Chương 475: Tiểu Vãn Nhiên (3)

Bạch Tinh Nhiên dắt tay Tiếu Vãn Nhiên đi vào trong trường mầm non, Tiếu Vãn Nhiên từ xa đã vẫy tay chào cô giáo, cô giáo Phương tươi cười ra đón dắt tay cô bé:

“Tối qua về ăn bánh kem chưa thế?”

‘’Ăn rồi ạ, hôm nay còn mặc chiếc váy mới bố mẹ con mua cho nữa”, Tiếu Vãn Nhiên đứng đó xoay một vòng.

“Ôi, váy mới đẹp thật đấy”, cô giáo Phương khen.

“Cảm ơn cô a!”

“Ngoan quá, vào đi”.

Tiểu Vãn Nhiên vui mừng đi vào lớp học, cô giáo Phương quay sang mím cười với Bạch Tinh Nhiên:

“Kiều thiếu phu nhân, chị không cần lo cho Vãn Nhiên đâu, tôi thấy con bé quen với trường mới rồi đấy”.

“Vậy à? Vậy thì tôi yên tâm rồi”, Bạch Tinh Nhiên nhìn vào Tiếu Vãn Nhiên trong lớp học:

“Vậy tôi về đây, phiền cô giáo Phương để ý đến Vãn Nhiên giúp tôi ạ”.

“Tôi biết, yên tâm đi”.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, quay người đang định đi khỏi thì cô giáo Phương đột nhiên gọi cô lại:

“Phải rồi, Kiều thiếu phu nhân..”

Bạch Tinh Nhiên quay đầu nhìn:

“Cô giáo Phương còn chuyện gì nữa

Cô giáo Phương mỉm cười:

“Là thế này, tuần trước Tiếu Vãn Nhiên tặng tôi một bức tranh, nói là do chị đích thân vẽ, hiệu trưởng trường chúng tôi nhìn thấy liền rất thích, hỏi chị có thế chuyến tặng cho trường mầm non không”.

“Bức tranh chân dung của Vãn Nhiên à?”

“Đúng thế, mọi người đều cảm thấy rất đẹp, rất thích đấy”.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, sau đó gật đầu:

“Được chứ, giúp tôi cảm ơn hiệu trưởng đã khen nhé”.

Cô giáo Phương vui mừng gật đầu:

“Được, tôi sẽ chuyến lời”.

Bạch Tinh Nhiên mỉm cười, quay người đi ra phía cổng trường mầm non.

Trong nhà tổ của nhà Nam Cung, vị trí bên cạnh bàn ăn vốn dĩ thuộc về Bạch Tinh Nhiên giờ đây đã đổi thành Chu Chu.

Cô ta ân cần rót cho Nam Cung Thiên Ân một cốc sữa, dịu dàng nói:

“Thiên Ân, anh uống nhiều sữa chút cho khỏe”.

Nam Cung Thiên Ân không nói gì, hai năm nay một người vốn ít nói như anh lại càng trở nên trầm lặng hơn, khi ăn cơm cùng mọi người cũng gần như không nói chuyện gì, vẻ mặt lạnh lùng không thế hiện vẻ vui buồn hay đau khổ gì cả.

Chu Chu lại rót sữa thêm cho lão phu nhân rồi mỉm cười nói:

“Bà nội, bà cũng ăn nhiều hơn chút đi”.

Lão phu nhân nhìn ngón áp út trống trơn trên tay phải của cô ta, sắc mặt lập tức sầm lại, nhìn cô ta hỏi:

“Nhẫn đâu? Có phải lại không đeo rồi không?”

Chu Chu sững sờ, vội vàng rụt bàn tay phải của mình lại, vừa áy náy vừa nói:

“Cháu xin lỗi, bà nội, vừa nãy cháu đế quên trong nhà vệ sinh rồi ạ”.

Thực ra không phải là cô ta quên, mà mỗi lần đeo chiếc nhẫn đó lên tay trong lòng cô ta luôn cảm thấy hoang mang, buổi tối thậm chí còn gặp ác mộng, mơ thấy khuôn mặt dữ tợn của Bạch Tinh Nhiên tìm cô ta báo thù, đòi chiếc nhẫn của cô ta.

Kiểu ác mộng này cô ta không chỉ gặp có một lần, lần nào cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Cô ta sợ chiếc nhẫn này, tối nào đi ngủ cũng giấu nó thật kỹ, khi chưa đến lúc cần thiết thật sự thì cô ta sẽ không đeo vào tay!

“Bảo cháu bao nhiêu lần rồi, chiếc nhẫn cưới này không được tháo ra, lần sau còn dám không đeo trước mặt bà, thì bà sẽ cho cháu ra ngoài đường đấy!”

lão phu nhân gắt lên cảnh cáo.

Chu Chu vội vàng gật đầu đáp lại:

“Bà nội, cháu biết rồi ạ, lần sau cháu sẽ không quên nữa”.

Nam Cung Thiên Ân ăn đại vài miếng rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn, Chu Chu thấy anh rời khỏi chỗ ngồi, cũng vội vàng đứng dậy đi theo anh lên trên tầng.

Cô ta thấy Nam Cung Thiên Ân đi vào phòng ngủ, đang định đi vào theo thì cúi xuống nhìn vào ngón áp út trên tay mình, thế là chạy vào phòng ngủ của mình, lấy chiếc nhẫn từ ngăn kéo ra đeo lên tay.

Lại soi gương chính lại đầu tóc rồi mới quay người đi ra phía cửa.

Cô ta mở cửa, đúng lúc nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân bước từ phòng ngủ đi ra, cô ta mím cười, đi lên phía trước khoác vào cánh tay Nam Cung Thiên Ân hỏi:

“Thiên Ân, hôm nay là cuối tuần, anh..”

Nam Cung Thiên Ân giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, ngắt lời cô ta:

“Hôm nay anh phải gặp khách hàng quan trọng”.

“Thế chiều thì sao?”

“Chiều đi đánh golf với khách hàng”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta hỏi:

“Có chuyện gì không?”

“Không có gì, chí là muốn đi mua sắm cùng anh thôi”, Chu Chu chớp hai mắt, vẻ oán trách hiện lên trên khuôn mặt cô.

Cái gì mà chơi golf với khách hàng, những chuyện này đâu cần một người sếp lớn như anh phải làm đâu?

Từ sau khi Bạch Tinh Nhiên bị tai nạn, tuy anh cưới cô ta theo yêu cầu của lão phu nhân, nhưng thái độ đối với cô ta luôn dửng dưng như vậy, không lạnh lùng không thô lồ, nhưng xa cách đến mức khiến cô ta cảm thấy khó chịu.

Cô ta biết Nam Cung Thiên Ân vẫn đổ lỗi cái chết của Bạch Tinh Nhiên lên đầu cô ta, cho dù cô ta giải thích hay thề thốt, rồi lấy lòng anh thế nào đi nữa đều không thế thay đổi được thái độ của anh.

Quả nhiên, lần này anh vẫn không đòng ý yêu cầu của cô, còn nói với cô:

“Em và Tiểu Nguyên chẳng phải rất hợp nhau sao, bảo cô ấy cùng em đi mua sắm là được mà”.

Anh đưa mắt nhìn bàn tay Khi cô ta đang khóac trên cánh tay anh, ánh mắt nhìn lên chiếc nhẫn ngọc nạm vàng. Bàn tay anh nắm lấy tay cô ta, nhẹ nhàng sờ nắn chiếc nhẫn, ngón tay của Chu Chu thô hơn của Bạch Tinh Nhiên một chút, chiếc nhẫn này đeo lên ngón tay cô ta cũng vừa vặn, nhưng cô ta lại có thể đeo và tháo ra thỏai mái, Còn Bạch Tinh nhiên thì có tháo thế nào cũng không tháo được.

Chu Chu thấy anh đang nhìn lên chiếc nhẫn của mình, biết anh chắc chắn lại đang nhớ đến Bạch Tinh Nhiên, sự đau lòng kèm theo ghen tuông trỗi dậy bàn tay cô ta rụt khỏi bàn tay anh rồi mỉm cười:

“Nếu anh vội thì mau đi đi, đừng để khách hàng phải đợi.”

Nam Cung Thiên n định thần lại, giơ tay lên vỗ vào vai cô ta một cái: “Thẻ ngân hàng chẳng phải em đang giữ sao, muốn mua gì thì tự đi chọn nhé anh đến công ty đây.” Nói xong anh quay người đi nhanh xuống dưới tầng.

Thấy bóng dáng anh khuất sau hành lang, Chu Chu tức tối tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay áp út của mình, rồi quay người đi vào phòng ngủ.

Nam Cung Thiên Ân ở công ty một ngày trời, đến giờ tan làm vẫn không có ý định rời khỏi.

Hai năm nay, trợ lý Nhan đã quen với việc anh làm việc không biết ngày tháng, không có cả cuối tuần.

Cô ấy biết Nam Cung Thiên Ân đang cố tình trốn tránh, trốn tránh những con người, sự việc, đồ vật ở nhà tổ, là một người trợ lý bên cạnh anh, cô ngoài thông cảm ra thì chẳng còn cách nào giúp anh được cả.

Cô thổi phù một hơi nhẹ, đưa tay lên gõ cửa:

“Thiên Ân thiếu gia, đến giờ tan làm rồi, về thôi”.

Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đứng dậy, gập laptop lại, rồi cùng trợ lý Nhan đi ra phía thang máy.

Trợ lý Nhan lái xe rất chậm, vừa nhìn anh qua gương chiếu hậu vừa hỏi:

“Thiên Ân thiếu gia, anh muốn về nhà tổ ăn cơm hay là ăn bên ngoài vậy?”

“Ăn bên ngoài”.

“Anh muốn ăn gì? Nhà hàng Pháp được không?”

Nam Cung Thiên Ân đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy nhà hàng lẩu ở bên cạnh Cung văn hóa thiếu niên, thế là nhả một câu:

“Ăn lẩu được không?”

Trợ lý Nhan khựng người, nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, Nam Cung Thiên Ân chưa bao giờ ăn lẩu, hơn nữa thời tiết này cũng đâu có hợp đế ăn lẩu đâu!

“Thiên Ân thiếu gia, mùa đông ăn lẩu sẽ hợp hơn đấy”.

“Ăn ở nhà bên cạnh kia đi”.

Trợ lý Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, ở bên cạnh ngoài Cung văn hóa thiếu niên ngoài một nhà hàng lẩu cao cấp ra thì chẳng còn nhà thứ hai nào nữa, cô ngập ngừng một lúc lại hỏi:

“Thiên Ân thiếu gia, phía trước còn một nhà khác khá là ngon, tôi đưa anh đến đó ăn được không?”

“Tinh Nhiên nói nhà kia ngon”, Nam Cung Thiên Ân lặng lẽ nhả ra một câu.

Trợ lý Nhan thấy anh nói vậy, không dám nói gì nữa, cô đánh vô lăng lái về phía nhà hàng lẩu ngay bên cạnh.