Sáu năm sau.

Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị.

Ngự Giao ngồi trên chiếc ghế xoay quay người về khung cửa sổ sát đất, những làn khói mờ vấn vít quanh người. Anh hút thuốc, đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, như bậc đế vương đang quan sát đất nước của mình.

Hôm nay, thế lực của anh so với sáu năm trước càng lớn mạnh hơn. Anh đã đạt đến địa vị mà ngay cả nghĩ người khác cũng không dám, tiền bạc tùy tiện tiêu xài bao nhiêu cũng không cách nào tiêu xài hết.

Trong mắt người khác, bọn họ vô cùng ngưỡng mộ sùng bái anh, rất nhiều người phấn đấu mấy đời cũng không thể có được thành quả như anh.

Dường như anh có tất cả mọi thứ tốt đẹp trong cuộc sống.

Nhưng chỉ trong sâu thẳm trái tim Ngự Giao mới biết, điều anh thực sự muốn có luôn nằm ngoài tầm tay

Mấy năm gần đây, anh không ngừng làm việc, chỉ vì muốn lấp đầy khe hở sâu thẳm trong trái tim.

"Cốc, cốc, cốc...."

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi" anh phả ra một làn khói, lạnh lùng lên tiếng.

So với sáu năm trước, giọng nói của anh càng trở nên bình thản trầm ổn, trong sự trầm ổn vẫn không mất đi sự ngông cuồng trời sinh.

Mở cửa bước vào là Phạm Khiết Phàm, đi bên cạnh cô ta là một người đàn ông trung niên.

Phạm Khiết Phàm bước vào, nói: "Tổng giám đốc, người anh muốn gặp đã tới rồi ạ"

"Ừm, cô ra ngoài đi"

Phạm Khiết Phàm lui ra ngoài, khi đi tới gần cửa bước chân hơi khựng lại.

Mấy năm gần đây, Lang Long cũng đã thành lập được công ty riêng, hiện giờ đã là Tổng giám đốc của một tập đoàn. Nhưng Phạm Khiết Phàm, vẫn chỉ là một trợ lý tổng giám đốc ở bên cạnh Ngự Giao như trước đây.

Đây chính là lựa chọn của cô.

Mặc dù Lang Long và Phương Chính Đông cũng đã từng khuyên nhủ, nói cô nhanh nhẹ giỏi giang như vậy hoàn toàn có thể phát triển hơn nữa, hoặc tự thành lập một công ty của riêng mình. Nhưng, tất cả những điều này Phạm Khiết Phàm đều không cần. Cô chỉ muốn làm trợ lý của Ngự Giao, vì điều này có thể giúp cô ở gần anh nhất, nhìn thấy anh, chăm sóc anh.

Trong phòng làm việc.

Người ngồi trên ghế xoay sang trọng đột nhiên xoay ghế lại, ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông trước mặt. Khóe miệng của anh nở nụ cười như có như không, so với sự lạnh lẽo của sáu năm trước, hôm nay anh đã trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

Nhưng loại cảm giác ôn hòa này, trái lại càng khiến người ta thêm sợ hãi.

Bởi tất cả những cảm xúc hỉ nộ ái ố đều được giấu sau vẻ mặt ôn hòa kia, khiến người ta không đoán ra được điều anh muốn hoặc câu nói tiếp theo của anh sẽ là gì. Dường như anh càng giấu mình sâu hơn, phong tỏa trái tim bản thân chặt chẽ hơn.

Ngay cả người bạn thân tự xưng là người hiểu rõ anh hơn ai hết là Lang Long, trong sáu năm qua cũng dần dần phát hiện mình không còn hiểu rõ con người anh.

"Nghe nói anh là một thám tử nổi tiếng ở Nhật Bản" Ngự Giao mở miệng nói, gạt tàn thuốc vào chiếc gạt tàn thủy tinh trên mặt bàn làm việc.

Người đàn ông được gọi là thám tử cúi thấp đầu, "Đứng trước mặt Tổng giám đốc Thẩm, tôi không còn là thám tử tư nổi tiếng"

Ngự Giao khẽ cười, "Không cần phải nói những câu a dua nịnh nọt đó. Hôm nay anh tự tìm tới đây chắc là đã biết tôi muốn tìm một người, cho nên giữa chúng ra, chỉ là quan hệ hợp tác"

Người thám tử liên tục gật đầu

"Anh lại đây"

Người thám tử sợ hãi bước tới.

"Là cô ấy" Ngự Giao mở ngắn kéo, rút ra một bước hình đưa cho người thám tử.

Anh ta giơ tay nhận lấy bức hình, trong hình là một cô gái nở nụ cười tươi như hoa. Đôi mắt của người đàn ông đột nhiên sáng lên.

Đẹp quá, anh chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như vậy.

"Nhìn đủ chưa?" Ngự Giao hỏi

Người thám tử giật mình lấy lại tinh thần, vội vàng đưa hai tay trả lại bức hình, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi"

"Không sao, anh như vậy cũng là chuyện bình thường" Người thám tử nào được mời tới tìm Doãn Băng Dao, khi nhìn qua bước ảnh này của cô đều có vẻ mặt như thế.

Đúng vậy, dáng vẻ của cô thật sự rất xinh đẹp, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải rung động.

"Trước khi anh tới đây, hẳn là đã biết quy tắc rồi?"

"Vâng, tôi biết"

"Vậy anh chọn một, hay hai?" Ngự Giao hỏi.

"Tôi...." người thám tử hơi do dự, cắn răng nói: "Tôi chọn hai"

"Được, vậy hãy đi đi, thời hạn là ba tháng"

"Được"

Người thám tử xoay người bước về phía cửa, Ngự Giao nhìn bóng lưng của anh ta, nơi khóe miệng từ từ hiện lên một nụ cười.

Quả nhiên có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.

Sáu năm qua, anh đã thuê rất nhiều người đi tìm Doãn Băng Dao, chỉ có hai quy tắc:

Loại thứ nhất, mười triệu đô la, chỉ cần tìm được Doãn Băng Dao. Mười triệu đô la này sẽ thuộc về người đó, nếu như không tìm được phải hoàn trả ngay lập tức không được thiếu một đồng.

Loại thứ hai, mười triệu đô la, bất kể tìm được hay không tìm được Doãn Băng Dao, mười triệu đô la này đều thuộc về người đó. Nếu tìm được, tất nhiên là rất tốt. Nếu không tìm được, tiền vẫn thuộc về người đó, nhưng người đó phải chết.

Cho nên tất cả những thám tử muốn có được mười triệu đô la này, đều phải đặt cược bằng chính sinh mạng của bản thân.

Ngự Giao cầm bước ảnh, chăm chú ngắm nhìn, đưa tay vuốt ve gương mặt Doãn Băng Dao trên bức hình, "Băng dao, để tìm được em, tôi bằng lòng hy sinh tất cả...."

Phạm Khiết Phàm lại đẩy cửa bước vào.

Ngự Giao nhíu mày khó chịu nói, "Có chuyện gì không?"

"Giao" Phạm Khiết Phàm bước tới bên cạnh anh, "Cậu dừng lại đi, sáu năm qua đã có bốn thám tử vì mười triệu đô la kia mà phải bỏ mạng rồi, có lẽ đây sẽ là mạng người thứ năm"

"Đó là do bọn họ tự chọn, chúng ta giao dịch rất bình đẳng"

"Tớ biết điều đó, nhưng ý của tớ là có tiếp tục như này cũng không thể nào tìm được Doãn Băng Dao. Sáu năm qua cậu không ngừng tìm kiếm, hơn nữa còn phái người theo dõi phần mộ của Lăng Diệc, theo dõi nhất cử nhất động của người nhà cô ấy. Nếu như Doãn Băng Dao còn sống, làm sao cô ấy có thể không trở về thăm bọn họ, cô ấy đã chết...."

"Câm miệng" Ngự Giao lạnh lùng cắt ngang lời Phạm Khiết Phàm.

Giọng nói của anh rất nhẹ, không phải là gào thét, nhưng lại có cảm giác trong giọng nói lạnh lẽo đó mang theo lưỡi dao sắc bén.

Phạm Khiết Phàm cắn môi, hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén những bất mãn trong lòng.

Ngự Giao nhắm hai mắt lại. Anh không tin Doãn Băng Dao đã chết, cô đã trải qua vô số chuyện đau đớn sống không bằng chết, nhưng vẫn luôn kiên cường tiếp tục sống. Cho nên, anh tuyệt đối không bao giờ tin rằng cô đã không còn tồn tại trên thế gian này.

Doãn Băng Dao nhất định còn sống hơn nữa còn rất mạnh khỏe, chỉ là cô ấy đang muốn chơi đùa với anh, không muốn bị anh tìm thấy. Nhưng anh sẽ không từ bỏ, dù phải dùng tới biện pháp gì, anh cũng nhất định phải tìm được cô.

"Giao, nếu như tìm được Doãn Băng Dao, thì sẽ như thế nào?"

Những lời này của Phạm Khiết Phàm, thật sự khiến anh không trả lời được.

Tìm được cô thì thế nào? Cô ấy vẫn không tha thứ cho anh, vẫn căm hận anh như trước đây.

Hơn nữa, hiện giờ anh là người đã có gia đình.

Nhưng....

Anh chỉ muốn nhìn cô một chút, không cần nói bất kỳ điều gì, chỉ cần đứng bên cạnh nhìn cô cũng đủ. Anh đã từng suy nghĩ vô số lần, sau khi tìm được cô nên làm gì, kết quả đều là.

Anh sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của cô, thực sự chỉ muốn rất muốn nhìn thấy cô.

***

Chiếc máy bay xuyên qua những tầng mây, nhanh chóng hạ cánh xuống sân bay thành phố A

Du khách nối đuôi nhau bước ra. Một người phụ nữ đi tới phòng chờ, dừng lại hít sâu một hơi, mái tóc dài đen nhánh gợn sóng xõa tung trên bờ vai, vô cùng quyến rũ.