"Na Na!" Tô phu nhân lập tức quát cô ta ngưng lại.

Tô San Na trong lòng không phục, nhìn đến Lệ Tư Thừa cũng không nói lời nào, lại đem lời muốn nói nuốt trở về.

Thật vất vả lắm mới chờ được Tô Thiên Từ ăn xong, đã là hơn mười phút sau.

Ăn xong, bọn họ lại ngồi một chút, người Tô gia vừa lo sợ vừa phải giữ cho không khí thoải mái, nhưng Tô Thiên Từ lại cố tình không hề tỏ ý muốn ra về.

Cuối cùng, vẫn là Lệ Tư Thừa bước ra trước, cả nhà Tô gia như được đại xá, giả ý giữ lại một hồi, liền khách khách khí khí mà tiễn hai người rời đi.

Trước khi đi, Tô Thiên Từ còn có thể cảm nhận được ở phía sau, ánh mắt ba người của Tô gia cơ hồ có thể giết người, trong lòng lại thấy sảng khoái không nói lên lời.

Mới ra khỏi Tô gia, Tô Thiên Từ liền kêu dừng lại, "Lệ tiên sinh."

Lệ Tư Thừa nhướng mày, quay đầu nhìn về phía cô.

"Tôi còn có chút việc, anh cứ về trước đi, khi nào xong việc tôi sẽ tự mình bắt xe về."

"Được." Lệ Tư Thừa nhàn nhạt lên tiếng, sau đó liền rời đi.

Tô Thiên Từ nhìn đến khi bóng dáng anh biến mất ở chỗ quẹo, mới chậm rãi bước đi, hướng đến một quầy thuốc gần đó mà đi tới.

Vào cửa hàng, Tô Thiên Từ liền mua luôn một viên thuốc tránh thai khẩn cấp, uống xong xuôi, lúc này cô mới chịu rời đi.

Nhân viên cửa hàng vừa mới vứt bỏ ly giấy mà Tô Thiên Từ dùng qua, ngẩng lên, trước mặt đã thấy thật nhiều tiền.

Chưa hết kinh ngạc thì liền thấy một gương mặt vô cùng tuấn mỹ hiện lên ngay trước mắt.

"Cô gái vừa đi ra tìm mua thuốc gì?"

Nhân viên cửa hàng ngẩn ra, nhìn tập tiền lớn trước mặt, liền phản ứng lại, nhìn về phía bên cạnh còn có vỏ hộp chưa kịp bỏ đi.

Lệ Tư Thừa nhìn vỏ hộp kia cùng ba chữ nổi bật, con ngươi đen nhánh càng nổi lên tia u ám cùng thâm thúy.

Môi mỏng hơi mím lại, anh xoay người bỏ đi, không nói gì.

Nhân viên cửa hàng nhìn theo bóng dáng của anh có chút thất thần, yên lặng thu hồi tiền trên bàn.

Cô cái gì cũng chưa nói nha!

——————————

Thời điểm Tô Thiên Từ về đến nhà thì Lệ Tư Thừa còn chưa trở về.

Bước vào nhà, lại thấy cảnh tượng Đường Mộng Dĩnh đang bồi Lệ phụ nhân đánh bài.

"Ù!" Vận may của Lệ phu nhân không tồi, đem bài đẩy, cười đến thập phần vui vẻ.

"Không chơi không chơi, hừ! Thư Họa thật may mắn, hôm nay tôi thua hơi nhiều." Vương phu nhân rất không cao hứng.

Hóa ra Tần Thư Họa là tên thật của Lệ phu nhân.

Nghe thấy giọng Vương phu nhân tràn ngập oán khí, Tần Thư Họa lại cười đến cực kỳ vui vẻ, "Đừng như vậy, chơi thêm một ván nữa nào."

"Không chơi, trừ khi bà thay người. Ồ, con dâu của bà đã trở lại rồi kìa."

Lời này đã thành công đem lực chú ý một lần nữa chuyển đến trên người Tô Thiên Từ.

Tô Thiên Từ dừng bước chân, hướng về phía họ, chào hỏi: "Mẹ, Lý phu nhân, Vương phu nhân."

"Trở về thật đúng lúc, con mau giúp bà già này đánh mấy ván đi."

"Không được đâu, con không biết chơi đâu mẹ." Tô Thiên Từ thoái thác.

Nghe được lời này, Vương phu nhân đặc biệt cao hứng, "Sẽ không sao đâu, ta sẽ dạy con. Mau tới đây ngồi, Thư Họa, bà để con dâu thay bà đánh đi."

Hôm nay Tần Thư Họa đã thắng quá nhiều, nếu đã bị yêu cầu như vậy mà cứ đánh tiếp thì có chút ngượng ngùng, bà liền đứng dậy, "Cô đến đây đi."

Tô Thiên Từ đành phải ngồi xuống, mà Tần Thư Họa thì lại dọn một chiếc ghế khác ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô đánh.

Tô Thiên Từ nói không biết thì thật sự là không biết chơi.

Kiếp trước khi cô gả vào Lệ gia được 5 năm, nhưng trước nay Lệ phu nhân đều coi thường cô, đừng nói là để cô bồi chơi mạt chược. Giống như hôm nay, bị kéo đến đánh bài vẫn là lần đầu tiên.