thoát.
Không thể chịu đựng tư thế mờ ám này mãi.

Cô cố vùng vẫy, không để ý đến tình huống của hai người lúc này.
Lưng cô đang áp vào lồng ngực của người đàn ông phía sau.

Một khi cô giãy dụa vặn vẹo thì bất giác thân thể sẽ lại cọ sát lên người của anh ta.
Quan trọng hơn là, người đàn ông khống chế cô, mặc dù sức lực rất lớn, nhưng anh ta chỉ là muốn giữ không cho cô thoát ra nên nắm chặt tay cô không buông.
Cô ấy căn bản là không thể nào thoát ra được.

Lửa giận bắt đầu bùng lên, cô không thèm động đậy nữa, cơ thể cứ duy trì tư thế như thế này.

Cô giận dữ nhìn bàn tay đang nắm lấy mình.

Trong ánh sáng mờ nhạt, cô vẫn nhìn được một đôi tay thon dài, nổi rõ khớp xương đang siết chặt cổ tay mình.

Những ngón tay vốn đặt trên cò súng trong lúc giằng co đã bị người đàn ông đẩy ra được, sau đó còn xoay họng súng đi.

Bây giờ họng súng đang chĩa vào đùi của cô.

Đương nhiên là cô ấy có thể bắn, nhưng sẽ tự làm mình bị thương.
Càng nghĩ lại càng hận, càng hận lại càng tức giận.
“Đồ khốn khϊếp, mau buông tôi ra.” Giọng điệu cô vừa tức giận như ra lệnh, càng thêm sát khí.
Gã đàn ông đáng chết, dám sàm sỡ cô, đúng là chán sống rồi mà?
“Chậc chậc, đúng là một con mèo hoang nhỏ.” Người đàn ông dường như không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của cô.


Anh ta vốn muốn lấy nhẫn bạc để có được lòng tin của một người, nhưng không ngờ lại gặp được Cố Tĩnh Đình.
Cũng giống như lần trước ở Đài Loan, đây là chuyện ngoài ý muốn.

Có điều loại chuyện ngoài ý muốn này anh không thấy phiền chút nào.

Môi anh tiến lại gần cổ của Cố Tĩnh Đình, hơi thở của anh ở ngay sát cổ cô.

Trước khi cô kịp mở miệng chửi rủa, anh đã nhẹ nhàng thở ra, giọng nói trầm thấp có sức hấp dẫn độc nhất vô nhị.

Vang lên trong đêm như thể của một phát thanh viên truyền hình: "Nhưng mà, tôi thích."
Bùm.

Cố Tĩnh Đình vì cảm nhận được sức nóng ở bên tai càng trở nên tức giận hơn.

Sống hai mươi bốn năm, đây là lần đầu tiên có tên đàn ông dám đùa giỡn cô?
Từ trước tới nay chưa từng có ai, không có người dám đối với cô như vậy.

Được, được lắm, tên này chết chắc rồi.

Trong lòng nổi giận, tay lại động đậy lần nữa.


Cô xoay người phản công, tiến lên, tất cả động tác đều dùng hết sức bình sinh.

Vừa giằng co, cô vừa nói: "Thích? Thích cái đầu anh.

Hôm nay sẽ là ngày chết của anh.

Anh mau buông ra… "
Câu cuối cùng cô còn chưa kịp nói ra mới phát hiện vì sao lúc nãy mình vùng vẫy dễ dàng như vậy.

Thì ra vì tên này đã chuẩn bị sẵn sàng, đang đợi cô.

Cô vừa mở miệng, anh ta liền nghiêng người tới hôn lên môi cô.

Cố Tĩnh Đình bị bất ngờ đến hóa đá.

.