Chương 492: Thiếu phu nhân đến (3)

Anh nói anh sẽ không yêu người phụ nữ khác nữa, cô ta tin, và đã tin hai năm.

Nếu thật sự như vậy thì đã đánh, nhưng vì sao anh lại nhìn không chớp mắt một người phụ nữ xa lạ chỉ gặp một lần chứ? Anh lại có thể có thiện cảm với một người phụ nữ xa lạ không xinh đẹp gì mấy, nhưng không muốn quay đầu lại nhìn mối tình đầu mà anh từng yêu sâu đậm như cô ta một cái?

Điều này làm sao cô ta cam tâm nổi? Làm sao chịu nổi đây?

“Anh xin lỗi, mai anh còn phải đi làm, nên mới muốn đi ngủ sớm”, Nam Cung Thiên Ân cúi đầu nhìn cô ta: “Em muốn nói chuyện gì”.

“Vợ chồng với nhau nhất định phải có chuyện mới nói được sao?”, cô ta hỏi.

Nam Cung Thiên Ân bị cô ta hỏi cho không biết trả lời thế nào, đành im lặng.

“Thiên Ân, em nghe nói tuần sau anh đi Yên Thành công tác, lâu lắm em chưa về Yên Thành, cho em cùng về thăm lại đó được không?” Chu Chu nói với anh bằng vẻ mặt van nài

Đưa cô ta đi Yên Thành…

Ký ức của Nam Cung Thiên Ân lại bắt đầu ùa về, điều anh nghĩ đến lúc này lại là cảnh tượng anh và Bạch Tinh Nhiên cùng đi Yên Thành trước đây.

“Em muốn đi thăm bà ngoại, lâu lắm rồi em chưa đi thăm bà”, nhắc đến bà ngoại, khỏe mắt Chu Chu đỏ lên: “Bà ngoại thương em nhất, nhưng em lại đi ra nước ngoài nhiều năm như vậy, đến tết Thanh Minh mỗi năm cũng không về thăm bà. Thiên Ân, anh nói xem bà có trách em không? Cho nên mới không phù hộ cho em có thể lấy lại được tình yêu của anh.

Nói đến đây, nước mắt cô ta rơi xuống.

“Đừng tin những điều này, trên đời này chẳng có quỷ thần nào cả đầu”, Nam Cung Thiên Ân rút tờ giấy ăn đưa cho cô ta, nhẹ nhàng an ủi: “Ngủ sớm đi, đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa”.

“Thiên Ân, anh có đưa em về Yên Thành cùng không?”, Chu Chu ôm cảnh tay anh, vừa khóc vừa hỏi.

Nam Cung Thiên Ân nhìn bộ dạng sướt

mướt của cô ta, thể là gật đầu. “Thiên Ân, anh nói gì cơ? Ý của anh là

anh đã đồng ý với em rồi sao?”, Chu Chu ngạc nhiên hỏi

“Đưa em đi cùng cũng được, nhưng lần này đi ngắn ngày, chỉ đi hai, ba ngày thôi, anh sợ em chơi không đã

“Không sao, em chỉ đi thăm bà ngoại thôi, chứ không phải đi chơi”, Chu Chu đang khóc thành cười: “Cảm ơn anh, ông xã”.

Cô ta giơ tay ra ôm lấy cổ anh, nghiêng

người xuống đặt lên môi anh một nụ hôn.

Đôi môi cô ta mềm mại, nhưng có cả vị chát của nước mắt.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta, trong lòng bất giác có chút áy náy, anh hít nhẹ một hơi nhìn thẳng vào cô ta hỏi: “Chu Chu, em sống như vậy thực sự có ý nghĩa không?”.

“Sao cơ?”, Chu Chu cảm thấy không

hiểu.

“ỷ của anh à, nếu em cảm thấy những ngày tháng như thế này thật vô nghĩa thì cử nói với anh, anh có thể trả lại tự do cho em”, anh nói rất nghiêm túc.

Chu Chu nhìn anh, nụ cười vừa mới lóe lên đã dẫn nhạt lại, đổi thành biểu cảm lo lắng: “Thiên Ân, anh đang nói gì vậy? Cái gì mà có thể trả lại tự do cho em? Anh muốn ly hôn với em sao?”.

“Anh không có ý đổ”, Nam Cung Thiên Ân nói.

Chu Chu lại kích động lắc đầu: “Không, Thiên Ân, anh không được trả lại em tự do, không được không cần em nữa, nếu anh không cần em nữa thì bệnh của anh phải làm sao? Sức khỏe của anh hai năm nay mới đỡ được chút, nếu chúng ta ly hôn, sức khỏe của anh sẽ lại không tốt nữa…

“Chu Chu, em bình tĩnh lại đi”, Nam Cung Thiên Ân thấy cô ta kích động, vội nằm chặt lấy vai cô ta rồi lắc: “Anh nói rồi, anh không phải muốn ly hôn với em.

“Thật không?”.

“Thật”.

“Vậy thì được” Chu Chu đột nhiên òa khóc, sà vào lòng anh: “Em tưởng anh lại tức giận, bất chấp cả sức khỏe của mình

nữa”.

“Anh không vậy đâu”, Nam Cung Thiên Ân bị nước mắt của cô ta làm cho mềm lòng, chỉ hi vọng cô ta nhanh chóng nín đi.

“Thế anh sẽ yêu người phụ nữ khác không?”, Chu Chu ngẩng đầu lên, nhìn anh đầy ấm ức: “Thiên Ân, anh nói trái tim anh đã chết theo Bạch Tinh Nhiên rồi, cho nên em mới luôn không dám làm phiền anh, chỉ dám âm thầm ở bên cạnh anh, chờ anh. Nếu anh đột nhiên yêu người phụ nữ khác, em sẽ rất buồn đấy”.

“Không đâu, anh sẽ không yêu người phụ nữ khác, cũng sẽ không ly hôn với em, Nam Cung Thiên Ân vỗ vào vai cô ta hứa, sau đó đẩy cô ta ra khỏi lòng anh, nhìn thắng cô ta nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, ngủ sớm đi”.

“Đều tại anh, đột nhiên nói cái gì mà trả lại tự do cho em, em còn tưởng anh yêu người khác rồi chứ”, Chu Chu nũng nịu đánh vào ngực anh: “Lần sau không được dọa người ta như vậy nữa biết chưa?”

“Anh xin lỗi, anh sẽ không thể nữa.

Chu Chu lấy giấy ăn lau nước mắt trên mặt, sụt sịt mũi: “Em muốn ở lại ngủ với anh”.

Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: “Không được, anh sợ nửa đêm phát bệnh sẽ làm em bị thương”.

“Em không sợ, em muốn ở lại chăm sóc anh”.

“Em đã quên những vết sẹo trên người Tinh Nhiên sao? Anh đã hủy hoại cô ấy, anh không thể để em phải chịu những tổn thương mà cô ấy từng chịu”, Nam Cung Thiên Ân hít nhẹ một hơi, ánh mắt có phần u ám: “Thực ra mỗi lần Tinh Nhiên đều liều cả tính mạng để chăm sóc anh, nhưng cô ấy lại không hề biết, anh lúc đó không còn lý trí nữa, không hề biết mức độ nặng nhẹ, mỗi lần phát bệnh xong tỉnh lại cô ấy còn bị thương nặng hơn cả anh”.

Khi nói những câu này, anh ngoài khiến Chu Chu thấy khó khăn rồi rút lui ra, thì phần nhiều là cảm thấy áy náy và xót thương Bạch Tinh Nhiên.

Những ngày ở bên cạnh anh, Bạch Tinh Nhiên nếm đủ sự đau khổ, từ đầu đến cuối còn chưa được hưởng thụ cảm giác khổ tận cam lai.

Nghe thấy anh nói vậy, tuy trong lòng Chu Chu sợ hãi, nhưng đã nói như vậy rồi nếu cô ta thấy khó khăn rồi rút lui thì Nam Cung Thiên Ân sẽ nghĩ cô ta như thế nào? Cho nên để muốn anh cảm động, cô ta chỉ có thể tiếp tục chịu đựng đến cùng. Cô ta lắc đầu: “Tinh Nhiên làm được thì em nhất định cũng làm được, Thiên Ân, em không sợ chết”.

“Nhưng anh sợ” Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên vỗ vai cô ta: “Ngoan, về ngủ sớm đi”.

Chỉ một câu ngắn ngủi, lại khiến Chu Chu không nói được gì, anh như vậy là đang liên tục tìm cách để không giữ cô ta ở lại sao.

Bất lực, cô ta đành đứng dậy khỏi sofa: “Thôi được, anh ngủ sớm đi nhé, em đi đây”.

“Ngủ ngon.

“Ngủ ngon”.

Trở về phòng ngủ của mình, cô ta nằm vật ra giường, nhắm mắt lại, trong đầu cô ta toàn những cảnh tượng khủng khiếp, là cảnh tượng Nam Cung Thiên Ân bóp cổ Bạch Tinh Nhiên, rồi thì đánh, rồi thì làm loạn, thực ra cô ta rất sợ hãi

Ngày trước có ta rời đi cũng là vì căn bệnh của Nam Cung Thiên Ân, giờ quay trở lại, tuy đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng vẫn thấy sợ, nhất là khi nhìn thấy hết vết sẹo này đến vết sẹo khác trên cổ tay Bạch Tinh Nhiên.

Hai năm nay tuy số lần phát bệnh của Nam Cung Thiên Ân ít đi, nhưng cô ta vẫn chứng kiến được hai ba lần, cảnh tượng đó đáng sợ y hệt trong tưởng tượng! Mỗi lần nghe tin Nam Cung Thiên Ân phát bệnh, cô ta thậm chí không dám chạy vào đầu tiên.

Nhưng chẳng phải tần suất phát bệnh của Nam Cung Thiên Ân đã rất ít rồi sao? Vì sao cô ta có thể vì sợ căn bệnh của anh rồi sống với anh theo kiểu vợ chồng trên danh nghĩa như thế này?

Từ sau khi phát hiện ra Nam Cung Thiên Ân có hứng thú với Bạch Tinh Nhiên, tổng giám đốc Trương liền vắt óc nghĩ cách tạo cơ hội cho hai người gặp nhau.

Còn Bạch Tinh Nhiên sau khi phát hiện ra Nam Cung Thiên Ân chính là tổng giám đốc của Tập đoàn Nam Cung, cũng đàn đo nghĩ cách né tránh những cơ hội gặp anh.

Cầm túi tài liệu tổng giám đốc Trương dặn dò nhất định phải giao tận tay cho Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên có hơi bất lực, rõ ràng nhân viên khác có thể xử lý công việc này mà ông ta cứ bắt cô đích thân đi đưa.

Mỗi lần gặp Nam Cung Thiên Ân đều có sự cố xảy ra, nhớ vợ anh nhìn thấy cô ở công ty chắc chắn sẽ lại hiểu nhầm.