Không cam tâm tình nguyện chỉ thắng như vậy, những ván bài tiếp theo, Tô Thiên Từ đều như được khai sáng không ngừng ăn hồ.

Mà điều đáng nói là cô chỉ ăn của Đường Mộng Dĩnh!

"Không chơi nữa không chơi nữa, từ lúc Tô thiên Từ có chồng bên cạnh thì luôn thắng, làm gì muốn cho chúng ta một đường sống!" Một phu nhân đẩy bài, hờn dỗi nói.

Một phu nhân khác cũng phụ họa, "Đúng đúng, không chơi nữa, chúng ta tìm Thư Họa nói chuyện phiếm đi."

......

Hội chơi bài cũng nhờ thế mà tan cuộc, Tô Thiên Từ sửa sang lại một chút, phát hiện chơi đi chơi lại một vòng thế nhưng đã thắng lại hơn phân nửa tiền. Trong lòng hơi hơi thả lỏng, ít nhất, cũng không tính thua quá khó coi.

Dọn dẹp gọn gàng, liền quay đầu về phòng, đột nhiên không kịp phòng ngừa bắt gặp một đôi mắt đen nháy đang nhìn cô chằm chằm.

Rất nhanh bốn mắt nhìn nhau.

Tô Thiên Từ chưa bao giờ gặp qua một đôi mắt như vậy, sâu thẳm tựa như đêm đen, lại sáng ngời như ánh mặt trời.

Sắc trời đã tối, trong nhà, ánh đèn chiếu lên người anh đĩnh bạt, cứ như là đang tỏa ra một vầng hào quang dìu dịu.

Kinh diễm!

Cho dù là đã nhìn khuôn mặt này của anh vài lần rồi, nhưng đều khiến người ta ngắm hoài không chán!

Cô hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới trước khi chết anh đã để lại cho cô một câu cuối cùng: Tô Thiên Từ và chó, không được đi vào.

Nơi trái tim vốn tưởng đã sớm quên đi, thì vào giờ phút này nó lại hung hăng run lên.

Tô Thiên Từ thu hồi ánh mắt, quay đầu lại, giữ khoảng cách nói: "Tôi qua phòng mẹ chút."

Nói xong cô liền bước đi.

Lệ Tư Thừa nhìn cô chạy trối chết, mắt phượng xẹt qua một tia u ám, thấy không rõ...

——————————

Sinh nhật Lệ phu nhân được tổ chức long trọng, cùng mấy bằng hữu tụ tập đánh bài tâm sự, cứ như vậy cũng xong.

Cùng Lệ phu nhân tiễn mấy vị khu nhân về nhà, Tô Thiên Từ cảm giác chính cô cũng sắp mệt đứt hơi.

Trở lại phòng, việc đầu tiên cô làm là vào phòng tắm tắm rửa.

Không có quần áo che dấu, cổ, xương quai xanh đều loang lổ những điểm xanh đỏ, ký ức về một đêm điên cuồng lại ùa về.

Hạ thân còn hơi đau, Tô Thiên Từ đứng ở dưới vòi sen ra sức kì cọ, muốn đem dấu vết trên cổ tẩy bớt. Nhưng cho dù cô có cố thế nào đi nữa, làn da bị kỳ đến đỏ ửng thì những dấu ấy cũng không mờ đi chút nào.

Kiếp trước, dấu vết đó trở thành chứng cứ xác đáng cho việc cô hạ dược Lệ Tư Thừa, sau đó anh liền coi cô như virus. Sau khi chuyển tới nhà cũ thì cho cô ra phòng khách ở, không muốn cùng cô chung một phòng.

Ngày hôm sau thì vội vàng chuyển về biệt thự của Lệ Tư Thừa, từ đây bọn họ bắt đầu ra ở riêng.

Mà tất cả những chuyện này đều là kế hoạch Đường Mộng Dĩnh.

Chính mình lại bị cô ta vần đến xoay tròn mà không vẫn biết, còn cảm kích nhận "sự giúp đỡ" của cô ta. Ý đồ lấy lòng Lệ Tư Thừa để cứu vãn hình tượng trước mặt anh.

Lại không biết, Đường Mộng Dĩnh mỗi lần hiến kế cho cô, đều khiến cô chạm phải vảy ngược của Lệ Tư Thừa.

Mọi việc cứ như quả cầu tuyết, theo thời gian càng lăn càng lớn, Lệ Tư Thừa đối với cô, hiểu lầm càng ngày càng nhiều.

Cho đến khi cô biết được chân, thì sự tình đã tới nỗi không thể vãn hồi.

Thở dài một hơi, Tô Thiên Từ lau khô thân thể, lại nhớ ra mình đã quên mang quần áo!

Trong lòng thầm mắng mình trí nhớ kém, duỗi tay liền lấy quần áo cũ che tạm, mở cửa đi ra ngoài.

Mặc dù Lệ Tư Thừa không có ở trong phòng, nhưng trên người không có gì che chắn cô lại cảm thấy rất khó chịu!

Nhưng khi cô mới vừa mở phòng tắm, liền nghe thấy được tiếng động rất nhỏ.

Động tác dường như bị đình chỉ, Tô Thiên Từ lập tức cảnh giác.

Có người!

Lúc này Lệ Tư Thừa không có khả năng sẽ ở đây, vậy là ai lớn mật như thế, nơi này an ninh còn chặt chẽ hơn cả phủ của thủ tướng, thế nhưng chuyện này có thể xảy ra sao?