Tiết Noãn Nhi đứng trước cửa phòng cất tiếng gọi, tuy hôm nay ra ngoài cả ngày rất mệt mỏi, nhưng đứng trước mặt con trai cô luôn biểu hiện sự vui vẻ, phấn khởi. Vừa cúi đầu chuẩn bị thay giày đã nhìn thấy một đôi giày da nam, chỉ cần nhìn qua là biết đây là da thật, giá trị tuyệt đối xa xỉ. Trong lòng cô kinh ngạc, ai tới nhà vậy?

Chưa kịp thay giày, Tiết Noãn Nhi vội vàng bước vòa, nhìn thấy Ngự Giao ngồi trên sofa liền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trái tim cũng như bị co rút. Thở phào nhẹ nhõm là vì Ngự Giao không phải là người lạ. Ở nơi này, cô không có bất kỳ một người bạn nào, cho nên khi nãy cô còn cho là có người xấu vào nhà. Trái tim co rút cũng vì người trong nhà là Ngự Giao.

Cô sợ nhìn thấy anh ta, vì ánh mắt sắc bén của anh ta dường như có thể nhìn thấu con người cô. Ở trước mặt Ngự Giao, cô giống như không mặc quần áo một cảm giác trần trụi.

Anh ta tới đây làm gì?

Tiết Noãn Nhi hoài nghi bước vào, cùng lúc đó hai người trong nhà đồng loạt quay đầu lại

"Noãn Nhi về rồi ạ, chú Thẩm đang xem phim hoạt hình cùng con" Tiết Tiểu Diệc vui mừng giang hay cánh tay, nhào vào lòng mẹ.

Ngự Giao đứng lên.

Tiết Noãn Nhi nhìn thoáng qua tivi, sau đó nhìn Ngự Giao. Anh ta có tính nhẫn nại như vậy từ lúc nào...

Dựa vào những chuyện xảy ra trước đây, khi Ngự Giao "tốt" lập tức sẽ có "chuyện không tốt" xảy ra. Cô ôm Tiết Tiểu Diệc vào lòng, ánh mắt đề phòng nhìn Ngự Giao: "Anh tới đây làm gì?" Vì không ngờ Ngự Giao sẽ tới nhà, hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho nên giọng nói của Tiết Noãn Nhi cũng trở nên run run.

Ngự Giao hơi kinh ngạc, anh không lên tiếng mà yên lặng nhìn Tiết Noãn Nhi. Dáng vẻ khó chịu và đề phòng khi nãy của cô cực kỳ giống Băng Dao.

Tiết Noãn Nhi bị anh nhìn chằm chằm, cả người mất tự nhiên. Cô cúi đầu, nói với con trai: "Mẹ và chú có chuyện cần bàn, con lên lầu trước nghé, ngoan"

"Vâng ạ" Tiết Tiểu Diệc chạy lên lầu.

Ngự Giao nghi ngờ hỏi, "Tại sao phải bảo thằng bé lên lầu?"

"Tổng giám đốc đại giá quang lâm tìm tôi nhất định là có chuyện, có trẻ con ở đây sẽ không tốt"

Ngự Giao nhận ra vẻ tránh né của cô, hỏi: "Tại sao lần nào gặp tôi dường như cô đều có vẻ rất sợ hãi, rất chán ghét"

Tiết Noãn Nhi hơi sửng sốt, vội vàng nở nụ cười miễn cưỡng, "Đâu có, Tổng giám đốc nghĩ nhiều rồi" Trái tim trong lồng ngực cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

Chẳng lẽ biểu hiện của mình thiếu tự nhiên đến vậy sao?

Ngự Giao đã gặp đủ mọi loại người, nụ cười nào là thật lòng, nụ cười nào là giả dối, tất nhiên anh hiểu rõ hơn ái hết. Nhìn dáng vẻ này của Tiết Noãn Nhi, trong lòng anh có chút khó chịu.

"Tôi tìm cô tất nhiên có chuyện muốn nói, nhưng bây giờ tự nhiên không có tâm trạng để nói nữa. Tối cô qua phòng tôi, chúng ta nói tiếp" Ngự Giao xoay người đi về phía cửa.

"Khoan đã" Tiết Noãn Nhi gọi lại, "Tổng, Tổng giám đốc có chuyện gì anh cứ nói thẳng đừng ngại" Tối sang phòng của anh ta? Chắc chắn không có chuyện tốt gì.

Ngự Giao quay lại, khóe miệng cong lên chế nhạo, "Nhìn vẻ mặt của cô, rõ ràng là vẻ mặt như sợ bị tôi ăn thịt, còn nói không sợ"

"Không, không phải như thế"

Khốn kiếp, tại sao cô có thể nói lắp trong lúc này chứ.

Ngự Giao đúng là khắc tinh của cô, cho dù có ngụy trang thế nào, khi ở trước mặt anh ta, luôn có cảm giác sợ hãi. Tuy bây giờ hình dáng hoàn toàn khác so với trước kia, nhưng cô luôn có cảm giác anh ta nhìn thấu con người mình.

"Nếu không phải, vậy hẹn cô bảy giờ tối nay ở phòng tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô"

"Tôi..."

Không đợi Tiết Noãn Nhi nói hết câu, Ngự Giao đã mở cửa đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng của anh, Tiết Noãn Nhi xiết chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cho đến khi cánh cửa đóng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, chán nản xoay người ngồi xuống sofa.

Tại sao muốn cô tới phòng anh ta vào buổi tối? Không phải anh ta cố ý đợi cô về sao? Vậy tại sao khi nãy không nói thẳng ra? Tiết Noãn Nhi cảm thấy có gì đó không đúng. Không biết Ngự Giao đang chơi trò quỷ gì, nhưng cô biết bản thân phải luôn cẩn thận đề phòng tất cả.

"Noãn Nhi, chú Thẩm về rồi ạ?" Tiết Tiểu Diệc đứng trên lầu, thò đầu xuống hỏi.

"Ừ, chú ấy về rồi" Tiết Noãn Nhi gật đầu, tiện tay cầm ly trà trên bàn lên uống.

"Ly trà đó là của chú Thẩm" Tiết Tiểu Diệc vừa đi xuống lầu vừa nói

Tiết Noãn Nhi thiếu chút nữa bị sặc nước trà, cô vội vàng đặt ly trà xuống, lau miệng mấy cái, "Trước đây, khi có mấy chú khác tới nhà, tại sao không thấy con dễ chịu như vậy"

"Vì chú Thẩm không giống mấy chú đó, mấy chú trước đây đều mơ mộng theo đuổi mẹ, nhưng bọn họ không xứng với mẹ nên con mới không yên tâm giao Noãn Nhi cho bọn họ. Nhưng chú Thẩm rất xuất sắc, cho nên... hì hì" cậu bé lộ ra nụ cười tinh quái

Tiết Noãn Nhi u ám nói: "Chẳng lẽ con cảm thấy mẹ rất xứng đôi cùng anh ta sao?"

"Tất nhiên rồi! Hơn nữa con rất thích chú Thẩm" Tiết Tiểu Diệc không để ý đến vẻ mặt u ám của mẹ mình, thản nhiên nói

Cô bỗng nhiên đứng lên, trách mắng: "Con không được thích anh ta! Sau này không được nhắc lại chuyện này, mẹ và người họ Thẩm đó cả đời này mãi mãi không thể ở bên nhau"

Tiết Tiểu Diệc bị phản ứng bất chợt của Tiết Noãn Nhi làm cho sợ hết hồn, cậu ấm ức nhìn Tiết Noãn Nhi nhỏ giọng nói, "Noãn Nhi trở nên ngang ngạnh như vậy từ bao giờ, mẹ không thích chú Thẩm cũng cấm không cho con được thích chú ấy luôn là sao..."

Tiết Noãn Nhi sửng sốt, trong lòng đau đớn. Những lời này của con trai như nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô, khiến cô đột nhiên thấy một vẻ mặt xấu xí khác của mình. Cô đột nhiên cảm giác bản thân thật xấu xa, thật áy náy...

Đúng vậy, cô không thích Ngự Giao đó là chuyện của cô. Nhưng dù sao Tiết Tiểu Diệc và Ngự Giao cũng là cha con, tại sao cô có thể như vậy... Nhưng cô không như vậy, thì phải như thế nào đây?

Ai có thể nói cho cô biết, nên làm như thế nào....

Tiết Tiểu Diệc thấy Tiết Noãn Nhi không vui, vì vậy vươn cánh tay nhỏ bé mũm mĩm kéo tay cô, nhẹ nhàng lắc: "Noãn Nhi đừng tức giận nữa, con không cố ý nói Noãn Nhi như vậy..."

Tiết Noãn Nhi ngồi xổm xuống ôm con trai vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai cậu bé, "Không sao, là noãn ni không đúng, Noãn Nhi không nên không phân biệt phải trái như vậy"

"Noãn Nhi không tức giận, Tiết Tiểu Diệc cũng không tức giận, có được không?"

"Được" cô khẽ cọ chóp mũi mình vào chóp mũi nhỏ bé non mềm của con trai, "Mẹ lên lầu cất đồ đã, rồi xuống làm bữa tối cho con, được không?"

"Vâng ạ"

Tiết Noãn Nhi lên lầu, vừa bước vào phòng ngủ của mình, nụ cười trên gương mặt lập tức biến mất. Cô đang làm cái gì? Đột nhiên thấy bản thân thật độc ác! Cô sinh ra Tiết Tiểu Diệc nhưng không thể cho con trai một mái ấm gia đình bình thường, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương cô thầm nói: "Mày không phải là Doãn Băng Dao, Băng Dao sẽ không làm như vậy, mày là người phụ nữ hư hỏng, đồ phụ nữ hư hỏng"