"Ôi, cô xem tôi đúng là nhiều chuyện quá rồi, là giám đốc tiêu thụ sai tôi tới đây đón cô, khụ khụ...." người phụ nữ ho khan một tiếng, nét mặt trở nên nghiêm tục, nhưng vẫn rất để ý tới câu hỏi trước đó của Tiết Noãn Nhi, nên có chút buồn cười: "Tôi tên Tiêu Tố, là thư ký của giám đốc tiêu thụ, hôm nay tôi có trách nhiệm dẫn cô đi làm quen với công việc và những người khác trong bộ phận tiêu thụ”

"Ồ, thì ra là vậy, tôi tên Tiết Noãn Nhi, sau này phiền cô chỉ bảo nhiều hơn" Tiết Noãn Nhi cũng tự giới thiệu mình

"Tôi đã biết trước tên cô rồi. Được rồi, cô hãy chuẩn bị một chiếc bút và một cuốn sổ, lát nữa tôi sẽ nói với cô một số vấn đề quan trọng, nhất định phải nhớ kỹ đó"

"Vâng, được ạ" Tiết Noãn Nhi bước theo phía sau Tiêu Tố, trả lời

Không ngờ trong tập đoàn Thẩm thị, chỉ riêng một bộ phận tiêu thụ đã lớn như vậy rồi, cô đi đến mỏi chân mà chưa tham quan xong bộ phận tiêu thụ này, hình như nguyên tầng mười lăm của tòa cao ốc này đều dành cho bộ phận tiêu thụ

Tiết Noãn Nhi cảm thấy hơi mệt mỏi, đã hơn nửa năm không làm việc, bây giờ đột nhiên phải làm việc với nhịp điệu nhanh như thế này, khiến cô nhất thời không kịp thích ứng.

"Tiêu Tố! Cô làm gì ở đây?" đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên phía sau hai người.

Tiêu Tố quay đầu lại, "Giám đốc! Là ngài bảo tôi dẫn đồng nghiệp mới đi làm quen với môi trường làm việc mà"

"Cấp trên có lệnh, Tiết Noãn Nhi được trực tiếp làm tổ trưởng tổ tiêu thụ, cho nên những chuyện nhỏ nhặt này không cần tìm hiểu, cô dẫn cô ấy đi thẳng tới phòng làm việc đi"

Giám đốc tiêu thụ dữ dằn nói với Tiêu Tố, dứt lời liền quay sang nói với Tiết Noãn Nhi với gương mặt tươi cười: "Cô Tiết, xin mời, phòng làm việc của cô đã được chuẩn bị xong"

Người kinh ngạc không chỉ có Tiêu Tố, Tiết Noãn Nhi cũng hiện lên vẻ mặt không hiểu. Chưa nói đến chuyện lần đầu tiên đi làm cô đã đi muộn, hơn nữa nào có ai vừa mới đi làm ngày đầu tiên đã được thăng chức, cô cũng không phải nhân vật lớn gì.

Nhìn nụ cười nịnh hót của giám đốc tiêu thụ, trong lòng Tiết Noãn Nhi càng thêm khó hiểu, cô gãi đầu không hiểu tại sao chuyện này đột nhiên biến thành như vậy.

Giám đốc tiêu thụ đích thân dẫn Tiết Noãn Nhi đến phòng làm việc mới của cô, một người phụ nữ đang thu dọn đồ đạc, hình như vừa mới bị cắt chức thì phải.

"Cô thu dọn nhanh lên đi, không phải tôi đã nói với cô cách đây một tiếng rồi sao? Tại sao vẫn còn đang thu dọn" Giám đốc tiêu thụ giục

Người phụ nữ kia đặt đồ cá nhân của mình vào trong hộp giấy, liếc mắt nhìn Tiết Noãn Nhi bên cạnh, hừ lạnh một tiếng nói: "Chỉ là dựa vào quan hệ mới được vào đây làm việc, có gì đặc biệt hơn người chứ"

"Dựa vào quan hệ?" Tiết Noãn Nhi không hiểu

Giám đốc tiêu thụ vội vàng cười nói: "Cô Tiết đừng để ý những gì cô ta nói" dứt lời liền quay đầu lớn tiếng quát người kia: "Nhanh lên đi"

Người phụ nữ kia thu dọn xong đồ đạc của mình, lúc đi ra còn trừng mắt nhìn Tiết Noãn Nhi một cái, khi đi ngang quang người cô, còn cố ý va một cái thật mạnh vào vai cô.

Phòng làm việc của Tiết Noãn Nhi là một phòng làm việc riêng của mình cô. Tập đoàn Thẩm thị quả nhiên là một tập đoàn nổi tiếng, ngay cả một tổ trưởng tổ tiêu thụ cũng có phòng làm việc riêng của mình.

Cô ngồi xuống chiếc ghế xoay mềm mại, nhìn chiếc máy tính đặt trên bàn, phản chiếu gương mặt xinh đẹp của mình

Tại sao có thể như vậy?

Tiết Noãn Nhi đột nhiên nghĩ tới lời nói sáng sớm hôm nay của con trai. Tiết Tiểu Diệc nói, hôm nay cô đi làm nhất định sẽ được thăng chức. Chẳng lẽ tên nhóc kia có tài xem bói sao?

Nhưng cho dù thế nào, bây giờ công việc thuận lợi như vậy tất nhiên là cô rất vui vẻ

Tập đoàn Thẩm thị quá lớn, cô làm việc một mạch tới gần trưa mà chưa đọc xong những tài liệu liên quan đến bộ phận tiêu thụ. Mãi cho đến trưa, Tiết Noãn Nhi vẫn đang chăm chú đọc tài liệu, dường như quên mất chuyện đói bụng.

Đột nhiên có người gõ cửa, cô không ngẩng đầu lên, tùy tiện trả lời, "Vào đi"

"Noãn Nhi"

Tiết Noãn Nhi ngẩng đầu lên, "Hóa ra là trợ lý tiêu"

Tiêu Tố đi vào nói: "Ôi trời, cô đừng gọi tôi xa lạ như vậy, cứ gọi tôi là Tố Tố đi"

"Cũng được. Đúng rồi, cô có chuyện gì không? Giám đốc cho gọi tôi?"

"Không phải, cô đừng căng thẳng như vậy, bây giờ đã mười một rưỡi đến giờ nghỉ trưa rồi, tôi tới tìm cô cùng xuống lầu hai ăn cơm"

Tiết Noãn Nhi nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, kinh hô: "Thiếu chút nữa tôi quên cả thời gian"

Đi theo Tiêu Tố xuống dưới phòng ăn dành cho nhân viên, Tiết Noãn Nhi cảm giác bản thân rất may mắn, không chỉ ngày đầu tiên đi làm đã được thăng chức, hơn nữa còn được đồng nghiệp quan tâm.

Chỉ có điều, dường như cô vui vẻ quá sớm thì phải, cũng không ngờ tới ẩn trong sự thuận lợi này là một tai họa khôn lường.

Xuống tới phòng ăn ở lầu hai, có khá nhiều người nhìn cô.

Tiết Noãn Nhi lau mặt, huých nhẹ khuỷu tay vào Tiêu Tố, nhỏ giọng hỏi: "Trên mặt tôi có dính gì à?"

"Phía dưới đôi mắt trái của cô có một nốt ruồi son, rất đẹp"

"Ý tôi hỏi không phải là vậy... tôi nói là thứ khác kìa, tại sao có nhiều người nhìn tôi chằm chằm như vậy, còn chỉ chỉ trỏ trỏ nữa" Chẳng lẽ đây là thái độ của những nhân viên được Ngự Giao đào tạo ra sao? Nhìn nhân viên mới chằm chằm luống cuống như vậy. Trong lòng cô có chút không được tự nhiên.

Hai người tìm được một chiếc bàn trống ngồi xuống hai chiếc ghế đối diện nhau. Tiêu Tố uống một ngụm nước nói: "Cô nói những người đó sao, đó là bọn họ đang ghen tỵ với cô thôi"

"Ghen tỵ với tôi cái gì?" Tiết Noãn Nhi không hiểu.

"Ghen tỵ chuyện Tổng giám đốc và giám đốc Lý đặc biệt quan tâm tới cô"

"Hả?" Tiết Noãn Nhit càng không hiểu, "Rốt cuộc có ý gì?"

"Tôi đã coi cô là bạn tốt, vậy cô cũng đừng giả bộ nữa, nói cho tôi biết quan hệ giữa cô với Tổng giám đốc và giám đốc Lý đi"

"Tôi...." Tiết Noãn Nhi không hiểu nói, "Tôi và Tổng giám đốc cũng như giám đốc Lý thật sự hoàn toàn không quen biết nhau, chẳng qua trước khi làm việc ở đây có vô tình gặp mặt nhau một lần thôi"

"Vậy tôi nói cho cô biết, thật ra thì hôm nay Tổng giám đốc tự mình ra lệnh, thăng chức cho cô làm tổ trưởng. Còn giám đốc Lý, tôi nghe nói hôm qua khi cô tới phỏng vấn, hôm nay đã được đi làm rồi. Cô biết không? Hôm qua những người cùng tới nộp đơn với cô đều là những nhân tài tốt nghiệp ở Harvard, nhưng đều bị loại chỉ có cô trúng tuyển. Cho nên bọn họ sẽ ghen tỵ thôi...."

Tiết Noãn Nhi ngẩn người trong giây lát, bàn tay cầm đôi đũa cũng cứng đờ.

Tiêu Tố nhận ra vẻ mặt thay đổi của cô, vội vàng nói: "Cô đừng hiểu lầm, không phải là tôi nói cô không tốt, tôi tin cô nhất định có năng lực, chẳng qua nhanh như vậy... cho nên bọn họ...."

"Không sao" Tiết Noãn Nhi ngẩng đầu cười, "Không sao, tôi sẽ chứng minh năng lực của chính mình". Cô cúi đầu ăn cơm nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng những ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Tiết Noãn Nhi không hiểu, tại sao Ngự Giao lại làm như vậy? Hoàn toàn không thể nghi ngờ đây chỉ là khiến cô rơi vào tình thế khốn đốn, đầu tiên bị các đồng nghiệp nói xấu, từ đó chẳng phải công việc ở đây của cô sẽ khó khăn hơn rất nhiều sao.

Cô có nên tìm cơ hội hỏi Ngự Giao một chút không nhỉ?