"Đã lâu không gặp."
Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần gợi cảm nhẹ nhàng lọt vào tai Cố Tĩnh Đình.

Dưới ánh sáng chói mắt của đèn chân không ở bãi xe.

Đây là lần đầu tiên Cố Tĩnh Đình nghiêm túc nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông trước mắt.
Anh cao chừng 1m85.

Áo gió màu đen khiến anh thoạt nhìn có thêm vài phần thần bí.

Hai tay tùy ý đút vào túi áo gió, tựa như anh vừa mới chơi golf cùng người khác chứ không phải điên cuồng đua xe ôm cua với cô.
Gương mặt anh tuấn, sống mũi cao, thẳng tắp.

Đôi môi không được tính là quá mỏng nhưng nhìn vào có vẻ rất gợi cảm, lúc này hơi nhếch lên.

Đồng tử đen láy sắc bén, mỉm cười như có như không nhìn cô chằm chằm.


Cố Tĩnh Đình chợt nghĩ tới lần bị anh “ăn đậu hũ” đó.

Nét mặt lạnh đi, tưởng chừng cô không thể kiềm chế được ý nghĩ muốn cho người đàn ông trước mắt này một phát súng.
Tiểu Lâm đưa áo khoác lông vũ đến.

Phác Tương Vũ nhận lấy rồi mặc vào cho cô.

Mà Tang đang đứng đối diện cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tôi thắng rồi."
Động tác giơ tay mặc quần áo của Cố Tĩnh Đình hơi khựng lại, cô lạnh lùng liếc mắt nhìn Tang.

Cũng chỉ là do cô nhất thời không quan sát nên mới để anh may mắn thắng mà thôi.

Có gì đáng tự hào chứ?
Cố Tĩnh Đình kiêu ngạo như vậy cũng không phải vì không chịu chấp nhận thất bại, mà chỉ đơn giản là cô không thích người thắng cô lại là người đàn ông đang đứng trước mặt này thôi.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô, Tang nhắm mắt làm ngơ, anh tiến về phía trước một bước, ánh mắt lại nhiều thêm ý cười mờ ám.
"Người thua phải đồng ý với người thắng một điều kiện." Anh lặp lại những lời Phác Tương Vũ đã nói lúc đầu.

"Anh..."
Phác Tương Vũ muốn nói gì đó nhưng Cố Tĩnh Đình lại liếc mắt nhìn sang, ý bảo anh ấy im lặng, sau đó tầm mắt lại quay về, nhìn thẳng vào mặt Tang: "Hình như không phải tôi đang thi với anh nhỉ?"
"Chẳng lẽ mấy người ở đây đều đến chơi cho vui à?" Ở đây không chỉ có cô và Phác Tương Vũ.

Tang nhìn phía sau mấy chiếc xe lục tục tiến về phía đích.

Cô không nói thi với anh, nhưng cũng đâu có nói không thi với anh?
"Tĩnh Đình, không cần để ý tới anh ta." Phác Tương Vũ cảm nhận được một thứ gì đó vô cùng quen thuộc trong ánh mắt của Tang, người đàn ông trước mắt có hứng thú với Cố Tĩnh Đình.
Mà với thân phận của Cố Tĩnh Đình, cô căn bản không cần để ý tới anh ta.


Hơn nữa vốn dĩ vừa rồi nói đặt cược là anh ấy muốn nói riêng với cô.

"Đúng vậy." Tang mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng.

Tuy là một gương mặt châu Á điển hình nhưng ngũ quan góc cạnh, anh tuấn của anh khi cười lên sẽ trở nên vô cùng mê hoặc: "Cô Cố có thể không cần để ý tới tôi.

Nhiều nhất cũng chỉ bị người khác nói Kỳ Lân Đường nói lời mà không giữ lời thôi."
Hầu hết những người xung quanh đều là người Hàn Quốc.

Họ chỉ mải mê nhìn hai nam một nữ, nam đẹp trai nữ xinh gái trước mắt như một phong cảnh tuyệt đẹp chứ không hề nghe hiểu bọn họ đang nói những gì.

Mà giọng nói có phần hơi trầm thấp của Tang cũng khiến người ta nhất thời không nghe rõ rốt cuộc anh đang nói cái gì.
Thế nhưng Tiểu Lâm và Phác Tương Vũ lại có thể nghe thấy từng chữ một.

Nhất là khi đối phương nói đến ba chữ Kỳ Lân Đường, rõ ràng lúc nói còn cố ý dừng lại một chút.
Người trước mắt biết rõ thân phận của Cố Tĩnh Đình, cố ý đến đua xe với cô, sau đó dẫn dắt Cố Tĩnh Đình đồng ý với anh ta một điều kiện?
Cố Tĩnh Đình căng thẳng, đôi mắt nheo lại mang theo vài phần lạnh giá, ánh mắt như một tia X quang quét qua người Tang.

Tốt.


Tốt lắm.

Rất tốt.
"Anh muốn gì?"
Cũng chỉ là một điều kiện mà thôi, không phải cô không thể đáp ứng nổi.

Có điều, dù là lời hứa của Kỳ Lân Đường hay lời hứa của cô thì người trước mắt này cũng phải còn mạng mà hưởng thụ mới được.
Tang không bỏ qua sát khí lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô, biến mất rất nhanh nhưng lại để anh bắt được.
Không cần đoán thì anh cũng biết.

Chỉ sợ lát nữa, chân trước anh vừa rời khỏi nơi này thì chân sau cô sẽ sai đàn em tức tốc đuổi gϊếŧ anh.

Chậc chậc.

Quả nhiên...!người phụ nữ này đủ ác độc..